“Nếu em muốn, chúng ta sẽ suốt đời bên nhau.”
Hôm sau là một ngày trời trong nắng ấm – báo hiệu xuân đến sớm. Ngay cả gió thổi cũng mang theo mùi thơm ngát.
Tiết đầu của Satori là môn tiếng anh, học các bài ngữ văn như người Anh chính gốc. Trong các môn thì đây là khóa bắt buộc phải học. Asou có việc bận nên ghế bên cạnh Satori còn trống. Thường thì bạn cậu, Yousuke Nakamoto và Daichi Fujisaki sẽ ngồi bàn đằng trước hoặc bên cạnh cậu. Tuy nhiên hôm nay cả hai vắng mặt.
Nghĩ lại thì hai anh chàng này hành xử khá kỳ lạ trước khi bắt đầu nghỉ lễ. Nakamoto có vẻ lo âu, còn Fujisaki thì mất dáng vẻ hoạt bát. Satori còn phát hiện Nakamoto né tránh ánh mắt Fujisaki.
Hai người chắc là cãi nhau rồi.
Hiếm khi như thế. Satori làm bạn với hai người kia từ hồi năm nhất, chưa bao giờ thấy họ gây lộn. Phải là tình trạng nghiêm trọng lắm, thậm chí còn cúp cua môn học chính. Satori vừa suy nghĩ vừa nghe các sinh viên lầm rầm đọc bài.
“Animals low down on the evolutionary scale, such as most species of insects, are…”
Đoạn văn đang đọc là bài Xã hội của Anthony Gidden, một dịch giả chuyển ngữ thành tiếng Nhật.
Nếu mình tới Mỹ thì phải nói tiếng Anh rồi…Satori nghĩ, khẽ cười.
Đó là đương nhiên.
Nếu cậu chỉ định đi chơi thì không vấn đề, nhưng nếu định sống tại đó thì cần phải học tiếng Anh đàng hoàng. Nhưng mặc dù cậu đang học Anh văn, cậu không hề giỏi môn đó, thời cấp 3 càng bết bát. Lên năm hai đại học cậu bắt buộc chọn môn học này, cậu luôn buồn bực vì thế. Cậu phải tập trung lắng nghe từng từ Anh ngữ đơn giản trong lớp ngay lúc này.
Khi Satori đọc sách anh văn, cậu luôn dò tìm các từ trong từ điển. Dĩ nhiên sách xã hội thường dùng từ chuyên môn không thể tìm thấy trong đối thoại thông thường, nên cậu cần phải tra cứu tỉ mỉ. Satori tự hiểu mình dở tệ Anh ngữ.
Satori thở dài.
Cậu yêu Asou, không muốn để ai khác có được hắn. Cậu muốn ở bên Asou, mãi mãi. Khi nghe hắn nói muốn bên cậu suốt đời, Satori vui sướиɠ hơn bao giờ hết. Cậu thật sự rất vui mừng, chỉ nghĩ tới Asou yêu mình nhiều thế nào đủ khiến cậu mỉm cười. Nhưng theo khía cạnh khác thì cậu không vui chút nào. Asou nói muốn có mặt trong tương lai của Satori.
Đó là ý gì? Anh ấy muốn mình cùng tới Mỹ?
Satori sẽ phải dùng tất cả thời gian trong đại học để học tiếng anh như điên, mới có đủ khả năng cùng Asou qua Mỹ.
Rồi mình sẽ làm gì? Cậu không thể nghĩ ra điều gì. Mình sẽ ngồi chờ Asou về nhà mỗi ngày ư?
Kỳ thật Satori không nghĩ nhiều đến tương lai. Cậu phát hiện mình bị dắt mũi theo lời Asou nói, băn khoăn suy nghĩ cụm từ ‘suốt đời bên nhau’. Cậu không có công việc nào muốn làm khi tốt nghiệp.
