Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nụ Hôn Đam Mê

Chương 15: Trò chơi trốn tìm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Satori đứng đó nhìn trân trân. Rốt cuộc Izuka cũng cảm nhận được tầm mắt ai đó, gã ngẩng đầu lên.

Izuka con ngươi trợn to, rồi giận dữ híp mắt lại, nhìn hướng khác.

Thân thể Satori tự động đi hướng Izuka, gã là người duy nhất biết hiện giờ Asou ở đâu. Cậu không thể chùn bước.

“Muốn gì?” Izuka cộc cằn hỏi trước khi Satori kịp mở miệng. Gã vẫn không thèm nhìn cậu, rõ ràng là không muốn thấy mặt cậu.

Nhưng Satori không so đo, cậu bước tới đứng cạnh Izuka.

“Xin lỗi đã làm phiền, cho tôi hỏi vài câu.” Lời nói dễ dàng thoát khỏi môi, vì ở vũ trường cậu đã lặp đi lặp lại câu đó không biết bao nhiêu lần. “Cậu có biết Asou ở đâu không?”

Rốt cuộc Izuka cũng ngẩng đầu nhìn Satori, vẻ mặt nghi ngờ.

“Anh ấy còn chưa tới chỗ Satori ư?”

“Không có, nên tôi mới phải đi tìm. Izuka có biết anh ấy ở đâu không?”

Izuka lần nữa dời tầm mắt, nhìn chăm chú ly thủy tinh đặt trên bàn, cười mỉa mai hỏi.

“Có lẽ anh ấy ở vũ trường? Naotaka thường hay đi mấy chỗ gần đây.”

“Tìm hết rồi vẫn không có nên tôi mới đến đây. Còn chỗ nào khác không? Hoặc…Izuka hẹn gặp anh ấy ở đây?” Satori nghe thấy giọng mình phát run.

Có lẽ Izuka cũng nghe ra, gã quay người, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao.

“Đúng thì sao? Nếu tôi nói đã thổ lộ rằng từ cấp 3 đã yêu anh ấy sâu đậm, và Naotaka nói cũng yêu tôi? Nếu tôi nói anh ấy bảo rằng không còn yêu Satori nữa, thì sao hả?”

Từng lời như mũi dao đâm thủng trái tim Satori. Cậu cắn chặt răng. Câu Izuka nói cũng là điều Satori luôn suy nghĩ.

Nếu Asou ghét mình? Nếu Asou rời xa mình?

Nhưng bây giờ Satori đã biết đáp án. Cậu yêu Asou. Chỉ thế thôi. Vậy là đủ rồi.

“Thế thì…tôi sẽ ở đây cùng chờ Asou. Rồi khi Asou đến, tôi sẽ nói cho dù có bị ghét, rằng tôi yêu anh ấy.” Satori chậm rãi nói, thanh âm run run.

Izuka hừ mũi. “Có yêu anh ấy nhiều thế nào cũng vô dụng, người Naotaka yêu chính là tôi.”

“Tôi sẽ vẫn nói ra.” Satori cương quyết trả lời.

Izuka trợn trừng mắt nhìn cậu.

“Bởi vì nếu anh ấy có ghét tôi, thì tôi vẫn yêu anh ấy.” Satori tiến thêm một bước. Ngọn lửa tình yêu bùng cháy trong ***g ngực là chân thật, cậu sẽ không thua bất cứ ai.

“Mặc kệ xung quanh có người? Giống như lúc này?” Izuka hất cằm hướng quầy rượu. Có một người pha chế rượu đang im lặng lau chùi ly, tuổi cỡ trung niên. “Tôi nghĩ ông ấy đã nghe hết đoạn đối thoại. Satori có thấy xấu hổ không? Tôi có thể đứng giữa đường hét lên tôi yêu Naotaka. Tôi không tin Satori làm được.”

“Tôi có thể!” Satori nói.

Cậu không nói dối. Cậu tin mình làm được. Cậu mất mấy tiếng đồng hồ điên cuồng tìm kiếm tung tích Asou. Không ai gặp qua hắn, càng lúc cậu càng lo sợ bất an. Đồng thời tình cảm dành cho hắn thêm mãnh liệt. Satori không quan tâm người ta nói cái gì. Cậu yêu hắn, nhiều đến mức không quan tâm mặt mũi hay lòng tự trọng.

“Tôi có thể nói ra, ngay bây giờ. Tôi có thể hét ra, nếu Izuka muốn.”

Satori hít sâu một hơi.

Izuka vội vàng đứng dậy.

“Oa! Đừng la, đồ ngốc!!!”

