1.
Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tâm lý ngọt ngào và trở thành quản gia của Diệp Cẩn Sâm. Tuy nhiên anh ta lại mắc căn bệnh quái lạ là “dị ứng với phụ nữ”.
Là một độc giả trung thành của cuốn tiểu thuyết, như hàng trăm độc giả nữ mê trai khác, tôi rất thích Diệp Cẩn Sâm. Nhưng chỉ đến khi... tôi trở thành quản gia của anh ta thì tôi mới thực sự nhận ra rằng anh ta rất khó tính, hay soi mói, khác xa với những gì anh ta thể hiện ra bên ngoài.
Nếu không phải vì khoản tiền lương hậu hĩnh và khuôn mặt đẹp trai ưa nhìn mà tôi có thể ngắm nhìn hàng ngày thì tôi đã xin nghỉ việc từ lâu rồi!
2.
Nhân vật “quản gia” mà tôi xuyên vào không được nhắc đến nhiều trong cuốn tiểu thuyết nói trên. Tên của nguyên chủ là Giang Tư Nhai, là một phụ nữ cải trang thành nam giới.
Đây cũng là một trong những bí mật mà tôi khám phá được nhờ việc đã đọc trước nội dung cuốn tiểu thuyết. Cũng không biết có được tính là may mắn không khi tôi vẫn giữ được giới tính thật sự của mình khi xuyên qua đây.
3.
Mặc dù vậy, tôi cũng không hề cảm thấy vui vẻ chút nào. Bởi vì hoàn cảnh của nguyên chủ rất đáng thương.
Bố cô ấy mất từ khi cô ấy đang còn nhỏ. Vì sự ra đi của ông mà mẹ cô ấy suy sụp, không gượng dậy được. Dưới co ấy còn có một em trai đang là sinh viên năm nhất đại học, và một em gái vẫn đang học cấp ba.
Để có thu nhập trang trải cho những chi phi sinh hoạt hàng ngày, cô ấy phải cải trang thành nam giới, xin vào làm quản gia cho Diệp Cẩn Sâm. Nguyên nhân là do Diệp Cẩn Sâm mắc một căn bệnh quái lạ, dị ứng với phụ nữ. Vì thế cho nên, tất cả những người phục vụ trong biệt thự của anh ta đều là nam giới.
Hôm nay, lần đầu tiên tôi được chứng kiến anh ta “dở chứng”. Diệp Cẩn Sâm thích một vị CEO đối tác xinh đẹp nhưng bị từ chối nên cảm thấy rất muộn phiền. Anh ta muốn đi lên tầng cao nhất của tòa nhà, tầng 66, trên đó không có thang máy. Tôi mang lên cho anh ta một cái thang dây để leo lên trên ấy. Sau đó, theo yêu cầu của anh ta, tôi đã mang chiếc thang đi.
Thời điểm đó, nhiệt độ ngoài trời xuống 16°C cộng thêm gió mùa Đông Bắc làm cho Diệp Cẩn Sâm ngu ngốc lạnh run lên cầm cập, thảm thương không khác gì một chú cún lạc nhà. Tuy nhiên, anh ta vẫn không có ý định đi xuống.
Anh ta gọi điện cho tôi: “Quản gia Giang, cầm áo khoác lên đây cho tôi.”
Giọng nói của anh ta rất êm tai, đầy nam tính, đây là giọng nói nam giới hay nhất mà tôi từng nghe. Tuy nhiên, tôi phải dạy cho Diệp Cẩn Sâm một bài học.
“Alo, cậu chủ? Cậu cần gì vậy?”
“Trên sân thượng gió lạnh quá, cậu cầm áo khoác lên ngay cho tôi!”
“Cậu chủ à, cậu ngồi trên cao quá, tín hiệu không được tốt lắm, tôi không nghe rõ cậu nói gì.”
“ Mang áo khoác lên đây,..áo khoác!”
