Hình thức giao tiếp chung giữa các cặp đôi là gì?
Trương Tiểu Miên nhìn chằm chằm vào Chung Gia Niệm đang tập trung lái xe bên cạnh, suy nghĩ vấn đề này một cách nghiêm túc.
Vì Miss Cake House đã thuê thêm hai nhân viên mới, cuối cùng Chung Gia Niệm cũng lấy lại được chuỗi ngày nghỉ ngơi, mà khoảng thời gian quý giá này đương nhiên phải dành cho bạn gái mình rồi. Thế nên hôm nay, hiếm khi ra ngoài mà không cần quay về cửa tiệm bánh ngọt, anh liền lấy chiếc Minibus chở Trương Tiểu Miên đến chợ đầu mối ở ngoại ô thành phố.
Cửa hàng Taobao của Trương Tiểu Miên chủ yếu bán các món đồ đan dệt thủ công, với một số vật liệu như sợi bóng và kim móc bán lẻ. Các món đồ đan tay đều do cô tự làm, nhưng nguyên liệu thường được mua từ chợ đầu mối ở địa phương.
Chợ đầu mối nằm ở ngoại ô thành phố, Trương Tiểu Miên không có xe, nên trước đây mỗi khi nhập hàng đều là cơn ác mộng của cô, kéo theo một chiếc xe đẩy chen chúc trên tàu điện ngầm, suýt chút nữa đã trở thành bóng ma trong cuộc đời cô.
Sau khi bạn trai cũ cùng cô đến chợ đầu mối một lần, anh ta không hề nhắc đến chuyện giúp đỡ nữa, cho rằng nơi đó hỗn tạp nhiều thành phần, quá hạ thấp giá trị, cũng cảm thấy bạn gái vì mấy đồng tiền lẻ chênh lệch mà so đo, bộ dạng đi theo người ta nửa ngày chỉ để ép giá như mấy dân buôn. Trương Tiểu Miên nghĩ rằng, một nhân viên văn phòng mặc vest đi giày da như anh ta không thích nghi được với môi trường chợ đầu mối, nên không tiếp tục đề cập đến chuyện giúp đỡ, dần dần quen với việc tự lực cánh sinh.
Lần này cô vốn định đi một mình, kết quả là sau khi Chung Gia Niệm biết chuyện, anh không nói hai lời, bắt đầu thể hiện năng lực bạn trai của mình, chủ động đảm nhận vai trò tài xế và khuân vác hàng hóa. Thế nên, việc nhập hàng lần này của Trương Tiểu Miên chưa bao giờ dễ dàng đến thế, cô chỉ cần phất tay một cái, phân phó công việc cho anh, thì chân chạy vặt – Chung Gia Niệm sẽ tự giác hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.
Nếu không phải vì e ngại trước ánh mắt quần chúng, Trương Tiểu Miên quả thực muốn ôm Chung Gia Niệm ngay tại chỗ.
Có đối lập mới có chân tướng. Hiện tại, Trương Tiểu Miên ngày càng cảm thấy trước đây mình bị mù, nên mới cam tâm tình nguyện lãng phí năm năm thanh xuân cho tên cặn bã Triệu Thành. Hơn nữa cô cũng nghi ngờ, liệu kiếp trước có phải mình đã cứu cả dải ngân hà hay không, cho nên ngay tại thời điểm cô đang thất tình, ông già Noel mới tặng cho cô một vị Tuần Lộc tiên sinh ấm áp.
Trương Tiểu Miên, người chẳng cần động tay động chân trở nên rất nhàn rỗi, vì vậy trên đường trở về, cô bắt đầu có tâm trí và năng lượng để suy nghĩ một số vấn đề linh tinh, chẳng hạn như ——
Tại sao Chung Gia Niệm vẫn chưa hôn cô?
Đúng vậy, hiện tại hai người bọn họ chỉ dừng ở mức nắm tay. Thời đại này, học sinh tiểu học có thể hôn môi, học sinh trung học đã biết hẹn nhau đi dduj, hai người bọn họ sớm đã là thanh niên trưởng thành, có thể trực tiếp đến Cục dân chính đăng ký kết hôn. Sau khi hẹn hò được một tháng, mà vẫn chỉ đơn thuần là cái nắm tay, đoán chừng nói ra cũng chả ai tin.
Nhưng bọn họ thật sự chưa làm gì hết.
Đừng nói là hôn môi, ngay cả ôm nhau cũng rất ít. Anh đối xử với cô bằng một thái độ lịch sự đến mức thái quá, hành động thân mật nhất cũng chỉ là cái nắm tay và dùng chiêu xoa đầu để hạ gục cô. Lần trước, khi giả làm người yêu trước mặt bạn trai cũ, Chung Gia Niệm đã ôm chặt cô không buông, hận không thể cho toàn bộ thế giới ăn cơm chó, vì vậy Trương Tiểu Miên còn tưởng rằng anh là kiểu người thích thân mật, nhưng sau khi yêu nhau…
摸头杀 (Chạm vào đầu cô gái và gϊếŧ chết cô ấy chỉ trong vài giây): Là hành động sờ đầu cưng chiều của bạn nam với bạn nữ khiến cho trái tim bạn nữ nổ tung, gục ngã ngay tại chỗ. Mình không thấy từ nào hợp nên mình để “chiêu xoa đầu” nha.
