Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nụ Hôn Đầu Của Cậu Chủ

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
41.

Ngày hôm sau, Diệp Cẩn Sâm không xuất hiện. Hôm sau nữa cũng không xuất hiện. Lại một ngày nữa, cũng không thấy đến. Tôi nghĩ có lẽ anh đến đây để đi công tác thật.

Nhưng càng nghĩ về điều đó, tôi càng bối rối. Bản thân tôi cũng không biết mình thật sự muốn gì. Sau khi đóng cửa hàng vào buổi tối, tôi nói với Văn Thanh rằng tôi muốn nghỉ một ngày.

Chiều hôm sau khi tôi thức dậy, mẹ nhìn tôi và hỏi: “Con có hối hận vì không dám nói ra suy nghĩ của mình với cậu ấy không?”

"Nói gì hả mẹ?"

“Nói với cậu ấy con thích cậu ấy đi.”

"Ph…ụt..." Tôi đang uống nước mà bị sặc, ho nhiều đến mức nước mắt trào ra.

Mẹ tôi nói: “Bây giờ con vẫn còn cơ hội để nói, đừng để sau này lại hối tiếc”.

Tôi giật mình...

42.

Tối nay quán không bán hàng nên không cần chuẩn bị đồ. Vì vậy, sau khi ăn xong tôi lại đi ngủ. Sau khi thức dậy và tắm rửa thì đã hơn tám giờ tối. Tôi nằm trên ghế sofa trong phòng khách, chơi điện tử và thỉnh thoảng lại mở ứng dụng WeChat trên điện thoại của mình.

Nếu như đêm nay Diệp Cẩn Sâm liên lạc với tôi trước mười hai giờ, tôi sẽ nói cho anh biết tôi thích anh! Hoặc là, nếu tối nay anh lại xuất hiện trước mặt tôi và tỏ tình với tôi, tôi sẽ chấp nhận!

Tôi đã đặt ra cho mình vô số giả thuyết. Không phải chỉ là hình mẫu lý tưởng thôi sao? Ai nói tôi không thể có được anh? Tôi muốn anh!

Nhưng sự thật là: Tôi không nhắn tin đi, mà anh cũng chả nhắn cho tôi.

Định mệnh, đây là định mệnh rồi… Tôi và anh không thể có kết cục với nhau rồi! Tôi đứng dậy, đang định quay về phòng.

Đột nhiên, cửa ra vào bị mở ra. “Chúng ta đến rồi, vào đi!” Tiếng cười chào ấm áp của mẹ vang lên.

Tôi quay đầu lại. Tôi nhìn thấy mẹ tôi... cùng Diệp Cẩn Sâm bước vào!

43.

"Mẹ, mẹ... đây là" Tôi ngạc nhiên mở to mắt.

Mẹ tôi nhiệt tình lấy đôi dép đi trong nhà mà em trai tôi hay mang ra, đưa cho Diệp Cẩn Sâm mang vào rồi giúp anh xách vali vào nhà.

"Con gái, vừa rồi mẹ đang tập thể dục ở bên ngoài, nhìn thấy... cậu chủ cũ của con. Cậu ấy nói đi phải đi công tác hai ngày, nhưng không quen ngủ trong khách sạn, thích cảm giác như ở nhà. Cho nên mẹ mời cậu ấy đến nhà chúng ta.”

Diệp Cẩn Sâm ở một bên gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, dì thật tốt bụng."

"..."

Diệp Cẩn Sâm mà không quen ngủ khách sạn? Anh đang đùa tôi à? Anh có mà không quen ngủ ở nhà người khác thì có! Cho dù đó là nhà của anh trai của anh.

"Diệp Cẩn Sâm, nhà của em rất nhỏ, không đủ phòng..."

"Sao lại không đủ? Không phải còn hai phòng trống sao?" Mẹ kéo tôi lại nói: "Không phải trước đó con nói cậu chủ của con không thích có người giúp việc, nhưng vì giúp con nên cậu ấy mới nhận con vào làm cho mình. Giờ thì sao? Cậu ấy luôn đối xử với con rất tốt, con còn nói luôn biết ơn cậu ấy đúng không? Vậy tại sao con không vui khi cậu ấy đến đây công tác và làm khách ở nhà chúng ta hai hôm?”

Tôi đỡ trán, không thể nói gì để chống đỡ.

Trước đây vì sợ mẹ tôi lo lắng, bà ấy sẽ không đồng ý tôi đóng giả thành đàn ông, làm quản gia cho Diệp Cẩn Sâm nên tôi đã “tâng bốc” anh lên quá mức có thể. Bây giờ thì có khác nào tôi ôm đá đập vào chân mình đâu!

