Chúng tôi men theo đại lộ Binns đến trước một quán rượu, trông quán rượu rất có phong cách, trên biển hiệu gắn chi chít bóng đèn sáng màu, lại có hai bảo vệ lực lưỡng đứng trước cửa.
“Chúng ta vào thôi!” Arina kéo tôi vào trong.
Tôi vội ngăn cậu ấy lại: “Không được đâu! Không thể đến nơi hỗn tạp như vậy được!”
Arina bĩu môi: “Chỉ là quán rượu thôi mà, có gì mà hỗn tạp.”
Tại New City, quán rượu không phải nơi một cô gái đứng đắn nên tới, tuy tôi cũng từng đến quán rượu Jonathan nhưng đó là do ở ngay trên đất quê nhà, đám côn đồ cũng cố kỵ thể diện danh tiếng, nếu không nợ nần hoặc cố ý gây chuyện thì bọn họ sẽ không vô duyên bắt nạt người khác. Nhưng còn bây giờ đã rất muộn, hai cô gái như chúng tôi lại chạy tới quán rượu xa lạ, nghĩ thôi cũng thấy rất không an toàn.
“Cậu đúng là quê mùa.” Arina mất kiên nhẫn, “Yên tâm, mình đã từng lẻn tới đây hai lần, an toàn lắm, chỉ là nơi uống rượu khiêu vũ thôi. Cũng có khá nhiều khách nữ đấy, khách nam cũng rất lịch thiệp, không thô lỗ chút nào, cậu nhìn là biết.”
Nói đoạn, cậu ấy đi thẳng vào trong mà không đợi tôi.
Tôi chần chừ ngoài cửa một lúc rất lâu, cuối cùng vẫn vào theo.
Vừa tới phòng khách, tiếng dương cầm du dương đã thu hút tôi, dưới ánh đèn vàng của quầy lễ tân, một người đàn ông trung niên râu xồm gầy gò đang biểu diễn độc tấu, dưới sân khấu có quầy rượu, bàn ghế đặt dồn về hai bên trái phải, rất nhiều nam nữ trẻ tuổi đang khiêu vũ trên không gian mở ở giữa.
Tôi bị khung cảnh mới mẻ ấy thu hút, Arina nắm tay tôi, hét to vào tai tôi: “Chúng ta đi nào, khiêu vũ thôi.” Cậu ấy dẫn tôi vào sàn nhảy, nhẹ nhàng khiêu vũ.
Mọi người đang nhảy Minuet, đây là điệu nhảy có tiết tấu nhanh đầy vui vẻ. Mới đầu tôi còn do dự, nhưng nhảy múa sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, chẳng mấy chốc tôi đã cảm thấy hưng phấn, cả cơ thể như bay lên đám mây theo tiết tấu hân hoan.
Sau khi kết thúc hai điệu nhảy, người tôi vã mồ hôi, đang định gọi Arina đi nghỉ thì có người vỗ vào vai tôi.
“Quý cô đáng mến, tôi có thể mời cô khiêu vũ được không?”
Hai người đàn ông xa lạ một trái một phải vây quanh chúng tôi, trông bọn họ khá là bảnh tỏn, nhưng ở họ có mùi nước hoa chất lượng kém làm người khác phải hắt hơi.
“Được.” Arina rất thẳng thắn khoát tay một chàng trai, người kia cũng tự nhiên ôm ngang hông cậu ấy.
Người còn lại chìa tay về phía tôi, nhìn tôi với vẻ chờ mong.
Tôi lúng túng lắc đầu: “Xin lỗi, tôi hơi mệt…”
Bản độc tấu dương cầm kết thúc, một người da đen đi lên sân khấu, anh ta cao to điển trai, cầm theo cây kèn saxophone, sau khi cúi đầu chào mọi người, anh ta bắt đầu chơi một giai điệu chậm rãi nhưng đầy sức sống, giai điệu trong trẻo, tươi sáng lại ẩn chứa một nỗi ưu sầu, là một thể loại âm nhạc mới, cứ như nó có thể đánh thẳng vào tâm hồn.
