Lúc còn học đại học, cô và bạn trai cũ luôn hẹn hò ở quảng trường trung tâm. Sau khi tốt nghiệp, A Thành bắt đầu làm việc cho một tòa nhà văn phòng gần đó. Thời gian của Trương Tiểu Miên khá tự do, nên đã chấp nhận tiếp tục hẹn hò ở quảng trường trung tâm với người bạn trai làm giờ hành chính của mình, lần nào cô cũng phải chen chúc nửa tiếng đồng hồ trên tàu điện ngầm mới đến được nơi hẹn hò. Khi đó là cô cam tâm tình nguyện, không oán không hối hận, bây giờ ngồi nghĩ lại, hình như bạn trai cũ chưa bao giờ chủ động nói muốn đến nhà của cô…
Hóa ra không biết tự khi nào, tình yêu của cả hai lại chỉ còn một mình cô cho đi, vậy mà đến bây giờ bản thân mới phát hiện ra?
Quên đi, hai người bọn họ đã chia tay, từ nay về sau đường ai nấy đi, nghĩ nhiều về quá khứ cũng vô ích. Trương Tiểu Miên lắc lắc đầu, ném hết những thứ cảm xúc bi thương trong đầu, tập trung sức lực vào việc tìm kiếm Tuần Lộc.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, trên đường phố vẫn tràn ngập không khí lễ hội nồng nàn, nhưng tiếc rằng thành phố G không có tuyết rơi, thiếu mất màu trắng của tuyết, mùa lễ Giáng Sinh cũng thiếu đi một phần lãng mạn.
Vẫn như ngày hôm qua, trên con phố gần cửa tiệm bánh ngọt, một vài con Tuần Lộc mũm mĩm vác trên lưng chiếc túi hoạt hình lớn để chào hàng với người qua đường. Trương Tiểu Miên bước lên hỏi thăm, nhưng chỉ nhận được câu trả lời “Không biết” kèm theo những cái lắc đầu, Trương Tiểu Miên cũng không muốn tiếp tục quấy rầy công việc của Tuần Lộc, cô suy tư một chút, sau đó xoay người bước đến cửa tiệm bánh ngọt.
Leng keng ——
Cửa tiệm bánh ngọt có trang bị chuông điện ở cửa ra vào, ngay sau đó, một giọng nam trầm ấm vang lên: “Kính chào quý khách.”
Hử? Giọng nam?
Trương Tiểu Miên nhìn chàng trai đứng sau quầy, nhất thời ngẩn người.
Diện mạo của anh không quá đẹp trai, nhưng ngũ quan lại trông sạch sẽ hài hòa, là kiểu người dễ gây thiện cảm; vóc dáng cao ráo, có vẻ là 1m80, bé con Trương Tiểu Miên khi nhìn anh vẫn phải ngửa đầu; mái tóc được uốn xoăn, nhìn qua có hơi rối, nhưng không làm cho người ta cảm thấy lôi thôi, ngược lại tăng thêm một chút thân thiết như anh hàng xóm nhà bên.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ đứng, hai cúc áo trên cùng được thả tự do, nhưng vì bên ngoài vẫn còn đeo tạp dề làm việc của cửa tiệm, nên không có cảnh sεメy “lộ xương quai xanh tinh xảo” gì gì đó, chỉ loáng thoáng thấy được sợi dây chuyền bạc trên cổ ẩn hiện dưới lớp tạp dề, mang theo vẻ đẹp có chút tùy ý.
Anh nở một nụ cười thân thiện với Trương Tiểu Miên, cộng thêm mùi bánh nướng bay lơ lửng trong không khí của cửa tiệm, một cảm giác bình dị ập thẳng vào mặt cô.
Trương Tiểu Miên nhìn anh, âm thầm nuốt nước bọt, bỗng nhiên cảm thấy có chút đói bụng.
Không không không, đừng suy nghĩ bậy bạ Trương Tiểu Miên, không phải đói cái đó, mà thật sự là đói bụng. Bởi vì cú sốc thất tình đột ngột, nên từ hôm qua cho tới bây giờ cô vẫn chưa ăn gì. Sau đó, như để chứng minh cho lý do này, bụng cô khẽ kêu hai tiếng, hiện tại trong cửa tiệm chỉ có Trương Tiểu Miên và một vị khách khác, trong không gian yên tĩnh như thế này thì tiếng kêu nghe rất rõ ràng…
Trương Tiểu Miên cúi đầu xấu hổ, bỏ lỡ ý cười nơi đáy mắt của chàng trai đứng sau quầy.
“Xin lỗi, chị chủ ngày thường đứng bán trong cửa tiệm đâu rồi? Chị ấy không ở đây sao?”
Từ đó đến nay, người tiếp đón khách hàng đều cùng một người phụ nữ, người đó cũng chính là chủ cửa tiệm bánh ngọt này, Trương Tiểu Miên chưa từng nhìn thấy nam nhân viên trước mặt bao giờ.