“Tại sao không?” Satori hỏi, chậm rãi thở ra.

“Tại sao không ư?” Izuka thất bại thì thào, cứng họng.

Satori và Izuka trừng trừng nhìn nhau.

“Tôi tưởng mình là người duy nhất hiểu rõ Naotaka.” Izuka thốt ra, ngồi phịch xuống ghế. “Naotaka và tôi đều cùng là bị cha mẹ bỏ rơi. Tôi nghĩ Naotaka giống mình. Tôi chưa bao giờ yêu ai, tôi chỉ cần cơ thể ấm áp. Tôi không tin tưởng tình yêu của cha mẹ, thì làm sao dám tin vào ai khác? Naotaka cũng từng nói lời tương tự, làm tôi cảm giác thân cận anh ấy. Tôi tưởng anh ấy là người duy nhất hiểu tôi, cũng như chỉ có tôi hiểu được anh ấy.” Izuka ngừng lại, liếc Satori. “Bạn Okada sẽ không hiểu nổi, đúng không? Dường như cậu lớn lên trong gia đình hạnh phúc.”

Satori không nói nên lời. Cậu không biết Asou sinh ra trong hoàn cảnh thế nào. Chợt nhớ ra cậu chỉ nghe Asou kể về người chú và Yasumi, chưa từng nghe nhắc tới cha mẹ hắn.

Bị cha mẹ bỏ rơi…

Satori không biết làm sao. Nếu không tính có khi lục đυ.c với anh trai, cậu đã được nuôi dưỡng trong mái ấm gia đình. Mặc dù tính cách trái ngược, cậu biết rõ anh trai thương cậu. Dù gì hôm nay anh đã lái xe cả một chặng đường dài tới thăm cậu. Thế nên cậu không thể hiểu nổi điều Izuka nói, càng không thể tưởng tượng ra. Nhưng cậu muốn biết. Cậu muốn biết chuyện liên quan Asou, cậu chờ đợi Izuka nói tiếp.

Izuka cất tiếng nói trầm thấp. “Lúc Naotaka nói không cặp bồ nữa, tôi không cảm thấy gì hết. Dù sao không chỉ có tôi, anh ấy cũng ngừng dây dưa với bạn học khác, nên tôi chỉ nghĩ là anh ấy tập trung thi đại học. Thời cấp 3, anh ấy khi nào thấy chán sẽ chia tay, nên tôi tin rằng lúc nào đó chán người trong trường đại học, rồi anh ấy lại quay về với tôi. Tin tưởng như vậy là bởi vì chỉ có tôi hiểu rõ anh ấy nhất.”

Izuka im lặng, nghiêng người tới trước, khuỷu tay chống mặt bàn. Ánh sáng chiếu trên sợi tóc sáng lấp lánh. Satori nheo mắt vì thấy chói, nhưng vẫn nhìn chăm chú vào Izuka.

“Một năm lại một năm qua đi, Naotaka không trở lại. Anh ấy không dành thời gian cho tôi nữa, cũng bảo tôi đừng gọi điện, và nói rằng sẽ không bao giờ tiếp tục cặp bồ với ai.” Izuka thấp giọng thì thào như đang nói với chính mình. Gã thở dài, bóng tối che khuất nửa khuôn mặt tuấn tú. “Tôi bắt đầu có linh cảm kỳ quái, khi nhập học, tôi trông thấy Satori ở bên anh ấy.”

Izuka liếc Satori, người đang nuốt nước bọt khan.

Đúng vậy. Mình luôn cùng Asou.

Lúc đến trường, trong lớp, thời gian rảnh, giờ ăn trưa, trên đường về, thậm chí là ở nhà. Satori luôn bên cạnh Asou. Izuka đã chứng kiến tất cả.

“Bên Satori, dường như anh ấy rất hạnh phúc. Mới đầu nhìn thấy tôi còn không nhận ra anh ấy. Tôi chưa bao giờ chứng kiến một Naotaka giống như vậy. Hôm nay…anh ấy đã nói rằng Satori là người đầu tiên anh yêu, muốn cả đời sống chung. Anh ấy nói chỉ cần duy nhất một mình Satori, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, anh không bao giờ muốn Satori chịu tổn thương. Anh ấy đã nói rất nghiêm túc, tôi còn tưởng anh ấy sẽ khóc.”

Izuka ngậm miệng. Satori thấy gã siết chặt tay đến nỗi khớp xương trắng bệch, cho cậu biết cảm giác của gã hiện giờ.

Izuka thật sự yêu Asou….Satori chợt nhận ra, tim nhói đau.