“ Cậu chủ à, tôi nghe không rõ... Tín hiệu chập chờn quá, chắc là do ảnh hưởng thời tiết.”
“Giang Tư Nhai! Cầm một chiếc áo khoác lên đây cho tôi, tôi sẽ trả cho cậu 1 vạn tệ.”
“Tuân lệnh, cậu chủ!” Tôi cười thiếu điều muốn sái cả quai hàm: “Tín hiệu tốt hơn rồi, tôi nghe rất rõ ạ!” Nói xong, tôi nhanh chóng tắt máy vì sợ nhỡ đâu anh ta đổi ý thì toi.
4.
"Tiểu Phương, Tiểu Lục, Tiểu Lý, Lão Trương, dì Lý, mọi người mau tới đây đi." Tôi hô hào vài người giúp việc khác đến phòng Diệp Cẩn Sâm lôi ra mấy cái vali cỡ to nhất. Sau đó, tôi vào phòng thay đồ rộng đến 200 mét vuông, nhặt hết những cái có thể gọi là áo khoác ra, giục mọi người gấp gọn gàng cho vào mấy cái vali kia.
Tổng số lên đến 100 cái!
“Được rồi, nhờ mọi người hỗ trợ mang giúp tôi số vali này lên sân thượng, tôi sẽ thưởng cho mỗi người 200 tệ.”
“Cảm ơn quản gia Giang!”
“Cảm ơn lão Giang!”
“Cảm ơn Tiểu Giang đã chiếu cố đến dì..”
5.
Mấy người chúng tôi lần lượt khuân hết đống vali lên sân thượng. Đến nơi, tôi xua tay với mọi người ý bảo không cần giúp đỡ và lùi ra sau một chút. Sau đó, dưới cái nhìn ngạc nhiên của Diệp Cẩn Sâm, tôi tự mình mở lần lượt từng cái vali một.
“Cậu chủ, tôi mang lên cho cậu 100 cái áo khoác luôn đây!”
“Giang Tư Nhai, ý của tôi là mang lên cho tôi 1 cái...”
“Cậu chủ, lần trước cậu yêu cầu lấy một đôi tất, Tiểu Lục thật sự chỉ lấy một đôi mang đến cho cậu nhưng cậu lại mắng cậu ấy là đồ ngốc, còn nói cậu ấy tại sao không mang hết số tất đến cho cậu còn lựa chọn?”
“Lần này, cậu có thể cẩn thận lựa chọn cái nào cậu muốn mặc nhất.”
Diệp Cẩn Sâm: “…..”
“Cậu chủ, cậu còn nói, nếu tôi mang cho cậu 1 cái áo khoác, cậu sẽ cho tôi 1 vạn tệ.” Vừa nói tôi vừa nhanh nhẹn rút điện thoại ra, hơn nữa còn mở sẵn mã thanh toán wechat. “Nếu cậu chủ cảm thấy mức giá đó quá cao, tôi có thể thương lượng giảm xuống còn 9.900 tệ.”
“Không cần thiết!”
Diệp Cẩn Sâm có chút khó chịu trừng mắt nhìn tôi, nhưng đâu thể làm gì được, có trách chỉ là tự trách anh ta vì đã không nói rõ ràng mà thôi.
Vốn là người kiêu ngạo, anh ta không muốn ai nhìn thấy mình nuốt lời. Vì vậy, anh ta lấy điện thoại ra, nhanh chóng quét mã thanh toán của tôi, “bíp”, ngay lập tức, tài khoản của tôi đã nhận được một triệu tệ.
Đúng là trong thế giới tiểu thuyết, mọi điều phi lý, không tưởng đều có thể xảy ra! Tôi cầm điện thoại, hạnh phúc xoay người đi xuống lầu tận hưởng cảm giác phát tài.
6.