“Mẹ, không phải con không vui, chỉ là anh Diệp sẽ không quen sống ở đây…”

"Gia đình em rất tốt, tôi rất thích." Diệp Cẩn Sâm nghiêm túc nói.

Thích cái rắm!..

44.

Mẹ tôi nhanh chóng dọn dẹp phòng của em trai Giang Kỳ và để Diệp Cẩn Sâm nghỉ tạm ở đó. Dù sao thì anh cũng là khách mà. Tôi không đồng ý thì cũng không thay đổi được gì.

Diệp Cẩn Sâm mở vali sắp xếp quần áo. Tôi bước vào và phụ giúp anh: “Anh có muốn đi tắm không?”

“Có.” Anh nói và đứng tránh sang một bên.

Tôi chuẩn bị cho anh ấy bộ quần áo, bao gồm cả đồ lót. Trước đây, những việc như vậy đều là nhiệm vụ của quản gia Giang.

Tuy nhiên, lúc đó quản gia Giang vẫn đang là “đàn ông”. Sau khi tôi làm xong những việc này trong tiềm thức... tôi cũng thấy hoang mang, hơi xấu hổ.

Tôi đưa quần áo cho anh, sau đó cười tự nói đùa: “Nhìn xem, tôi thực sự đã quen phục vụ anh rồi!”

Giang Tư Thần ở lại ký túc xá của trường vào các ngày trong tuần và chỉ trở về vào thứ bảy. Bây giờ, ngoại trừ vị khách không mời mà đến Diệp Cẩn Sâm, ở nhà chỉ có tôi và mẹ. Mẹ tôi thường đi ngủ rất sớm.

Đến khoảng mười giờ tối, tôi đang chơi game thì nhận được 1 tin nhắn WeChat.

[[Giang Tư Nhai, tôi đói quá, em có thể làm cho tôi chút đồ ăn được không?]

Cái tên này thật là... phiền phức! Tôi đành thoát khỏi trò chơi và rời khỏi giường.

Diệp Cẩn Sâm đứng ngay ở ngoài cửa phòng tôi.

Khi mở cửa, tôi đã bị giật mình!

"Cậu chủ, cậu muốn ăn gì? Chúng ta ra ngoài ăn tối nhé?"

Anh lắc đầu: “Không, ở nhà nấu chút đồ ăn ăn tạm thôi.”

Tôi nhướng mày nhìn anh: “Cậu chưa ăn tối à?”

Anh hiếm khi ăn bữa phụ vào ban đêm.

"Phải."

“Vậy tại sao cậu không nói cho tôi biết sớm hơn?” Tôi nhanh chóng đi vào bếp nói: “Tôi cho cậu một tô mì ăn liền nhé?”

Khóe miệng anh hơi cong lên, "Được rồi. Em là quản gia, tùy em định đoạt."

45.

Tôi ngồi trên ghế mây ngoài ban công, hóng gió, ngắm sao. Không biết qua bao lâu, Diệp Cẩn Sâm mới đi tới. Anh cầm theo một chai rượu vang đỏ và hai ly rượu vang.

"Tôi có mang chút rượu tới đây! Chúng ta cùng uống một ly nhé?” Anh ngồi xuống chiếc ghế mây đối diện tôi.

Tôi mỉm cười nhìn anh: “Anh chắc chứ?”

Anh mỉm cười và nói: "Tôi sẽ uống một chút thôi, em cũng uống cùng tôi nhé."

Tôi mỉm cười và nói: “Được thôi!”

Anh uống một ly chưa say

Tôi uống một chai vẫn chưa say.

Tuy nhiên, có hơi rượu có thể khiến người ta dũng cảm lên!

Tôi nghe thấy mình hỏi: “Diệp Cẩn Sâm, có phải anh đặc biệt tới tìm tôi không?”

Diệp Cẩn Sâm nhìn tôi. Một lúc lâu sau, anh đột nhiên đứng lên, nghiêng người qua, cúi đầu... hôn tôi một cái.

Tôi ngước mắt lên và ngơ ngác nhìn anh.

“Đây chính là điều trong đêm say kia anh muốn làm.” Anh vẫn giữ nguyên tư thế như lúc hôn tôi, cúi xuống nhìn chằm chằm vào tôi.

"Giang Tư Nhai, anh thích em."

46.

Tôi lấy lại tinh thần, đứng dậy muốn rời đi.

Anh ấy nắm tay tôi và nói: “Em không cho anh bất kỳ cơ hội nào sao?”