“Hôm nay chị gái của tôi có chút việc, cho nên tạm thời tôi sẽ trông coi cửa hàng.” Chàng trai thản nhiên đáp lại, như thể vừa rồi không nghe thấy âm thanh thủ thỉ xấu hổ trong bụng Trương Tiểu Miên.
Chị gái? Nghe đối phương nói như vậy, Trương Tử Miên lại đánh giá chàng trai trước mặt một lần nữa, phát hiện ngũ quan của anh quả thực có chút giống với chủ tiệm. Lúc đầu cô còn tưởng rằng anh là nhân viên mới của cửa tiệm, thật không ngờ, người này chính là em trai của chủ tiệm, người ta tới đây để giúp chị gái mình trông coi cửa tiệm một ngày.
Trương Tiểu Miên hơi thất vọng, chị chủ không có ở đây, chỉ còn lại một người trông cửa tạm thời, vậy thì sao cô có thể liên lạc với Tuần Lộc ngày hôm qua?
Trương Tiểu Miên thở dài, cảm thấy với tình hình hiện tại, cô chỉ có thể quay về rồi ngày mai lại đến, nhưng cô ở trong cửa tiệm lâu như vậy cũng không mua gì, nếu bây giờ trực tiếp quay về, hình như có chút ngại ngùng. Ngẫm lại dù sao bản thân cũng đang đói bụng, thế là Trương Tiểu Miên chỉ vào một chiếc bánh ngọt trong ngăn tủ mát, cô nói: “Cho tôi một phần bánh Black Forest mang về.”
Black Forest với tên tiếng Đức bản địa là Schwarzwälder Kirschtorte, hoặc được gọi với cái tên Việt hóa là “Bánh Rừng Đen”. Bánh có màu chủ đạo là màu nâu đen, mùi vị thơm phức có vị béo ngậy và ngọt ngào.
Trong lúc Trương Tiểu Miên cúi đầu lấy tiền, chàng trai đứng sau quầy cũng nhanh chóng đóng gói bánh vào hộp. Vốn dĩ một phần bánh ngọt thì chỉ cần đựng trong chiếc hộp nhỏ nhất là được, nhưng chàng trai lại đưa cho Trương Tiểu Miên một chiếc hộp vừa. Cô ngạc nhiên cầm lấy, phát hiện bên trong ngoại trừ Black Forest, còn có một phần bánh Sachertorte và Brownie.
Bánh torte Sacher (Sachertorte) là một loại bánh ngọt sô cô la đặc biệt, sáng chế bởi người Áo Franz Sacher vào năm 1832 cho Hoàng tử Wenzel von Metternich ở Vienna, Áo. Nó là một trong những đặc sản ẩm thực Vienna nổi tiếng nhất. Chiếc bánh bao gồm một chiếc bánh sô cô la đặc với một lớp mứt mơ mỏng ở trên, phủ lớp sô cô la đen đóng băng ở mặt trên và mặt bên.
Bánh Brownie là 1 loại bánh ngọt thuộc loại bánh cổ điển có nguồn gốc từ nước Anh từ đầu thế kỷ 20. Đặc điểm của loại bánh này từ màu sắc đến hương vị đều gắn liền với socola nên nhắc đến bánh Brownie là người ta nghĩ đến Socola. Chính vì thế mà tên bánh là Brown (màu nâu) tượng trưng cho màu của Socola.
“Ấy, tôi chỉ cần một phần Black Forest mà thôi…”
“Cho em, không lấy tiền.” Trương Tiểu Miên cảm thấy lời nói này hình như có chút quen tai, nhưng cô còn chưa kịp nhớ lại thì chàng trai đã nói tiếp: “Trời sắp tối rồi, dù sao bán không hết cũng phải bỏ đi, không bằng tặng nó cho một vị khách quen như em, em cứ coi đây là quà Giáng Sinh. Hơn nữa…”
Tầm mắt của chàng trai rơi xuống chiếc bụng nhỏ của Trương Tiểu Miên: “Đói lâu như vậy, sẽ ảnh hưởng không tốt đến dạ dày.”
Trương Tiểu Miên nhớ lại tiếng kêu vừa rồi trong bụng mình, xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, Cô nhanh chóng đưa tiền phần bánh Black Forest cho chàng trai, gật đầu cảm ơn rồi vội vàng cầm hộp bánh rời đi. Kèm theo âm thanh leng keng từ cánh cửa, giọng nói trầm thấp của chàng trai lại vang lên từ phía sau: “Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến.”
Rõ ràng đó chỉ là một thuật ngữ kinh doanh bình thường, nhưng không hiểu tại sao, Trương Tiểu Miên luôn cảm thấy bốn chữ “lần sau lại đến” của anh mang theo một hàm ý khác.