Người biểu diễn nhập tâm đến nỗi trông như đang bừng sáng. Tôi có cảm giác bản thân đang lang thang giữa vườn hồng trong đêm, ánh trăng cô đơn, hương thơm ngào ngạt, và giữa những bông hồng trắng nở rộ có một đóa hồng đỏ đang dần khô héo, từng cánh hoa lần lượt rụng rơi, tựa một cảnh quay chậm có chủ đích trong phim điện ảnh…
Tim tôi đập mạnh, không kìm được hỏi: “Đây là bài gì thế?”
“Tên gì mà… Pru đấy, là đồ chơi của người da đen, một giai điệu bẩn thỉu.” Người thanh niên cười hỏi tôi, “Cô có muốn uống gì không? Coca-cola thì sao? Ở đây có cocktail nước trái cây, các cô gái ai cũng thích.”
“Cám ơn, không cần.” Tôi mỉm cười với anh ta, xoay người rời khỏi sàn khiêu vũ, không ngờ anh ta lại đuổi theo.
“Cô tên gì?” Anh ta lại gần một bước, nhìn thẳng vào mắt tôi, “Cô có biết mình rất đẹp không, là cô gái đẹp nhất trong quán rượu này, à không, cô là cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp.”
Anh ta áp quá sát, tôi dè dặt lùi về sau một bước: “Cám ơn, anh nghĩ nhiều rồi.”
Cứ tưởng anh ta sẽ lễ phép nhường đường, nhưng anh ta còn đến gần hơn, định nắm tay ôm ngang hông tôi. Tôi mau chóng né tránh, cau mày nói: “Thưa anh! Xin anh giữ ý tứ!”
“Bé yêu à, đây là nơi cần thả mình, em căng thẳng quá rồi đấy.”
Đúng là tôi rất căng thẳng, vì dù từ chối thế nào thì gã thanh niên này vẫn mặt dày đi theo, còn tự ý nắm tay đặt lên vai tôi, nói như kiểu thân thiết lắm chẳng bằng: “Con chó Beagle nhà anh mới sinh ba đứa, em có muốn đến xem không?”
Tôi gạt tay anh ta ra, nói to: “Xin anh tránh đường!”
“Đừng thế chứ, anh chỉ muốn chuyện trò với em thôi mà!”
Tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống lần này, tay chân lóng ngóng, khi đang định gọi Arina giúp thì một bóng dáng cao to đã ngăn gã thanh niên bỗ bã kia lại. Tôi ngẩng đầu lên, hóa ra là người da đen biểu diễn lúc nãy, anh ta chặn trước mặt tôi, sừng sững như một ngọn núi.
“Thưa anh, quý cô đây không muốn anh lại gần.”
“Quỷ đen cút xéo! Đừng có xía vào chuyện của tao!”
“Chỉ cần anh không làm phiền quý cô đây nữa.”
Gã da trắng cười mỉa, bỗng hắn vung nắm đấm lên, người da đen nhẹ nhàng né tránh, nhấc chân đạp hắn ta loạng choạng. Gã da trắng vặn vẹo khuôn mặt, như trâu đực nổi điên xông tới, ai dè lại bị người da đen đá ngã xuống đất.
Trong đám đông có người hô lên, mọi người dừng khiêu vũ nhảy múa, Arina chạy tới chỗ tôi, căng thẳng túm tay tôi.
Gã da trắng loạng choạng đứng dậy, chửi bới: “Mẹ nó! Mày tưởng người khác không biết hả, thằng xăng pha nhớt liếʍ đít đàn ông như mày còn giả vờ anh hùng cái thá gì! Thứ khốn nạn chỉ biết ngậm cu đàn ông! Mày cứng được với phụ nữ không!”
Những lời này đã chọc người da đen sửng cồ, anh ta lao vào đánh nhau với gã da trắng.