"Diệp Cẩn Sâm, anh và tôi không giống nhau..."

“Đừng nói thế!” Diệp Cẩn Sâm kéo tôi vào lòng, ôm thật chặt: “Em là Quản gia Giang, dù em là đàn ông đi chăng nữa, anh vẫn thích em… Trước kia anh không phát hiện cảm giác như vậy chính là thích giữa nam nữ, nhưng hiện tại anh đã biết, em không được trốn tránh nữa... Giang Tư Nhai, dù em có là ma nữ đi chăng nữa, anh cũng muốn em!"

Tôi không vùng vẫy nữa và để mặc anh ôm tôi. “Kể cả việc ở bên em còn đáng sợ hơn cả ở bên cạnh ma nữ sao?”

"Kể cả như vậy thì anh cũng sẽ không hối hận!"

“Nhưng em sợ mình sẽ hối hận.”

Anh giật mình khựng lại. Tôi nhân cơ hội kéo tay anh ra.

"Diệp Cẩn Sâm, để em suy nghĩ thêm một chút."

47.

Đêm hôm đó tôi mất ngủ, gần sáng mới chợp mắt được một lúc. Khi tỉnh dậy, tôi thấy Giang Tư Thần đang ngồi trên ghế sofa cạnh giường ăn kem.

"Tại sao em lại về rồi?" Giang Tư Thần nhìn sang phía bên kia và nói “Mẹ gọi em về.”

Tôi quay lại và nhìn thấy mẹ đang đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới tầng.

"Mẹ, mẹ đang nhìn gì thế?"

"Mẹ đang nhìn cậu Diệp ở tầng dưới."

"Sao vậy mẹ? Anh ấy... đi rồi à?"

“Ừ.” Mẹ tôi quay người lại, đến ngồi cạnh giường tôi: “Con gái à, con sợ lấy một người đàn ông đẹp trai, giàu có và xuất chúng sao?”

Tôi sửng sốt: “Không phải thế đâu mẹ.”

"Vậy con còn sợ điều gì?" Tôi nheo mắt ý muốn hỏi: “Mẹ à!”

“Được rồi, mẹ thừa nhận là tối qua mẹ đã nghe lén con và cậu ấy nói chuyện.”

Tôi: "...Mẹ làm thế là bất lịch sự đấy!"

"Mẹ không cố ý nghe bọn con nói chuyện đâu, trùng hợp là mẹ dậy đi vệ sinh thì nghe thấy thôi."

Mẹ tôi nói xong, nắm tay tôim nói: “Thật ra hôn nhân không phải là kết thúc, con người c..hết là c..hết. Việc bước vào hôn nhân chỉ là một trải nghiệm trong cuộc sống, cũng giống như việc các con đi học, đi làm. Đó chỉ là một trong những vấn đề trong cuộc sống thôi. Con cần chọn một thứ để trải nghiệm. Nếu cảm thấy không hợp thì có thể làm lại. Nhưng nếu không thử thì sao con biết được nó có phù hợp hay không?"

Giang Tư Thần nhìn tôi: "Mẹ nói đúng đó, nếu như chị cũng có tình cảm với anh đẹp trai kia, chị nên cân nhắc suy nghĩ một chút?"

Mẹ chợt thở dài xúc động vỗ tay tôi: “Con gái, hạnh phúc dù không kéo dài cả đời cũng vẫn là hạnh phúc!”

Tôi nghe thấy vậy thì mỉm cười, đứng dậy ôm mẹ. Đời này mẹ của Giang Tư Nhai đã vất vả nhiều rồi! Trước khi Giang Tư Thần ra đời, chồng bà đột ngột qua đời. Một mình bà nuôi ba đứa con khôn lớn và vẫn ở một mình đến tận bây giờ. Những lời trên là lời nói từ đáy lòng của bà. Dù cuộc sống đôi lúc không tránh được buồn tủi và đầy vất vả nhưng bà chưa bao giờ hối hận.

"Thật ra con đã nói với anh ấy là chúng con không đến từ cùng một thế giới..." Tôi ngập ngừng. Tôi nên nói gì nữa đây? Nói với họ rằng tôi là người xuyên sách ư?

Tôi chỉ lo lắng, nếu một ngày nào đó tôi đột nhiên quay trở lại thế giới của mình thì sao? Có thể Giang Tư Nhai nguyên bản sẽ “xuất hiện”, hoặc cũng có thể Giang Tư Nhai sẽ “c..hết”. Dù thế nào đi nữa, điều đó cũng quá tàn nhẫn đối với Diệp Cẩn Sâm.