Izuka cười khan. “Buồn cười, cái gì mà lần đầu tiên trong đời? Anh ấy không còn là Naotaka nữa. Tôi rút lại tất cả. Satori đã tìm tới đây, ngu ngốc bảo sẽ lớn tiếng thổ lộ tình cảm, hai người quả thật xứng đôi vừa lứa.”

Izuka nói bằng giọng điệu châm chọc, nhưng Satori biết ngay gã đang nói dối. Cậu như còn đang nghe âm thanh tràn đầy tuyệt vọng, khi gã hỏi tại sao Asou chọn người như Satori. Cái giọng nói chất chứa ghen tỵ, chán ghét và nỗi bi thương. Đó mới chính là cảm xúc thật sự của Izuka.

Satori cắn môi. Asou là người duy nhất với cậu, người cậu muốn sống bên nhau trọn đời. Những lời yêu thương làm cậu run rẩy vì hạnh phúc. Nhưng với Izuka, những lời đó là chất độc tàn nhẫn.

Có lẽ sau này, khi Satori cùng nỗi đau như Izuka, cậu không biết mình có đủ kiên cường để nói dối. Cậu không biết mình có đủ bình tĩnh nói chuyện với người tình mới của Asou. Hay là cậu sẽ điên cuồng khóc la. Chỉ nghĩ thôi cậu đã thấy khủng khϊếp.

Nhưng mà…Satori nghĩ. Mình vẫn yêu Asou.

Cậu không thể không yêu hắn.

“Vậy nên tôi không phải đang chờ Naotaka. Satori có thể đi nơi khác tìm.” Izuka lạnh lùng nói.

Satori gật đầu, ngập ngừng muốn nói cảm ơn, tuy nhiên hiện tại không phải lúc.

“Vậy tôi đi đây. Xin lỗi đã làm phiền.” Chỉ nói như thế, Satori rời đi.

Satori biết mình nên đi đâu. Tới nhà Asou. Cậu muốn thấy mặt hắn, nghe giọng của hắn. Cậu xoay người đi thẳng ra cửa, trong đầu chỉ nghĩ về Asou.

Lúc rời đi, cậu nghe ai đó nói ‘cám ơn’. Mãi đến lúc chạy tới trạm ga mới đoán ra là âm thanh của người pha chế rượu.

……………………………………

Satori nhanh chóng chạy xuôi dọc theo con đường nửa lạ nửa quen. Nếu cứ chạy thẳng rồi quẹo phải thì sẽ tới nhà Asou. Nếu là ngày thường, con đường sẽ tấp nập người làm ăn vội vàng về nhà, nhưng bây giờ trên đường không một bóng người.

Cậu muốn chạy nhanh hết sức, nhưng đi cả buổi chiều làm đôi chân nặng nề không chịu nghe lời.

Asou ở đâu? Cậu tự hỏi, buộc đôi chân di chuyển. Lúc ra trạm ga cậu thử gọi điện lần nữa, nhưng di động hay điện thoại bàn đều không ai bắt máy. Hay là xảy ra tai nạn gì? Không lẽ anh ấy bị thương? Nhưng nếu thế thì Yasumi đã gọi điện cho cậu. Cậu không biết Asou thường xuyên đi chỗ nào, điều đó khiến cậu buồn rầu.

Mình thật sự không biết gì về Asou cả.

Cậu chưa từng tìm hiểu việc liên quan đến người yêu, không cần thiết, bởi vì Asou luôn bên cạnh cậu.

Mình không nên xem đó là điều đương nhiên. Satori nghĩ.

Asou hay ân cần, thường đối xử tốt với cậu, vậy mà Satori lại sợ mình thích hắn quá nhiều? Nó thật vô lý. Satori thấy buồn bã, nước mắt sắp tuôn rơi. Cậu nghiến răng ngăn nước mắt không trào ra, nghiêng đầu sang phải. Dưới ánh đèn cột điện, cậu thấy một bóng dáng từ hướng ngược lại đang tới gần.

“Asou!” Satori không kịp suy nghĩ đã hét lên.

Bóng người khựng lại.

Đường khá tối, chỉ có ánh sáng cột điện và đèn bảng hiệu, nhưng Satori biết chắc người đó chính là Asou. Có dòng nước ấm lan khắp trái tim, làm cậu rùng mình. Người cậu tìm kiếm rốt cuộc hiện ra trước mắt. Asou ở đó!

“Asou!” Satori lại la lên, quên đôi chân đau đớn chạy vội vào vòng tay hắn.

Asou bị xung lực lùi vài bước nhưng tay vẫn ôm chặt Satori.