Mãi đến khi Trương Tiểu Miên về nhà mở hộp bánh ra, cô mới có thời gian cảm thán độ hào phóng của em trai chủ tiệm, trong lúc thưởng thức bánh ngọt, cô chợt nhớ ra một vấn đề: Làm sao em trai của chủ tiệm biết cô là khách quen của tiệm bánh?
Trương Tiểu Miên cắn một miếng bánh Brownie béo ngậy ngọt ngào, nghĩ mãi cũng không ra.
Nhưng cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ vấn đề này, bởi vì đêm nay đã xảy ra một sự kiện cướp đi toàn bộ sự chú ý của cô ——
48 giờ trước, người “bạn trai” của cô đã phát cẩu lương trên vòng bạn bè, bài đăng là một bộ ảnh đêm Giáng Sinh lãng mạn cùng bạn gái, từ bữa tối dưới ánh nến cho đến cảnh sông về đêm, mặc dù cuối buổi hẹn hò không có đăng ảnh, nhưng từ những dòng status mập mờ thì cũng có thể đoán được nó hẳn là một đêm xuân mãnh liệt.
Và tất nhiên, hai chữ “bạn gái” không dành cho Trương Tiểu Miên.
Bạn trai cũ đòi chia tay là vì có tình mới, thật ra điểm này Trương Tiểu Miên cũng mơ hồ hiểu được, là cô không biết nhìn người nên đành phải chấp nhận. Nhưng cô thật sự không ngờ, người này có thể trơ trẽn đến mức giây trước vừa mới chia tay, giây sau đã nóng lòng thể hiện tình cảm với người khác, bộ sợ người ta không biết mình đã sớm đạp chân hai thuyền à?
Thật đúng là đồ cặn bã! Quá cặn bã!
Sau khi nhìn thấy những tấm ảnh trên vòng bạn bè, Trương Tiểu Miên trằn trọc cả đêm, tức giận đến mức mất ngủ, sau đó dứt khoát tắt máy rồi ném nó xuống gối nằm, nhắm mắt làm ngơ.
Cô cảm thấy trước đây mình đúng là có mắt như mù, mọi kỷ niệm đẹp thời học sinh đều cho chó ăn hết. Hiện tại cô đã hoàn toàn buông bỏ, thực sự không còn luyến tiếc mối quan hệ này.
So với tên khốn ghê tởm kia, Trương Tiểu Miên càng muốn nghĩ đến một số việc làm người ta ấm lòng, chẳng hạn như… Tuần Lộc vô danh tốt bụng mà cô không thể tìm thấy ngày hôm qua.
Vì vậy, sáng hôm sau của lễ Giáng Sinh, Trương Tiểu Miên đã khởi hành rất sớm để ngồi tàu điện ngầm đến quảng trường trung tâm, đương nhiên cô cũng không quên chiếc khăn quàng cổ của mình. Lúc cô đến cửa tiệm bánh ngọt thì thời gian vẫn còn sớm, cửa tiệm mở cửa đón khách chưa được bao lâu, Trương Tiểu Miên vừa đẩy cửa bước vào, đã nhìn thấy chị chủ đang bưng một khay bánh từ phòng bếp đi ra.
“Chào buổi sáng! Hoan nghênh em quay lại cửa hàng.”
Chị chủ vừa xếp bánh trên khay vào tủ mát một cách thuần thục, vừa nhiệt tình chào hỏi Trương Tiểu Miên.
Thấy người tiếp đón khách hàng đã đổi lại như cũ, Trương Tiểu Miên vội vàng hỏi thăm cô ấy về chuyện Tuần Lộc ngày hôm trước, Chị chủ suy nghĩ một chút, cuối cùng có hơi tiếc nuối nói với cô: “… Bọn chị hoạt động trong lễ Giáng Sinh một tuần, ngày hôm qua là ngày cuối cùng. Lúc đó là thuê nhân viên tạm thời, tiền lương sẽ được thanh toán trong ngày, không hẳn ngày nào cũng cùng một nhóm người, nên chị không có thông tin liên lạc của họ…”
Nhìn thấy nét mặt thất vọng của Trương Tiểu Miên, chị chủ cảm thấy bản thân không thể giúp được cô nên có chút áy náy, vì thế bổ sung một câu: “Nhưng có lẽ em trai chị sẽ biết…”
Nói xong, cô ấy liền quay đầu về phía phòng bếp, gọi một tiếng: “A Niệm! Ra đây một chút!”
Sau đó quay đầu lại giải thích với Trương Tiểu Miên: “Em trai chị là người phụ trách việc thuê người, lúc đó nó cũng ra ngoài phố giúp đỡ, nên sẽ quen thuộc với nhóm nhân viên tạm thời, có lẽ sẽ giúp được em.”
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng bếp phía sau quầy bị đẩy ra, chàng trai mà Trương Tiểu Miên gặp ngày hôm qua đang bước ra khỏi phòng bếp.