Có lẽ vì anh trai sinh ba đứa nhóc khiến cậu luôn chơi đùa với chúng, cậu nghĩ làm việc trong công ty đồ chơi cũng không sai. Nhưng đó chỉ là ý định mơ hồ, cậu chưa nghĩ rõ ràng, đơn giản nhất là làm công nhân viên chức bình thường.
Bình thường. Cái gì là bình thường?
Satori lập tức tự động loại trừ tình yêu với Asou trong phạm vi bình thường. Không phải cậu kỳ thị Asou, cậu toàn tâm toàn ý yêu hắn. Mà là cả thế giới phản đối, nó là không bình thường. Chỉ nghĩ tới việc nói cho ba mẹ và anh trai biết cậu có quan hệ với hắn sẽ khiến cậu rùng mình.
Asou thừa nhận bản thân có thể yêu nam cũng có thể yêu nữ, nhưng người ta dễ dàng tiếp nhận hắn. Một Asou chói mắt, sở hữu căn hộ đắt tiền và có ông chú là thiết kế sư nổi tiếng. Người ta sẽ quỳ gối ở bất cứ nơi nào hắn đi qua.
Satori thấy khía cạnh ‘bình thường’ giữa cậu và Asou là hoàn toàn khác biệt. Cơn sóng bất an cuốn lấy cậu.
Chúng tôi có thể hòa thuận trong khi hoàn toàn trái ngược nhau? Chúng tôi thật sự có thể sống cả đời bên nhau theo ước muốn của Asou sao? Chúng tôi thật sự có thể sống chỉ vì yêu? Cho dù chính tình yêu đó làm mình sợ hãi?
Trái tim Satori quặn thắt, cậu siết chặt ngực áo.
Đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp xa lạ làm cậu giật mình nhảy dựng.
“Này! Tan học!”
Đúng là tan học rồi, một số sinh viên còn trong lớp nhưng giáo sư đã đi khỏi. Satori nhìn đồng hồ, vừa lúc chỉ chín giờ năm mươi lăm phút, hôm nay tan học sớm hơn bình thường.
“Cậu là Satori Okada phải không?” Giọng kia tiếp tục hỏi.
Satori ngẩng đầu, thấy người nam sinh ngồi bàn phía trước mình. Gã có khuôn mặt đẹp trai nam tính, mắt một mí, mũi cao. Mái tóc nhạt màu càng làm nổi bật khuôn mặt dễ thân. Hắn là loại người rất bắt mắt, nếu Satori từng gặp qua thì sẽ không quên. Nói cách khác, Satori chắc chắn là cậu chưa từng thấy người này trong lớp Anh văn.
“Đúng là tôi. Cậu muốn gì?” Satori cảnh giác nhìn gã.
Gã mỉm cười khoe hàm răng trắng. “Tôi tên Shunpei Izuka. Năm nhất khoa công nghệ kỹ thuật.”
Satori cau mày. Năm nhất khoa công nghệ kỹ thuật tìm mình có chuyện gì?
Chắc là trên mặt cậu lộ rõ thắc mắc nên Izuka kéo ghế đứng lên. Gã không cao nhưng cơ thể cân đối.
“Tôi nghĩ mình sẽ có cơ hội gặp Naotaka nếu đi cùng cậu.” Izuka nhìn xuống Satori, cười rạng rỡ.
Satori cảm thấy tim bị bóp nghẹn. Đây là người thứ hai cậu nghe họ gọi tên Asou, người thứ nhất là Yasumi.
“Cậu biết Asou?” Satori hỏi, cẩn thận không để lộ tâm tình khó chịu.
Izuka gật đầu. “Coi như tôi quen biết anh ấy cũng lâu rồi. Hiện tôi đang không có ai hết, nên nghĩ biết đâu có thể lần nữa chơi với anh ấy.” Izuka bâng quơ nói.