“Satori?” Hắn nghi hoặc hỏi.

Satori ôm chặt Asou, cảm nhận nhiệt độ cơ thể đàn ông xuyên qua áo sơ mi. Chứng tỏ Asou ở đây, là chân thật.

“Anh…anh đã đi…?” Anh đã đi đâu? Cậu muốn hỏi thế nhưng bị sặc. Cậu khó thở, không biết là do chạy gấp hay vì quá vui mừng khi trông thấy hắn.

“Em…gọi điện…nhưng…anh không…bắt máy…em rất…lo…em…đã đi…tìm…” Satori đứt quãng nói.

“Em không sao chứ?” Asou vội hỏi, vuốt lưng cậu.

Satori thở phào. Asou nắm vai cậu nhẹ nhàng đẩy ra một khoảng cách. Satori hốc mắt đong đầy nước mắt nhìn lên Asou, không dám tin tưởng. Asou cúi đầu nhìn cậu bằng vẻ mặt bi thương. Hai chân mày chau lại tạo nếp hằn trên trán, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa bất an. Thậm chí dưới đèn đường mờ nhạt, Satori có thể thấy rõ nét mặt đau thương của hắn. Cậu giật mình vì chưa từng thấy Asou có vẻ mặt này. Dường như hắn biến thành một người hoàn toàn khác, không phải con người hay dõi mắt theo cậu.

“Asou à?”

Asou nhìn hướng khác.

“Tôi nghĩ chắc em không muốn tôi chạm vào.” Asou thấp giọng nói.

Satori giật mình. Đúng vậy. Tuy không cố ý nhưng mình luôn co rụt người mỗi khi Asou đυ.ng chạm.

Không biết sao trong mấy tiếng đồng hồ tìm kiếm Asou, nỗi sợ hãi thân mật tiếp xúc đã biến mất. Hiển nhiên Asou không phát hiện điều đó. Dù sao mới trưa nay Satori còn đẩy tay Asou ra và chạy trốn. Tất nhiên Asou sẽ nghĩ là Satori không muốn hắn chạm vào.

“Không, không, không phải thế. Không phải em ghét anh đυ.ng chạm…” Satori vội nói.

Asou cười nhạo. “Tôi là người đưa em lên giường bất chấp em có bằng lòng hay không. Đúng là thời cấp 3 tôi đã làm những chuyện ngu xuẩn, hôm nay còn làm em thấy kinh tởm…Chính tôi trước bỏ rơi Izuka, em không cho tôi đυ.ng vào là đúng…”

“Không phải, Asou! Không phải em ghét anh chạm vào em! Bây giờ đã không sao rồi, vì xảy ra vài chuyện nên em mới hành xử kỳ quái như thế!” Satori vội vàng giải thích, ước gì Asou chịu nhìn thẳng mình.

Nhưng Asou đã ngắt lời cậu. “Tôi chỉ toàn làm tổn thương em. Tôi không xứng với em. Chắc em đã hiểu.”

Không để Satori có cơ hội xen vào, hắn nói một hơi xong lướt qua Satori, không quay đầu đi hướng chỗ ở.

“Asou!” Satori chạy theo sau. “Chờ đã! Chờ em, Asou! Hãy nghe em nói!”

Asou không xoay người lại, điều đó khiến Satori bối rối. Asou luôn chăm chú lắng nghe từng lời Satori nói, hắn chưa bao giờ chen ngang hay ngắt lời cậu. Mặc kệ Satori nói nhỏ thế nào, Asou đều nghe thấy. Vậy mà bây giờ khi Satori phát cuồng gọi to, hắn không thèm quay lại.

Tại sao? Tại sao? Tại sao Asou không chịu nghe?! Nếu anh ấy chịu nghe thì sẽ hiểu hết mọi chuyện!

“Asou!”

Lúc hai người tới cổng chung cư thì Satori níu tay Asou lại, nhưng bị hắn quăng ra.

“Dù sao đã có người khác ngồi nghe em nói.” Asou nói nhỏ, sau đó biến mất trong tòa nhả, để mặc Satori đứng chết trân nhìn theo.

Cậu cảm giác máu rút khỏi đầu chạy ngược xuống, tim ngừng đập. Cậu chỉ có thể đứng đó, tay cứng ngắc giữa chừng không trung.

Người khác nghe mình nói? Nghe như cậu sẽ tâm sự với bất cứ ai ngoài hắn. Cậu không có ai khác. Cậu chỉ có một mình Asou mà thôi.

Tại sao Asou nói thế?