“Dừng tay! Hai người đừng đánh nữa!” Tôi lo lắng khuyên can nhưng lực bất tòng tâm, hai người họ lăn lộn ẩu đả dưới đất, không ai chịu phục ai.
Cho tới khi có mấy người mặc cảnh phục màu xám từ dưới lầu hai đi lên, cưỡng chế tách bọn họ ra.
“Nhìn kìa, đúng là thú vị.”
Cái giọng giễu cợt quen tai ấy khiến sống lưng tôi căng cứng, xoay người lại, quả nhiên là Mike Smith – thuộc hạ của Jonathan.
Anh ta nói với vẻ rất bất đắc dĩ: “Hai quý ông, đây không phải là nơi đánh nhau, nếu muốn đánh thì xin mời ra ngoài.”
Anh ta nháy mắt với thuộc hạ, lập tức có hai người cao to đi tới lôi hai kẻ đang đánh nhau rời khỏi quán rượu.
Mike ngồi xuống trước quầy rượu, cởi cổ áo đồng phục ra, cao giọng nói: “Đúng là tình cờ thật, lại gặp được cô ở đây.”
Anh ta đối diện với quầy chứ chẳng hề nhìn tôi, nữ tiếp viên sau quầy hiểu lầm, đôi mắt xinh đẹp đảo qua, ỏn ẻn cười nói: “Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa anh trai?”
Mike nháy mắt với cô ấy: “Có lẽ là ở trong giấc mơ của tôi.”
“Trong mơ tôi như thế nào?”
“Đang đánh nhau với một người đẹp khác.” Rồi anh ta xoay người nhìn tôi, “Có phải không? Tiểu thư Narcis.”
Nữ tiếp viên nhìn tôi rồi lại nhìn Mike, nhún vai bỏ đi.
Arina hỏi nhỏ vào tai tôi: “Anh ta là ai thế? Cậu biết à?”
Tôi khó xử nhìn Arina, giải thích: “Đây là anh Mike Smith, là… người ở New City.”
“Ồ, người ở New City? Cô giới thiệu tôi vậy đấy hả?” Mike uống cạn số rượu trong ly, chìa tay về phía tôi, “Khiêu vũ không?”
Tôi lắc đầu.
“Đã không khiêu vũ thì còn đến đây làm gì? Không lẽ đến trêu đàn ông để bọn họ đánh nhau vì cô?”
Tôi không biết phải đáp thế nào, chỉ biết cúi đầu nghiên cứu đôi giày.
Mike không định tha cho tôi, lại châm chọc: “Không ngờ tiểu thư Narcis cũng là cô gái đi chơi đêm đấy, chậc chậc…”
Tôi cảm thấy không ở lại nổi nữa, anh ta nói rất khó nghe, thế là nắm tay Arina: “Cám ơn anh đã giúp, chúng tôi về đây.”
Mike nhìn tôi đăm đăm, trong đôi mắt màu lam ẩn chứa vẻ bực bội. Một lúc sau, anh ta gật đầu, thuộc hạ lập tức né đường.
Tới khi chúng tôi ra khỏi quán rượu, Arina mới hưng phấn hỏi tôi: “Anh ta là ai thế? Đẹp trai quá đi!”
Tôi bất đắc dĩ: “Đừng để ý đến chuyện đó nữa, chúng ta mau về nhà thôi, đã hơn 8 giờ rồi.”
“Đợi chút! Mình chào tạm biệt Pitt đã.” Arina không đợi tôi lên tiếng đã quay vào quán rượu.
Tôi nhìn bóng lưng cô ấy, trong đầu nghĩ, Pitt là ai nữa!
Gió đêm hây hây, cây bụi bên đường kêu xào xạc, ánh trăng chiếu rọi hiện lên lân quang màu xanh đậm, vài con bướm đêm xoay tròn dưới đèn đường đang không ngừng vỗ cánh, khiến người nhìn chỉ thấy phiền lòng.
Khi sự kiên nhẫn của tôi sắp cạn kiệt, một người đàn ông cao lớn lảo đảo bước ra khỏi con hẻm tối om, lấy tay áo lau vết máu trên trán, tôi nheo mắt nhìn kỹ, hóa ra chính là chàng trai da đen vừa giúp tôi lúc nãy.