Satori kỳ quái nhìn gã. Rõ ràng khi gã nói ‘chơi’ không có nghĩa là đi đâu chơi, nó chỉ có duy nhất một ý nghĩa.
Satori nuốt nước bọt khan.
Người này muốn cặp với Asou? Chỉ như thế? Tại sao? Vì cái gì? Hắn đã nói hai người quen biết một thời gian. Vậy là bạn trai cũ muốn nối lại tình xưa? Nhưng tại sao là bây giờ…
Satori ngồi suy nghĩ lung tung, bất giác chuông reo vang. Izuka đứng đó, nghi hoặc nhìn chằm chằm cậu như thể đang chờ đáp lời.
“Satori?”
Satori chợt nghe âm thanh quen thuộc. Asou ló đầu ra từ khung cửa khép hờ, đôi mắt ánh tia vui vẻ nhìn cậu.
“Satori.” Asou lại kêu lên, bước vào trong, nhưng khi thấy Izuka thì bỗng đông cứng lại. Nụ cười lập tức biến mất, hắn nhíu mày. “Izuka?”
“Lâu không gặp, anh Naotaka.” Izuka vô tư nói, chạy tới chỗ Asou. Hiển nhiên gã không muốn tiếp tục nói chuyện với Satori.
“Cũng một tháng rồi không gặp nhỉ? Anh vẫn đẹp trai như vậy!”
Izuka đến gần quá mức, Asou lùi lại.
“Cậu làm gì ở đây?”
“Em làm gì ở đây ư? Em là học sinh năm nhất khoa công nghệ kỹ thuật. Anh có tin tưởng nếu em nói tới đây là vì anh không, Naotaka?” Izuka lại tiến tới một bước, nhìn chăm chú vào Asou.
“Nhảm nhí. Cậu chưa bao giờ làm chuyện gì đàng hoàng. Cậu có ý định gì?” Nghe giọng điệu của Asou lúc này làm Satori kinh ngạc, nó lạnh lùng thô bạo.
Đây không phải Asou mà cậu quen biết, cũng không phải Asou lúc hai người còn là bạn bè. Trước đây Satori chưa từng thấy biểu cảm lạnh như băng trên mặt hắn thế này. Cảm giác không có chỗ cho cậu xen vào cuộc nói chuyện.
Izuka chỉ là mỉm cười, hoàn toàn thản nhiên.
“Em có ý gì ư? Lạnh lùng thật đấy. Bây giờ em không quen ai cả. Có muốn chơi một lúc không, anh Naotaka?”
“Cảm ơn, không cần.” Asou đáp ngay.
Izuka bĩu môi. “Anh cùng bạn Okada quen nhau khá lâu nhỉ? Em quan sát anh suốt, chắc bây giờ anh cũng nên chán rồi chứ.”
“Izuka.” Asou âm thanh không cao bao nhiêu nhưng tràn đầy nguy hiểm. “Tôi sẽ không chơi qua đường với cậu nữa. Bây giờ không, sau này cũng không. Tôi phải nói bao nhiêu lần cậu mới hiểu? Phiền phức quá. Cút đi.”
“Trời, sao anh giận dữ thế? Em hiểu rồi, mai mốt gặp lại anh sau.” Izuka nói, không thèm nhìn ánh mắt cảnh cáo của Asou. Gã quay sang Satori – người nãy giờ sửng sốt nhìn tình hình – và vẫy tay chào. “Bạn Okada, nếu khi nào thấy chán Naotaka thì đưa cho tôi nhé? Tôi vẫn nhớ rất rõ anh ấy yêu thích cái gì.”
“Izuka!” Lần này Asou thật sự gầm lên.
Rầm rì trong họng, Izuka ra khỏi phòng học.
Không khí nặng nề. Satori cứng ngắc nhìn hướng cửa. Ngực đau nhói, cổ họng mắc cục nghẹn.