Đối với tôi mà nói, 1 triệu tệ là cả một gia tài lớn. Nhưng đối với Diệp Cẩn Sâm, số tiền đó chỉ đủ chi trả 1 bữa ăn mà thôi. Vì thế, anh ta sẽ không hề cảm thấy tức giận gì tôi đâu. Hơn nữa, từ trước đến nay anh ta luôn hài lòng với sự phục vụ tận tình của tôi. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy phấn khích với số tiền từ trên trời rơi xuống này.
10h30 tối, Diệp Cẩn Sâm gọi tôi chuẩn bị tắm cho hắn. Nhưng hôm nay, quản gia Giang tôi đây vừa nhận được một triệu tệ trong tài khoản, vẫn đang lâng lâng hạnh phúc vì đột nhiên trở nên giàu có, lại muốn lười biếng một lần. Và dù có là người giúp việc đi chăng nữa, thì cũng phải tuân thủ quy định giờ giấc và phạm vi công việc rõ ràng.
Và thế là, tôi thẳng thắn từ chối yêu cầu trên của Diệp Cẩn Sâm.
“Mười ngàn tệ.”
“Diệp Cẩn Sâm, quan điểm của tôi rất rõ ràng.”
“Hai mươi ngàn.” Anh ta không ngần ngại nâng giá tiền.
“Diệp Cẩn Sâm, xin lỗi cậu nhưng hôm nay tôi cảm thấy không được khỏe.”
“Ba mươi ngàn.” Anh ta tiếp tục trả giá.
“Diệp Cẩn Sâm à…”
“Năm mươi ngàn, rốt cuộc cậu có nhận lời hay không?”
Làm sao tôi có thể có đủ năng lực để từ chối số tiền lớn từ trên trời rơi xuống như vậy đây? “Vâng, thưa cậu chủ, tôi vốn là người làm việc rất tận tâm và chuyên nghiệp. Xin cậu đợi một chút, tôi sẽ có mặt ngay lập tức!!”
7.
Phòng tắm trong biệt thự này rộng đến 250 mét vuông lớn hơn một phòng tắm thông thường rất nhiều. Người đàn ông đang ngâm mình trong bốn tắm rộng lớn, lông mày đen, tóc ngắn, làn da trắng, dáng vẻ lạnh nhạt. Nước bốc hơi đọng thành những giọt li ti trên khuôn mặt góc cạnh, khiến cho anh ta càng thêm lôi cuốn, ấn tượng.
Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, Diệp Cẩn Sâm chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn sang, khuôn mặt đầy vẻ lười biếng và thờ ơ. Thực ra, khi Diệp Cẩn Sâm không làm ra những hành động ngu ngốc, anh ta thật sự trông giống như một con sư tử hay một con báo, cả người toát ra vẻ thâm trầm, lạnh lùng đầy độc đoán.
“Lại đây.” Giọng nói của anh ta có chút khàn khàn, có lẽ là do ngâm trong nước khá lâu rồi.
“Vâng, thưa cậu chủ!” Tôi với tay cầm một chiếc khăn tắm và tiến lại gần. Đây cũng không phải lần đầu tiên tôi tắm cho Diệp Cẩn Sâm. Tôi tương đối thành thạo công việc này!
Tuy nhiên, ngay khi tôi vừa chạm vào lưng Diệp Cẩn Sâm thì bất ngờ anh ta đứng dậy và quay người lại... Đôi mắt tôi mở to vì bất ngờ và tôi vô thức nhìn chằm chằm vào chỗ đó của anh ta!
"Cậu đang nhìn cái gì vậy?" Diệp Cẩn Sâm nhướng mày hỏi tôi.
"Không...không có gì!" Tôi nhanh chóng quay mặt đi và không khỏi cảm thấy xấu hổ, hai má nóng ran lên.
Diệp Cẩn Sâm ngồi trong nước chế nhạo: "Sau khi nhìn thấy của tôi, chắc cậu cảm thấy của mình thật nhỏ bé, kém cỏi, không có cửa so sánh với tôi đúng không?”