Hoàn toàn không phải như vậy!
Đối với chuyện này, Trương Tiểu Miên thật sự buồn rầu.
Thực ra, Trương Tiểu Miên chưa có ý định phát sinh chuyện gì đó với Chung Gia Niệm, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để khiến mối quan hệ giữa hai người có bước nhảy vọt, nhưng Chung Gia Niệm ở trước mặt cô luôn bày ra dáng vẻ chính nhân quân tử, hoàn toàn không có những hành động thân mật giữa các cặp đôi, khiến Trương Tiểu Miên không nhịn được nghi ngờ, thật ra anh cũng không có thích cô nhiều như vậy.
Trước kia hẹn hò với bạn trai cũ, tuy rằng cả hai không “vượt biên”, nhưng một cái ôm thân mật thì luôn có, hình thức giao tiếp bình thường giữa các cặp đôi đều như vậy. Nhưng tại sao đối với Chung Gia Niệm thì lại khác hoàn toàn? Không phải nếu thích một người thì sẽ có ham muốn với người đó sao? Chẳng lẽ trong mắt Chung Gia Niệm, cô không có một chút hấp dẫn nào?
Cho nên mới nói, những người yêu đương thường có xu hướng suy nghĩ quá nhiều.
Ngay khi Trương Tiểu Miên còn đang bận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, thâm thù đại hận tự hỏi mị lực của mình có vấn đề gì, thì Chung Gia Niệm rốt cuộc cũng không nhịn được quay đầu, nhân lúc đợi đèn đỏ hỏi cô: “Tiểu Miên, sao thế?”
Anh không phải người gỗ, Trương Tiểu Miên nhìn chòng chọc vào anh như muốn xuyên thủng, làm sao anh không cảm nhận được cơ chứ, chỉ là anh không hiểu Trương Tiểu Miên đang rối rắm chuyện gì.
“Không, không có gì.”
Trương Tiểu Miên bối rối nhìn sang chỗ khác, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại cho Chung Gia Niệm cái ót phía sau, cô có nên hỏi anh tại sao vẫn chưa hôn mình không? Nhưng loại câu hỏi này khiến cô cảm thấy mình là một người phụ nữ không biết xấu hổ, như thể cô rất thèm khát vậy.
Dù biết trong lòng Trương Tiểu Miên nhất định có điều gì đó, nhưng Chung Gia Niệm không muốn ép cô nói, thấy đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, anh quay đầu lại nhìn về phía trước, khẽ thở dài.
… Quả nhiên, nếu muốn thấy Trương Tiểu Miên làm nũng với anh, thì vẫn phải đi một chặng đường dài.
Đậu xe dưới khu nhà Trương Tiểu Miên, Chung Gia Niệm chủ động làm nhân viên khuân vác, chuyển hàng trong cốp xe thẳng đến kho hàng nhỏ cho cô, một chút cũng không để bạn gái mình động tay. Trương Tiểu Miên đương nhiên cũng muốn phát huy tác dụng của bạn gái: Người giúp việc Chung Gia Niệm được mời vào phòng ăn của cô gái họ Trương, sau đó có một bữa tối đầy tình yêu do chính tay bạn gái nấu.
Mặc dù đều là những món ăn thường ngày, hương vị cũng không quá đặc sắc, nhưng cái muốn nói ở đây chính là, bởi vì sau khi ba mẹ mất sớm, người đã sớm gánh vác việc nhà như Chung Gia Niệm hiển nhiên sẽ có kỹ năng nấu nướng tốt hơn Trươn Tiểu Miên, nhưng thắng ở chỗ tấm lòng, chỉ cần nhìn thấy Trương Tiểu Miên đeo tạp dề vào bếp nấu canh vì anh, Chung Gia Niệm liền cảm thấy mình có thể ăn hết ba bát cơm trắng. Cho nên Chung Gia Niệm rất thỏa mãn với bữa cơm này, còn hạnh phúc hơn khi ăn những món sơn hào hải vị.
Sau khi ăn cơm xong, thời gian cũng không còn sớm, Chung Gia Niệm không thể tiếp tục ở lại, mối quan hệ giữa anh và Trương Tiểu Miên chưa đủ để anh có thể ngủ lại qua đêm. Hôm nay xem như anh đã thành công tiến thêm một bước, còn thu hoạch được một bữa tối đầy yêu thương, có thể nói đây là một bước tiến lớn trong mối quan hệ giữa hai người.