Asou làm sao quen biết với Izuka? Chuyện này là sao đây? Satori phục hồi tinh thần hơi chậm nhưng cũng hiểu được ý nghĩa đoạn đối thoại vừa nãy.
Đinh ninh Asou trước đây chưa từng quen ai thì quả là suy nghĩ ngốc nghếch, nhất là hắn đẹp trai như vậy. Cho dù Asou không đi tìm thì người ta cũng tự động nhào vào hắn. Có lẽ hắn có nhiều kinh nghiệm tình trường. Nhưng Satori không thể quên mất ý tưởng cặp chơi và quen chán ai đó. Nó không có nghĩa là cậu cũng sẽ nằm trong hoàn cảnh đó.
“Satori!” Asou kêu gọi.
Satori máy móc ngước nhìn Asou, bốn mắt chạm nhau. Mắt Asou sâu thẳm nóng bỏng. Satori không thể tự chủ bản năng dời mắt nhìn hướng khác. Thật buồn cười nếu tự tưởng tượng rồi tự sa vào bi thương, trong khi chưa nghe Asou giải thích. Tự nhủ là thế nhưng cậu không thể nhìn thẳng hắn, thậm chí không thể cử động. Ngọn lửa hờn ghen dâng trào trong thân xác hòa lẫn với bất an gieo mầm từ lâu.
“Satori.” Asou thì thầm bên tai cậu.
Satori cứng người lại.
“Em có cần học tiết sau không? Ta cần nói chuyện.” Asou khẩn trương hỏi.
“Dĩ nhiên phải đi. Giáo sư Horiuchi sẽ điểm danh học sinh.” Satori thấp giọng trả lời. Cậu cắn chặt môi, cảm giác bất an, ghen ghét, bối rối đồng loạt hiện ra trong giọng nói của mình, cậu chán ghét như thế. Nó làm cậu sợ, đây là một con người khác mà cậu chưa bao giờ phát hiện.
“Satori…”
“Lát nữa em sẽ nghe anh nói sau.”
“Anh muốn nói ngay bây giờ.” Asou siết chặt tay Satori.
Satori hơi thở hỗn loạn, nhớ tới những ngón tay thuôn dài múa trên làn da cậu khi hai người trong phòng ngủ.
“Làm ơn, nghe anh nói đi.” Giọng Asou tràn đầy tuyệt vọng. Satori chậm rãi ngẩng đầu.
“Satori…”
Nhìn khuôn mặt không còn lãnh cứng rắn, Satori thở dài gật đầu.
……………………………………………………………………………………..
“Anh và Izuka biết nhau hồi lớp 11, khi đó cậu ta học năm nhất. Anh quen cậu ta thông qua Yasumi, cả ba học cùng trường.” Asou nói lúc hai người chậm rãi sóng vai bước đi.
Satori cúi đầu bước tới trước, ánh nắng ấm áp, gió lạnh mơn man gò má. Hàng cây bạch quả nhẹ đung đưa. Đi bên cạnh Asou nhưng lòng cậu không hề vui sướиɠ. Tâm nặng nề như chì, trước đây chưa bao giờ như thế.
“Lúc đó anh…không nói chuyện với ai…” Asou ngập ngừng như thể khó nói. “Izuka và anh từng làm chuyện đó vài lần.”
Satori cắn môi. Cậu đã tưởng tượng rất nhiều, nhưng chính tai nghe được chẳng ngờ lại đau đến mức này. Cậu sẽ không xúc động dù biết Asou từng hẹn hò với ai khác, nếu Izuka không xuất hiện. Tưởng tượng là một chuyện, tận mắt thấy lại là chuyện khác.
“Nhưng đó chỉ là làm vài lần thôi, anh và cậu ta thật sự không chính thức yêu đương. Anh không hề yêu cậu ta. Từ khi vào đại học thì anh không cặp với ai nữa. Thật sự, bao gồm cả Izuka.” Asou bình tĩnh nói tiếp.