Mẹ nhướng mày nhìn tôi: “Con đang lo lắng điều gì sao?”

"Không có gì đâu mẹ. Có lẽ, con nên để anh ấy là người quyết định."

48.

Tôi nhanh chóng đứng dậy, làm vệ sinh cá nhân và thu dọn hành lý…

“Con đang làm gì vậy?” Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ khó hiểu: “Không phải con định chạy trốn đấy chứ?”

Tôi không khỏi mỉm cười: “Không phải mẹ đã động viên con phải dũng cảm thổ lộ sao?”

“Không cần.” Mẹ tôi cười nói: “Cậu ấy ra ngoài đi dạo thôi, cũng không nói sẽ đi ngay, hành lý vẫn còn ở đây.”

“Nhưng mẹ vừa nói…”

"Mẹ lừa con thôi."

Tôi cười không biết nói gì nữa. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Gần như ngay lập tức tôi nghe thấy tiếng Giang Tư Thần: "Chị, anh rể tương lai của em đã về rồi!" Tôi và mẹ quay người ra khỏi phòng.

Giang Tư Thần đang ôm trên tay chiếc máy tính bảng mà con bé ao ước đã lâu chưa có được, nó cười tít cả mắt nói với Diệp Cẩn Sâm: "Cảm ơn anh rể tương lai! Anh cứ yên tâm, em sẽ làm mật thám báo cáo mọi động tĩnh của chị gái em cho anh"

"..."

Đây thực sự là em gái của tôi sao!

Bên cạnh đó còn có một chiếc hộp lớn. Nghe Giang Tư Thần nói xong, Diệp Cẩn Sâm cười tủm tỉm, vừa nhìn tôi vừa mở nắp hộp ra. Bên trong hộp là một bó hoa hồng đỏ rất lớn.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh: “Anh định tỏ tình với em bằng hoa hồng đỏ à?”

Diệp Cẩn Sâm đột nhiên đỏ bừng mặt: "Trước đây anh.. chưa từng theo đuổi ai nên không có kinh nghiệm."

Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh càng ngày càng đỏ lên.

"Ồ."

Khuôn mặt ngượng ngùng nhìn càng thấy dễ thương. Anh bước tới chỗ tôi với bó hoa trên tay. Những bông hoa to lớn choán hết tầm nhìn của chúng tôi.

“Anh có vài lời muốn nói với em.” Anh nhìn tôi với vẻ chân thành: "Giang Tư Nhai, anh đang rất nghiêm túc. Nhà họ Diệp, từ cha anh, chú anh, rồi anh trai anh, cả đời chỉ yêu một người, và anh cũng vậy!"

"Vâng, em biết." Tôi biết điều này nhờ đã đọc trước nội dung của cuốn sách! Tôi nhận lấy những bông hoa và đặt chúng vào hộp các tông.

Lúc này mẹ và cem gái tôi vẫn đang đứng đó chăm chú quan sát chúng tôi. Tôi xua tay về phía họ: “Mẹ, em gái, hai người có thể về phòng được rồi đấy.”

Nghe tôi nói vậy, hai người nhanh chóng chạy về phòng mình.

Tôi nhìn Diệp Cẩn Sâm và nói: "Em có điều này muốn hỏi anh. Nếu câu trả lời của anh là điều mà cả hai chúng ta đều mong muốn, thì em sẽ quay lại cùng với anh."

49.

Diệp Cẩn Sâm gật đầu đồng ý. Tôi tiến lên một bước, tiến lại gần anh, nhón chân lên và ghé sát vào tai anh. Tôi thì thầm với anh rằng thế giới này là thế giới của sách và tôi là người xuyên sách.

“…Có thể, một ngày nào đó em sẽ phải quay lại thế giới thật của mình. Giang Tư Nhai của hiện tại có thể biến trở lại là con người lúc đầu, hoặc cũng có thể sẽ c..hết." Nói xong tôi lùi lại.

Diệp Cẩn Sâm đưa tay ra, khóa chặt cánh tay quanh eo tôi và ôm tôi thật chặt trong vòng tay anh.

"Nếu lời em nói là thật... vậy anh càng phải trân trọng em hơn, không để cho em rời xa anh!" Nói xong, anh cúi đầu hôn tôi. Lần này tôi không từ chối anh nữa.

Tôi cũng đáp lại anh bằng một nụ hôn nồng nàn. Nhân vật trong sách thì liên quan gì đến chuyện này? Chỉ cần tôi còn ở đây, anh vẫn là một con người bằng xương bằng thịt và có cảm xúc, có đủ mọi ưu điểm mà tôi mong muốn.