Về phần tiến triển khiến người ta đỏ mặt tim đập, anh căn bản muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ngoại trừ Trương Tiểu Miên thì anh chẳng có mối tình nào khác, cho nên anh không biết tiến triển như thế nào mới tính là bình thường, cũng không biết tiến triển như thế nào mới gọi là nhanh, anh luôn sợ bản thân nhất thời xúc động sẽ làm cho Trương Tiểu Miên chùn bước. Vất vả lắm anh mới ôm được cô vào lòng, anh không muốn mạo hiểm một chút nào.
Cho nên sau khi yêu nhau, anh ngược lại trở nên kiềm chế hơn. Những giấc mơ đẹp đẽ thời niên thiếu, những ảo tưởng tuyệt vời không thể nói nên lời trong phòng tắm, luôn khuyến khích anh làm điều gì đó với Trương Tiểu Miên. Nhưng anh không dám buông thả chính mình, cẩn thận nhốt lại dã thú trong lòng, không để du͙© vọиɠ của mình làm người con gái mình yêu sợ hãi. Anh tình nguyện chờ đợi, chờ đợi một ngày Trương Tiểu Miên sẽ hoàn toàn thuộc về anh.
… Nhưng trước khi ngày đó đến, lại có một chút khó khăn. Nhất là khi trời đã về khuya, cô nam quả nữ ở chung một chỗ như thế này. Chung Gia Niệm tự nhủ bản thân không phải cầm thú, nhưng anh cảm thấy tốt hơn hết mình nên trở về trước khi biến thành cầm thú.
Chung Gia Niệm đi rất dứt khoát. Trương Tiểu Miên tiễn người tới cửa, thấy anh dường như thật sự chuẩn bị nói chúc ngủ ngon trước khi rời đi, cô khẽ cắn môi, lúc Chung Gia Niệm xoay người thì đưa tay kéo áo anh.
“Anh cứ đi như vậy sao?” Trương Tiểu Miên nhìn vào đôi mắt nghi hoặc của Chung Gia Niệm, lấy hết dũng khí tiếp tục nói, “Không để lại cho em một, một nụ hôn chúc ngủ ngon à…”
Chung Gia Niệm cảm thấy bản thân nhất định đã nghe lầm.
Trương Tiểu Miên thấy mình đã nói rõ ràng, nhưng bên kia vẫn dửng dưng như không, trong lòng quả thực bi thương ngược thành dòng sông. Ở trong mắt Chung Gia Niệm, cô thật sự không có sức hấp dẫn nào sao! Được rồi, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, mang theo cảm xúc đầy giận dỗi, cô khẽ ngẩng đầu về phía Chung Gia Niệm, im lặng nhắm mắt lại.
Hành động của cô không thể rõ ràng hơn nữa. Đây là một người phụ nữ muốn nói với bạn trai của mình ——
Mời hôn.
Trương Tiểu Miên nhắm chặt hai mắt, căng thẳng chờ đợi. Đây có lẽ là sự chủ động lớn nhất mà cô có thể làm, dù thế nào đi nữa cô cũng không thể cưỡng hôn Chung Gia Niệm, nhưng nếu như không được nữa… Cưỡng hôn… Hình như có chút khó khăn!
Ngay khi Trương Tiểu Miên bắt đầu xem xét tính thực tế của việc cưỡng hôn Chung Gia Niệm sau lần gặp tiếp theo, cô đột nhiên bị anh kéo lại, ngã vào vòng tay ấm áp, cô lập tức mở to mắt, chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại vô tận của Chung Gia Niệm gần trong gang tấc, trên môi có thứ gì đó mềm mại ấm nóng.
Vậy nên, xem như cô hấp dẫn thành công?
Cảm thấy mục tiêu đã thành công, Trương Tiểu Miên có chút ngại ngùng, chuẩn bị đẩy cái ôm của Chung Gia Niệm ra, vẫy tay chúc anh ngủ ngon. Cảm giác được người trong lòng muốn rút lui, hai tay Chung Gia Niệm đặt ngay eo cô lại tăng thêm sức, gần như muốn đem Trương Tiểu Miên khảm sâu vào trong ngực mình. Đôi môi không ngừng nghiền nát môi cô, giống như bất mãn nhưng không thể làm gì hơn.
Chung Gia Niệm rõ ràng là chưa hôn ai, môi của cả hai chỉ đơn giản là chồng lên nhau, anh không thể làm gì khác ngoài việc cọ sát bờ môi. Trương Tiểu Miên vốn định rút lui nhưng lại bị giam cầm trong vòng tay anh, cô hơi hé môi cắn nhẹ vào môi Chung Gia Niệm, muốn nhân lúc anh bị phân tâm mà đẩy anh ra, nhưng vết cắn dường như đã bật lên một công tắc cấm kỵ nào đó, khiến Chung Gia Niệm bắt đầu hôn sâu mà không cần thầy dạy.
Trương Tiểu Miên lúc này mới ý thức được sự thật muộn màng, nhận ra cô đang tự đào một cái hố lớn chôn mình…
Có một số việc một khi bắt đầu, sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
——–