Vậy là Asou có thể ngủ với người khác trong khi không hề yêu hay muốn quen họ. Satori thấy ghen tỵ, cậu ghét chính mình ích kỷ như thế. Tuy hiểu đa số đàn ông không cần tình yêu đáp lại, họ có thể làʍ t̠ìиɦ với ai đó cho vui thôi. Bản thân cậu thấy cũng chẳng có gì đáng trách. Ngoài ra Asou đã nói là sau này không làm thế nữa. Satori hiểu rõ nhất tình cảm Asou dành cho mình. Nhưng tất cả không có nghĩa là Satori chịu được khi nghe Asou từng qua đêm với ai, cậu không thể chịu đựng nổi.
Tại sao mình cứ lo lắng việc Asou đã làm trước khi quen mình? Satori nghĩ, không kiềm được thân thể run rẩy. Điều này hoàn toàn không thể khống chế.
Satori cứ lặng im bước đi cho đến khi nghe giọng Asou lo lắng gọi tên cậu.
“Anh sẽ rời xa em khi thấy chán phải không?” Satori hỏi.
Các sinh viên đi ngang qua tò mò nhìn họ.
Asou nắm vai cậu, thấp giọng vội vàng nói. “Anh sẽ không bao giờ chán em. Trước đây không có ai cho anh cảm giác thế này. Anh chưa bao giờ yêu ai. Em là người duy nhất anh muốn chiếm giữ thành của riêng mình – người duy nhất anh muốn có được tình yêu.”
Satori ngừng lại, đầu vẫn cúi thấp. Cậu biết rõ. Cậu biết tình cảm của Asou không phải dối trá. Cậu biết lo lắng chuyện quá khứ thì đúng là ngu ngốc. Thế nhưng vì sao không thể xua tan cảm giác u ám này?
“Asou à.”
“Sao?”
“Anh có yêu em không?”
“Anh yêu em.” Câu trả lời khẳng định không một chút do dự.
Satori cảm giác khóe môi cong lên tạo ra một nụ cười, dù trong lòng vẫn thấy nặng nề, ngực đau đến mức không thể thở.
“Em cũng yêu anh.” Cậu nói khẽ.
Asou thở phào nhẹ nhõm. Hắn buông bàn tay nắm vai cậu, sửa sang ôm chặt cậu. “Anh xin lỗi làm em trải qua chuyện thế này.”
Satori lắc đầu ý bảo không bận tâm. Cậu đã tưởng rằng tin vào những lời Asou nói thì sẽ khá hơn, nhưng không phải vậy.
Tại sao không chứ? Mình yêu Asou và Asou yêu mình. Vậy thì tại sao lòng vẫn đau đớn?
“Satori này. Hôm nay chúng ta cúp học đi.”
“Hở?”
Satori ngẩng đầu, giật mình trước đề nghị bất ngờ.
Asou mỉm cười, đôi mắt nheo lại. Satori ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt cười rạng rỡ của Asou. Cậu biết nụ cười này chỉ dành cho riêng mình. Cậu sẽ không thấy Asou cười như thế với bất cứ ai khác.
“Chúng ta hãy đi xem bộ phim mà em thích, rồi đi ăn.” Asou nói bằng giọng ngọt chết người.
Satori gật đầu. Cho dù bây giờ cậu có vô lớp thì cũng không tập trung học được, vậy thì tại sao không đi cùng Asou.
Hai người đi ra cổng bước trên lề đường, ngón tay Satori đan vào tay Asou. Hiếm khi thấy Satori chủ động, Asou kinh ngạc nhìn xuống cậu, lập tức hắn hạnh phúc nở nụ cười.
Satori cũng cười, tay siết chặt tay hắn. Tay Asou dày rộng và ấm áp, nếu cậu cứ nắm tay hắn thế này, tin tưởng lo âu bất an sẽ tan biến hết. Dù sao thì bây giờ người đi cùng Asou chính là cậu, Satori.