[Bạn đang đọc Nụ hôn đầu của cậu chủ được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩ là đã bị reup trộm]

50.

Diệp Cẩn Sâm đã cầu hôn tôi như thế nào?

“Anh sẽ sang tên mười cửa hàng này cho em, tiền thuê nhà mỗi tháng sẽ khoảng năm trăm ngàn. Biệt thự ở nước ngoài này cũng chuyển sang cho em. Ở nhà vẫn còn nhiều lắm. Căn hộ rộng lớn ở trung tâm thành phố này cũng chuyển thành tên em luôn."

“Biệt thự ngay vị trí đắc địa này cũng là dành của em. Nếu sau khi tốt nghiệp A Kỳ và Tiểu Thần đến đó làm việc thì họ sẽ có nơi ở luôn. Ngôi nhà mới ở thị trấn này có môi trường xung quanh rất tốt, sẽ để cho mẹ em đứng tên. Bởi vì bà nói không muốn đi theo em và muốn ở lại quê, tuy nhiên ngôi nhà đang ở này đã cũ rồi, chúng ta cần tìm cho bà một nơi ở mới tốt hơn.”

"Anh biết em đồng ý ở bên anh không phải chỉ vì anh có tiền, nhưng đây là những gì anh muốn dành cho em..."

"KHÔNG KHÔNG ~~~" Tôi bịt miệng anh lại, cười nói: "Một trong những lý do em ở bên anh là vì anh có tiền, anh cực kỳ giàu có! Mà em thì lại là người rất yêu tiền!"

Anh mỉm cười, nắm lấy tay tôi và hôn đi hôn lại. "Không sao, tiền của anh cũng đẹp trai như vẻ bề ngoài của anh, chỉ cần em thích là được!"

"Cậu chủ, anh cũng tự tin quá đấy!"

"Cám ơn em vì đã khen ngợi, quản gia Giang. Sao em không thưởng cho anh?" Anh nói và nghiêng khuôn mặt tuấn tú qua.

Tôi đưa tay ra đẩy đầu anh ra. "Đi thôi, đừng làm chậm trễ em phát tài! Em giàu rồi!"

51.

"Con đang làm gì vậy? Con là một tên cướp à?"

Tiếng hét của mẹ gần như làm tôi giật mình muốn đánh rơi ly nước. Tôi uống vội rồi đặt cốc nước xuống.

"Mẹ bình tĩnh nào, bình tĩnh nào."

Tôi nói với bà rằng đây là “tấm lòng thành" của Diệp Cẩn Sâm, và tôi không nỡ từ chối anh.

“Tấm lòng thành sao? Mẹ nghĩ con đây là đang tống tiền người ta thôi!"

"Sao mẹ lại nói vậy? Con không muốn nhận, anh ấy còn không vui kìa mẹ!"

Tuy nhiên, dù tôi có thuyết phục thế nào thì bà cũng không nhận căn nhà đã đăng ký tên mình.

"Được rồi, nếu mẹ không muốn nhận thì... lại sang tên cho con! Hahaha!"

Mẹ tôi:"……"

Năm phút sau, mẹ tôi dùng chổi lông đuổi đánh tôi không nương tay!

52.

Tuy nhiên, vì mẹ tôi không muốn nhận ngôi nhà kia nên Diệp Cẩn Sâm cân nhắc rồi quyết định mua hai căn khác ở thị trấn. Một căn dành cho Giang Tư Thần. Căn còn lại dành cho Giang Kỳ.

53.

Ba tháng sau, trong tiết trời thu se lạnh, tôi và Diệp Cẩn Sâm bước vào lễ đường làm lễ thành hôn. Vào đêm tân hôn của chúng tôi, tôi đã chân thành nói với anh ấy: "Cảm ơn anh, Diệp Cẩn Sâm."

Riêng các cửa hàng đã mang lại cho tôi nguồn thu khổng lồ. Đây là những tài sản tôi được “tặng” trước khi kết hôn. Chẳng may nếu một ngày “Giang Tư Nhai” không còn trên đời này nữa, cuộc sống của các em tôi sẽ không quá khó khăn nữa, mẹ tôi cũng sẽ không phải dồn hết tâm sức để nuôi sống gia đình như thuở còn trẻ.

Diệp Cẩn Sâm cười mờ ám nhìn tôi: "Vậy em biết anh muốn gì sao?"

Tôi ngước lên nhìn anh: “Anh muốn gì?”

Anh cúi đầu hôn thật mạnh vào đôi môi đỏ mọng của tôi: “Ăn thịt em.”
« Chương TrướcChương Tiếp »