“….”
Xin hãy chú ý lời nói!
Nói như vậy...... sẽ bị người ta đánh giá đó!
8.
“Sao thế, cậu còn đợi gì nữa vậy?” Thấy tôi đứng im không nhúc nhích, Diệp Cẩn Sâm sốt ruột đưa tay ra, dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào cánh tay tôi, thúc giục: “Nhanh lên chứ!”
“Vâng, thưa cậu chủ!”
Tôi hít một hơi thật sâu, bình ổn lại tâm trạng và tiếp tục công việc của mình. Diệp Cẩn Sâm hơi nheo mắt lại, tiếp tục chủ đề vừa nãy: "Tuy những gì tôi nói là thật, nhưng cậu... đừng cảm thấy quá tổn thương vì điều đó nhé."
[Chúa ơi, xin hãy giúp con!] Tôi tự nhủ.
"Tôi biết một bác sĩ rất có uy tín trong lĩnh vực này, có thể ông ta sẽ giúp cậu cải thiện được tình hình. Hãy quan tâm chăm sóc sức khỏe của cậu hơn, điều đó sẽ góp phần làm cho cuộc sống vợ chồng được hạnh phúc." Anh ta quay lại nhìn tôi và đột nhiên nhướn mày bối rối và hỏi: "Ồ, quản lý Giang, sao tự nhiên mặt cậu đỏ thế?"
9.
“Tôi có đỏ mặt sao?” Tôi thản nhiên nói: “Ồ, là bởi vì… tôi cảm thấy mình thật thua kém so với cậu chủ!”
"Không sao đâu." Diệp Cẩn Sâm nhàn nhã, tự tin nói: "Quản gia Giang, đừng lo lắng quá, tôi rất hài lòng với sự chu đáo và trách nhiệm trong công việc của cậu, lát nữa tôi sẽ giúp cậu hẹn gặp bác sĩ nam khoa."
“Cảm ơn cậu chủ.” Tôi mỉm cười, thầm nghĩ, anh ta mới là người cần đi gặp bác sĩ ấy. Diệp Cẩn Sâm nghĩ gì mà định cho tôi đi khám bác sĩ nam khoa? Trừ khi trời sập! Có vẻ như tôi không thể tiếp tục công việc hái ra tiền này được nữa rồi. Nếu anh ta mà phát hiện ra tôi lừa dối mình, chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng tha cho tôi.
“Shuuuuu..” Vì quá phân tâm nên tôi không nhận ra mình đang nắm lấy ngực Diệp Cẩn Sâm và xoa nắn, trút giận một cách điên cuồng. Do tôi dùng lực quá mạnh nên bên ngực trái của hắn đã chuyển sang màu đỏ sậm.
“Cậu chủ, xin lỗi, tôi không cố ý, thật sự xin lỗi cậu!”
"Cậu đang nghĩ đi đâu vậy?!" Diệp Cẩn Sâm đau đớn ôm ngực, cau mày, tức giận nhìn tôi, "Cậu yên tâm, sau này còn có nhiều cách để làm vợ cậu hài lòng hơn, chỉ cần cậu cố gắng. Cậu không nên suy sụp quá như vậy..."
“Đúng đúng, cậu chủ cậu nói đúng ạ!” Cậu có thể câm miệng được rồi đấy.
“Chú ý tập trung vào công việc của cậu đi!” Cuối cùng anh ta cũng thả lỏng lông mày, không tiếp tục để cập đến vấn đề kia nữa.
Tôi thận trọng thăm dò: “Cậu chủ, thật xin lỗi vì đã bất cẩn như vậy, lát nữa tôi sẽ bôi thuốc mỡ cho cậu nhé.”
Đột nhiên, không khí trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ.