“Ôi!” Tôi lật đật chạy tới, đỡ anh ta ngồi xuống, “Anh có khỏe không?”
“Tôi không sao, cám ơn.” Anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, cười nói, “Là cô à.”
“Anh bị thương rồi! Sao lại bị thương thế này?” Rõ ràng anh ta đánh gã da trắng rất dữ mà.
Anh ta cười khổ, không trả lời, tôi chợt hiểu ra, những vết thương này là bị thuộc hạ của Mike đánh.
Tôi lấy khăn tay ra, nói: “Khăn này vẫn sạch, anh ấn lên vết thương đi, để tôi đưa anh tới phòng khám.”
Anh ta nhận lấy, ôm trán nói: “Cám ơn cô, phòng khám thì không cần, bọn họ không thăm khám cho người da đen. Chỉ là vết thương nhẹ, từ từ sẽ khỏi.”
Tôi xúc động: “Tôi còn phải cám ơn anh.”
“Không cần cám ơn.”
“Có thể cho tôi biết tên của anh không?”
“Tôi là Harulet Brady, bạn bè đều gọi tôi là Hurd.”
“Anh ở đâu? Tôi sẽ bảo người nhà tới tận cửa cảm ơn.”
Hurd lắc đầu: “Không cần.”
Tôi im lặng một lúc, hai má bắt đầu nóng lên: “Tôi… tôi đã nghe buổi biểu diễn của anh tối nay, thật sự rất tuyệt, tôi không biết phải hình dung bằng lời thế nào, bài hát ấy đẹp tới nỗi làm người nghe da diết.”
Hurd nhìn tôi, bất chợt nở nụ cười dịu dàng: “Cám ơn cô, đây chính là lời khen lớn nhất dành cho tôi.”
Bỗng anh ta biến sắc, căng thẳng đứng dậy như gặp phải thứ đáng sợ.
Tôi xoay người, thấy Mike Smith đang đứng gần đó, anh ta châm thuốc, lẳng lặng nhìn chúng tôi mà không nói một lời.
Hurd hạ giọng: “Muộn lắm rồi, cô mau về nhà đi.”
“Nhưng… Tôi vẫn đang chờ bạn…” Tôi chần chừ.
“Suỵt suỵt, anh ta tới rồi, đừng nói lung tung.” Trông Hurd có vẻ rất căng thẳng.
Mike dừng lại cách chúng tôi ba bước, dưới ánh đèn mờ ảo, vành mũ đã giấu nửa gương mặt của anh ta trong bóng tối.
Hurd cúi gập người với anh ta: “Ngài Smith.”
“Anh còn ở đây làm gì?”
“Xin lỗi! Tôi sẽ không gây chuyện nữa.”
Mike thở dài: “Tôi nói… Anh vẫn còn ở đây làm gì?”
Hurd đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, anh ta che vết thương trên trán, liên tục cúi người: “Đã làm phiền anh rồi, chúng tôi sẽ đi ngay.”
Mike lại thở dài như vô cùng bất lực, nhẹ nhàng nói: “Không có ‘chúng tôi’, chỉ có anh.”
Hurd nhìn tôi rồi lại nhìn Mike bằng vẻ phức tạp, sau đó im lặng rời đi.
Mike nhìn theo hướng Hurd rời đi, hít một hơi thuốc lá: “Tôi nhớ chừng ba năm trước, có một gã đàn ông bị một nhóm người đánh chết trên đầu đường New City, cô có biết nguyên nhân không?”
New City rất loạn, có người chết là chuyện bình thường, nhưng bị một nhóm đánh chết thì nghe hãy còn lạ.
Đôi mắt xanh của Mike chuyển sang tôi: “Hạng người như bọn họ bị gọi là xăng pha nhớt, cô có hiểu nghĩa của từ này không?”
Tôi nhớ tới gã thanh niên suồng sã đã mắng Hurd, cau mày không vui.
