“Tôi không ghét anh ấy.”
“Tôi không bao giờ ghét anh ấy.”
Trái tim như bị ai bóp nghẹn khi cậu thì thào thốt ra.
Tôi yêu anh ấy.
……………………………………………………………………….
Bỗng điện thoại đặt kế tủ lạnh reo chuông. Khuôn mặt Asou lập tức hiện ra trong đầu, tuy cậu biết nhất định không phải là hắn. Asou sẽ không gọi điện thoại di động cho cậu, biết là thế nhưng cậu vẫn cứ nghi ngờ.
Cậu khẽ cười nói với Yasumi. “Xin phép.” Rồi bắt máy. “A lô?”
“Satori hả? Sanae đây.”
Sanae là chị dâu của cậu. Satori miễn cưỡng làm ra âm thanh vui vẻ.
“A, chào chị!”
“Natsuki có đó không em?”
“Anh em ạ? Không có, sao vậy chị?”
Satori nghe tiếng Sanae thở dài. Cô học chung trường cấp ba với anh của cậu, cá tính nhiệt tình và chịu khó, hiếm khi thấy cô thở dài thế này.
“Nếu anh ấy có tới thì phiền em báo cho chị biết được không?”
“Đương nhiên được. Có chuyện gì sao chị?”
“Anh chị cãi nhau, chị có hơi nổi nóng, không biết giờ anh ấy đi đâu nữa.”
Hiếm khi thấy cô bất an, chị dâu rất biết cách kiềm chế anh cậu. Cô lớn tuổi hơn, dễ dàng nắm anh cậu trong lòng bàn tay nhào nặn.
“Được rồi, khi nào gặp anh ấy thì em sẽ báo chị biết.”
“Cám ơn em, xin lỗi đã làm phiền.” Chị dâu nói xong liền cúp máy.
Hai người họ dù rất thân mật thì cũng có lúc cãi nhau…Satori lo lắng nghĩ.
Họ có con và cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, vậy mà vẫn cãi nhau. Có lẽ thỉnh thoảng sẽ thấy phiền chán vì quá hạnh phúc.
Satori hơi thở rối loạn. Cãi nhau! Mình và Asou chưa bao giờ cãi nhau!
Cậu luôn e dè lo sợ – sợ hãi làm cậu giấu đi suy nghĩ thật sự, mà như thế thì làm sao cãi nhau được.
“Vậy tôi đi đây.” Yasumi nói.
Satori quay lại thấy Yasumi đã vặn nắm đấm cửa. Cậu vội cúi đầu chào.
“Cảm ơn cô đã mất thời gian tới.”
“Này, đã nói là không cần khách khí mà.” Yasumi bật cười.
Satori cũng cười theo.
“Xin lỗi, ưm, để tôi đưa tiễn.”
“Không cần đâu, trời vẫn còn sáng mà…với lại hình như cậu có khách.” Yasumi vừa nói vừa mở rộng cánh cửa.
Một khoảnh khắc Satori đã tưởng đó là Asou, nhưng người đứng trước cửa lại là anh trai cậu, Natsuki. Dường như anh ta hơi kinh ngạc thấy có cô gái đẹp bước ra từ phòng em trai.
“Anh hai…” Satori không nén được tiếng thở dài.
Mình là đồ óc heo. Nếu muốn gặp Asou đến thế thì làm quái gì đẩy anh ấy ra chứ?
“Ồ, đây là anh của cậu à? Hân hạnh được biết anh.” Yasumi mỉm cười nói, gật đầu chào.
Natsuki lắp bắp nói. “Ch…chào.”
“Vậy chào cậu nhé.” Yasumi vẫy tay từ biệt, đi mất.
Natsuki nhìn theo sau, mặt đần ra. Anh lái xe mô tô tới đây, mặc áo thun quần jean, tay còn cầm nón bảo hiểm.
“Anh hai vào đi.” Satori nói.
Natsuki quay đầu, miệng mở lớn, mắt hai mí trợn tròn trông khá giống Satori.
“Chị Sanae vừa gọi điện.” Satori nói, cắt ngang câu anh trai định hỏi. “Và anh phải biết rằng cô gái vừa nãy không phải bạn gái em.”
Natsuki ái muội nhìn cậu. Anh không theo lời vào nhà mà đứng chắn ngay cánh cửa, tay cầm nón bảo hiểm. Satori đứng ở lối vào, đối diện anh mình.