"Cậu chủ?" Tôi vô thức ngẩng đầu lên, liền thấy Diệp Cẩn Sâm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tôi! Sau đó, anh ta quay khuôn mặt đẹp trai sang một bên, lỗ tai không giấu được đỏ bừng lên, khàn giọng thúc giục: “Tiếp tục.”
[Bạn đang đọc Nụ hôn đầu của cậu chủ được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩ là đã bị reup trộm]
10.
Tôi cúi đầu, tự nhủ với bản thân mình hàng trăm hàng vạn lần: “Nhịn đi! Mình cố gắng chỉ vì tiền mà thôi!”
Cuồi cùng thì anh ta cũng tắm xong, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi có thể trở về được rồi.
"Quản gia Giang."
Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi, Diệp Cẩn Sâm đã ngăn tôi lại và nói: "Tôi quên áo choàng tắm rồi, cậu đi lấy cho tôi."
"Vâng, cậu chủ, xin cậu chờ một lát."
Cái phòng tắm rộng 250 mét vuông này có nét tương đồng với Diệp Cẩn Sâm, lạnh lẽo, đầy nguy hiểm...
Tôi bước ra ngoài, tiến vào khu vực thay đồ trong phòng của anh ta, tìm một lúc mới thấy chiếc áo choàng tắm mà Diệp Cẩn Sâm yêu thích. Khi tôi quay lại phòng tắm, đã là mười phút sau.
"Cậu chủ, áo choàng tắm của cậu..."
Tôi còn chưa nói dứt câu thì dẫm vào bãi nước nhỏ và bị trượt chân, ngã lao về phía Diệp Cẩn Sâm cách đó vài bước chân. “Aaaaaa..”
“Giang Tư Nhai..!”
Tôi ngã đè lên Cẩn Sâm, đã thế trước khi ngã xuống, tôi chủ định bám vào tay anh ta nhưng vồ trượt, thành ra lại túm vào cái khăn tắm đang quấn quanh eo anh ta làm nó bung ra, rơi xuống. Và đen đủi hơn là tôi lại còn “thơm” vào môi anh ta.
Không biết tôi đã gây ra tội gì nữa đây, môi Diệp Cẩn Sâm bị chảy máu rồi..
“Cậu chủ..”
Tôi nhanh chóng đứng dậy, dùng tay trái vả vào miệng mình “Bốp, bốp, bốp”, rồi đưa tay phải lau vết m..áu trên môi Diệp Cẩn Sâm.
Tôi thực sự đã rất hoảng sợ! Diệp Cẩn Sâm sẽ không đuổi việc tôi chứ? Tôi rất cần công việc này để có thu nhập trang trải chi phí thuốc men của mẹ và học phí cho các em.
“Giang Tư Nhai chết tiệt!”
Đúng như dự đoán, Diệp Cẩn Sâm tức giận hất tay tôi ra. Anh ta nhanh chóng chộp lấy chiếc áo choàng tắm tôi làm rơi bên cạnh, quấn quanh người rồi giận dữ nói: "C..hết tiệt! Đây... đây là nụ hôn đầu tiên của tôi!"
Bỗng nhiên tôi thấy rất bối rối: “Hả?” Liệu bây giờ có phải là thời điểm thích hợp để đề cập đến chuyện này không? Đừng bảo tôi đã bỏ lỡ điều gì đó nhé?
Một loạt sự cố liên tiếp xẩy ra khiến đầu óc tôi tạm thời trống rỗng, mất kiểm soát. Tuy nhiên, với khả năng ứng phó, đối đáp nhanh nhạy của mình, tôi bật ra: "A, thật trùng hợp... cậu chủ, đây cũng là nụ hôn đầu của tôi!"
Khuôn mặt đẹp trai của Diệp Cẩn Sâm bỗng sa sầm, tái mét, anh ta hung dữ hét lên: "Cậu cút ngay ra khỏi đây!!"
“Được, được!” Tôi bỏ chạy chối c..hết.