“Không tin à?” Mike cười nói, “Vốn dĩ bọn quái thai đầu óc có vấn đề như thế không được ở lại đây, nhưng tửu khách lại thích nhạc của hắn ta.”
Tôi không hiểu: “Ở lại? Đây là quán rượu của anh à?”
“Là quán rượu của ngài Jonathan, thế lực của bọn tôi đã mở rộng đến khu thượng lưu, những quán rượu lân cận đã bị chúng tôi mua lại.” Giọng Mike có vẻ châm chọc, “Sau này toàn bộ khu Babalia đều là địa bàn của Jonathan.”
Đảng Công Nhân Xã hội Phổ hay còn gọi là Đảng Phồn thịnh, thủ lĩnh tên là Lanster Hilton, là một quân nhân đã giải ngũ, các thành viên trong đảng chủ yếu là công nhân, các hoạt động hay phát biểu hội nghị hầu hết được tổ chức ở quán rượu, nên cũng có thể dễ hiểu khi bọn họ mua lại nhiều quán rượu đến vậy.
Khi tôi còn chưa tiêu hóa nổi lượng thông tin này thì Mike chợt cúi người, lại gần tôi: “Kể ra thì, vừa nãy cô đang làm gì đấy hả? Ân cần với một thằng quỷ đen hạ lưu như vậy…”
Tôi nhìn đi nơi khác: “Anh Hurd rất dũng cảm, may mà có anh ấy giúp tôi.”
Mike lại chúi người tới trước: “Tôi cũng giúp cô đấy thôi, sao không thấy cô ân cần với tôi?”
“Tôi cũng rất cám ơn anh.”
“Lời cám ơn của cô chỉ treo ở ngoài miệng thôi à?”
“Tôi…”
“Buổi tối chạy tới quán rượu khiêu vũ, còn dụ dỗ đàn ông đánh nhau vì mình, hồi trước tôi đã đánh giá thấp cô rồi.”
Tôi xấu hổ, giọng bất giác đanh lại: “Đây là chuyện của tôi! Không liên quan gì tới anh.”
“Ồ ồ ~ không liên quan đến tôi cơ à?” Anh ta kéo dài âm cuối.
Chợt anh ta túm mạnh lấy tay tôi, kéo vào tôi con ngõ đen kịt.
“Anh làm gì hả!” Tôi hốt hoảng hét toáng, “Thả ra! Thả tôi ra!”
Anh ta ấn tôi lên tường, một tay bịt miệng tôi, hạ giọng nói vào tai tôi: “Cô có tin không, cho dù tôi có đè cô ở đây, cho dù có ai đi ngang qua trông thấy cũng sẽ không cứu cô!”
“Ưm ưm!” Tôi vùng vẫy quyết liệt, nhưng anh ta càng đè mạnh tôi hơn, hơi thở nặng nề phả vào tai tôi, tôi vừa cảm thấy buồn nôn vừa cực kỳ sợ hãi.
Chỉ vì bọn họ giúp đỡ người nghèo mà tôi đã quên mất họ cũng từng là côn đồ đáng sợ, chỉ vì qua lại với họ mấy lần mà đã lơi là cảnh giác.
Tôi không phản kháng nổi, anh ta thực sự quá nặng, sức rất lớn, nước mắt bất giác làm nhòe đi tầm nhìn.
Một lúc sau, anh ta buông tôi ra, kéo tôi tới dưới đèn đường, giọng gắt gỏng: “Thế giới này không đơn giản như con gái các cô nghĩ đâu, về nhà ngay! Từ nay trở đi buổi tối phải ở nhà!”
Tôi thút thít nói: “Tôi còn phải chờ Arina…”
Anh ta cười giễu: “Nó? Nó bỏ lại cô ở đây để chạy đi ve vãn đàn ông rồi, nhìn là biết thuộc dạng con gái chơi bời lêu lổng, sau này ít chơi với nó thôi! Cô đợi ở đây, tôi cho người đưa cô về!”