“Em nói dối. Lúc thấy anh em còn thở dài một hơi.”
“Cô ấy thật sự không phải, người ta đã kết hôn rồi.” Satori vừa thở dài vừa nói.
Natsuki nhướng mày không tin. Người đàn ông này có khuôn mặt tròn tròn, mặt mũi rất giống Satori. Nhưng hai người cũng có khác biệt, nếu anh trai thuộc mẫu người hoạt bát, thì Satori trầm tính cho phần cả hai. Người thì chính chắn giống anh trai, người thì dễ tính vui vẻ như em trai. Gia đình và hàng xóm đều nghĩ Satori trưởng thành hơn Natsuki nhiều.
Có lẽ những suy nghĩ đó ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người. Satori không nhớ nhiều lắm việc liên quan đến anh trai, cộng thêm hồi nhỏ không thường ở chung. Không phải xa cách, chỉ là không đặc biệt thân thiết thôi.
“Cô gái đó đã có chồng? Thật không vậy?”
“Thật. Có bao giờ em nói dối anh chưa?”
“Thì chưa, nhưng mà…” Anh cậu nhấc tay còn trống lên gãi đầu.
Không khí bao trùm im lặng.
Nếu mình giống tính anh hai thì sẽ không lo nghĩ lung tung rồi….Satori nghĩ. Nếu thế thì cậu sẽ suy nghĩ mối quan hệ với Asou theo chiều hướng tốt.
“Satori này.” Đột nhiên Natsuki lên tiếng.
Satori giật mình. Cho dù ở bên ai, đầu óc cậu luôn lấp đầy hình ảnh Asou. Cậu rất yêu hắn, đến mức quên cả việc anh hai và chị dâu đang cãi nhau.
“Dạ?”
“Xin lỗi.” Natsuki đơn giản nói.
Satori cau mày. “Người anh cần xin lỗi không phải em, mà là chị Sanae.”
“Không, anh phải xin lỗi em.”
“Vì sao?”
Natsuki gãi mũi cười trừ. Hành động đó có chút trẻ con, dù anh đã là cha của ba đứa trẻ khi mới hai mươi tuổi.
“Thời nay, con nít thật sự dần trưởng thành theo cách riêng của chúng. Mai nóng tính. Tsubasa hiếu động. Hikaru thì đằm tính.”
Satori không biết anh định làm gì, kiên nhẫn lắng nghe.
“Khi không có cha mẹ giúp đỡ, chỉ có anh và Sanae trông chúng, anh luôn chỉ chú ý Mai và Tsubasa. Hikaru không khóc nháo nên anh luôn để nó sau cùng. Dĩ nhiên anh biết Hikaru cũng muốn gây chú ý như Mai và Tsubasa, nhưng nó im lặng hơn hai đứa kia, anh chị không thường lưu ý đến nó.” Anh thở dài đối diện Satori. “Nói thật nha, Satori…em trầm tĩnh và chính chắn khiến người lớn yêu thích…làm anh…không thích em. Anh ganh tỵ em bình tĩnh xử lý mọi thứ trong khi anh thì làm đảo loạn cả lên.”
Satori nhìn chăm chú vào Natsuki. Chính cậu mới là người luôn ganh tỵ. Cậu có điều gì làm anh trai thấy so bì chứ?
“Ganh tỵ về cái gì?” Cậu kinh ngạc hỏi nhanh.
Natsuki bật cười. “Cha mẹ luôn nói anh phải nên giống như em. Anh ước gì em gây sự nhiều hơn, giống anh nè, vậy thì anh không cần nghe cằn nhằn rồi.”
“Không thể nào…”
Không tin nổi. Cậu không bao giờ ngờ nổi anh trai sẽ nghĩ như vậy. Anh cậu luôn làm tốt những thứ cậu không làm được, Satori đã nghĩ Natsuki khinh thường mình.
“Đừng hiểu nhầm, bây giờ anh không còn cảm giác đó. Khi ấy anh quá ngốc, tin rằng em có tất cả thứ mình muốn, con ngoan trò giỏi. Trong khi anh thì hay thi rớt, gây sự làm cha mẹ bận tâm. Còn em thì trầm lặng không nói một lời. Anh nói đúng không?”
Natsuki tiến lại gần Satori, ánh mắt sắc bén.