Satori chưa bao giờ thấy bối rối như lúc này. Không biết nên làm sao. Cậu không hiểu chuyện này là sao nữa.

Mình phải đuổi theo anh ấy.

Satori giật mình tỉnh lại, chạy theo vào chung cư. Chắc là có hiểu lầm gì đó, nhất định là bởi vì Satori đã đẩy Asou ra. Cậu phải sửa sai.

Vào bên trong, cậu thấy ngay Asou đứng ở cuối hành lang.

“Asou!” Satori hét lên.

Cậu biết Asou có nghe thấy, nhưng hắn chẳng làm ra phản ứng gì bước thẳng vào nhà. Cửa tự động khóa lại ngăn cách hai người.

“Chờ đã! Asou!”

Satori thấy khủng hoảng, mồ hôi lạnh ứa ra.

Asou đang suy nghĩ cái gì? Anh ấy thật ra hiểu lầm chuyện gì chứ?

Hắn nghĩ đến ai khi nói sẽ có người nghe Satori tâm sự? Satori rất yêu Asou, không ai khác ngoài hắn.

“Asou!!!”

Cậu đang định đập cửa thì cửa phòng bảo vệ hé mở, người đàn ông tóc bạc trắng bước ra.

“Này này, có gì ồn ào thế?” Ông nắm cánh tay Satori làm cậu giật bắn người.

Bác bảo vệ trợn tròn mắt nhìn Satori. “Ủa, cậu này là bạn của Asou đây mà…”

“Con cần gặp Asou, con phải nói chuyện với anh ấy!” Satori vội vàng nói, lo sợ bị bác bảo vệ đuổi đi ngay lập tức.

Bác bảo vệ theo tầm mắt Satori nhìn cánh cửa đóng kín, không thấy Asou đâu.

Chắc chắn Asou có nghe thấy giọng bác bảo vệ truyền qua cánh cửa, nhưng hắn vẫn không ra mặt. Satori đứng chết lặng. Chuyện gì tồi tệ đến mức làm Asou bỏ mặc cậu không thèm ngó ngàng? Asou đã gặp phải chuyện gì?

“Hai đứa cãi nhau hả?” Bác bảo vệ quan tâm hỏi.

Satori gật đầu, cắn môi.

“Lúc đang nóng thì khó mà nói chuyện. Có lẽ cháu nên chờ đối phương bớt nóng đã?” Bác bảo vệ vỗ vai Satori, cậu gật đầu.

Muốn cậu hét lớn cỡ nào cũng được, nhưng sẽ không có ích gì nếu Asou không chịu quay đầu lại. Cậu gây phiền toái, không chỉ với bác bảo vệ mà còn mấy căn hộ xung quanh nữa. Có lẽ Asou cũng thấy phiền phức. Có lẽ cậu nên đi về, làm theo lời bác bảo vệ.

Nhưng Satori không muốn về nhà như thế này, tới chừng nào cậu hiểu đầu đuôi câu chuyện. Cậu không muốn về nhà trong tình trạng này.

“Chắc chắn ngày mai Asou sẽ bình tĩnh trở lại, lúc đó cháu muốn nói gì chẳng được.” Bác bảo vệ lại an ủi vỗ vai cậu.

Satori siết chặt nắm tay, không muốn gật đầu. Hốc mắt cay xè, tầm mắt nhạt nhòa. Nhắm mắt lại cậu có thể thấy bóng lưng dày rộng của Asou. Satori chợt phát hiện khía cạnh này cậu chưa từng trông thấy. Asou luôn đi bên cạnh hoặc đối mặt cậu, hiếm khi hắn quay lưng hướng Satori.

Asou! Cậu thầm kêu to, lòng quặn thắt. Asou. Em muốn nói chuyện với anh. Em muốn làm rõ mọi thứ.

Nếu cậu làm được, Asou sẽ không hành xử như vậy nữa, hắn sẽ trở lại như xưa. Sẽ nhìn Satori, lắng nghe cậu nói, mỉm cười. Nếu Satori có thể giải tỏa hiểu lầm.

Nhưng cậu không biết vấn đề sai ở chỗ nào. Không biết có chuyện gì tệ hại đến mức khiến Asou bỏ qua cậu. Là chuyện gì chứ?

‘Dù sao đã có người khác ngồi nghe em nói.’

Asou có suy nghĩ đó từ đâu ra? Hắn ám chỉ ai?

Satori không biết.

Này, Asou. Em không hiểu. Cho em biết đi! Anh đang nghĩ cái gì?

Satori cắn môi sâu đến mức nếm được vị sắt
« Chương TrướcChương Tiếp »