Satori ngẫm nghĩ, mở miệng. “Em…em nghĩ là anh sai rồi. Đúng là em ghen tỵ anh tự do làm thứ em không thể thực hiện. Còn chính chắn cái gì thì không đúng. Em không hề chính chắn. Em chỉ là một người hẹp hòi nhát gan, anh không cần xin lỗi.”
Câu nói tự ti làm anh cậu mím môi giận dữ. “Đừng nói thế chứ, ngu ngốc! Em không hẹp hòi hay nhát gan, đâu có nhiều bằng người khác! Còn nữa, anh lớn tuổi hơn em! Nên nếu anh đã xin lỗi thì hãy nhận và tha thứ đi!”
Satori trợn tròn mắt, lùi bước. Cậu không biết Natsuki là giận thật hay đang cổ vũ mình. Bình thường anh cậu nói chuyện không suy nghĩ. Cuối cùng vẻ mặt Natsuki giãn ra, anh gãi đầu.
“Xem Hikaru làm anh nhớ tới em. Nên anh bảo Sanae đôi khi hãy ưu tiên lo cho Hikaru, rồi cô ấy nói tại sao để mặc Mai khóc trong khi Hikaru không khóc. Nói nói một hồi chuyển sang việc anh lo đi nhậu với đồng nghiệp, rồi xe của anh tốn tiền….sau đó thì cãi nhau.”
Satori kinh ngạc há hốc mồm. Cậu đã nghĩ lý do cãi nhau của hai người phải nghiêm trọng hơn, nhưng hóa ra chỉ vì mấy việc cỏn con, ít ra với Satori thì là thế.
Natsuki liếc Satori. “Em nghĩ anh chị ngốc đến mức chuyện bé xé ra to hả?”
Satori vội vàng phản bác. “Dĩ nhiên là không!”
Natsuki thở ra. “Cuộc sống hàng ngày đầy ắp những việc nhỏ nhặt. Anh biết Sanae căng thẳng thần kinh trong việc chăm sóc bọn trẻ, lỗi tại anh đã không nhận ra sớm hơn. Anh sẽ về nhà và xin lỗi.”
Natsuki đứng thẳng người. Satori mỉm cười. Cậu rất vui khi anh trai chia sẻ nỗi buồn thầm kín với mình. Thật may mắn anh đã tìm đến cậu nói chuyện.
“Nếu anh biết lỗi rồi thì nên xin lỗi ngay lúc đó chứ.”
“Thì khi đó anh đang nóng, sao mà mở miệng được.”
“Nhưng trước sau gì cũng phải xin lỗi thôi, có gì khác nhau nào?”
“Đã nói là lúc đó anh đang nóng. Trên đường tới đây anh đã bình tĩnh lại. Khi đó anh không nghĩ mình có sai.”
“Vậy không được, em sẽ méc chị Sanae.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Natsuki mặc vào áo khoác, Satori mở cửa tiễn anh.
Một chiếc xe mô tô màu bạc đậu trước cửa chung cư, lóe sáng trong ánh mặt trời. Thời đại học anh lái xe phân khối lớn, nhưng kết hôn rồi thì đổi sang một chiếc tiêu chuẩn trung bình. Người anh trai tùy hứng giờ đây biết lo cho gia đình, anh đã thay đổi lối sống và biết suy nghĩ hơn. Anh không hề gượng ép bản thân, tất cả hành động là để bảo vệ và giữ gìn người quan trọng nhất với anh.
Anh cậu quá tuyệt vời.
Satori không cảm thấy ganh tỵ, cậu chỉ thấy kính nể.
Hy vọng sau này mình sẽ được như anh ấy.
“Mà Satori này.” Natsuki ra tiếng lúc leo lên xe và đội nón bảo hiểm.
“Dạ?”
“Sanae có tức giận nhiều không?”
“Giận dữ lắm.”
Anh vừa rêи ɾỉ vừa khởi động xe máy, thấy vậy Satori thêm câu.
“Chị cũng rất lo lắng, anh hãy mau về nhà đi.”
Anh ngạc nhiên nhìn cậu, chợt nở nụ cười, rồ ga.
“Tạm biệt.”
“Đi đường cẩn thận!” Satori hét lên trong tiếng động cơ nổ ầm ầm.
Natsuki gật đầu, quẹo góc cua. Satori vẫy tay nhìn theo đến khi chiếc xe mất hút.