Chương 3: Gây sự
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tháng 11 năm 2013.
Bắt đầu chính thức phát sóng "TF Teen Go",với sự tham gia của TFBoys và các thành viên TF- Gia Tộc do Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành làm MC.
Chủ Nhật,ngày 12 tháng 7 năm 2015.
Bây giờ,Khải mới ngước mặt lên nhìn Vương Nguyên.
Khuôn mặt mũm mỉm,dễ thương với đôi con ngươi to tròn,đôi môi mỏng đỏ chính là điểm thu hút ánh nhìn của người khác.Mái tóc màu nâu được cắt tỉa cẩn thận.Dáng người tuy không cao nhưng vẫn rất cuốn hút.
Thấy Khải cứ mãi nhìn mình,Vương Nguyên e thẹn lấy tay quơ quơ trước mặt anh rồi nói:
"Xin chào,anh là Vương Tuấn Khải phải không???"
Khải không nói gì,chỉ lạnh lùng gật đầu thay cho câu trả lời.Ánh mắt cũng rời khỏi người cậu mà chăm chú nhìn vào cái iphone đang rung lên.
Khải đưa tay bấm nút màu xanh rồi áp lên tai.Đầu dây bên kia,Vương Lâm cười lớn,nhẹ nhàng nói:
"Đại ca,mọi việc ổn chứ???"
"Con ổn mà ông nội.Con đâu phải trẻ lên ba đâu."
Tuấn Khải nhíu mày trả lời.
"Tốt.Hy vọng là con hòa hợp với mọi người."
Vương Lâm mỉm cười đắc ý.
"Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.Bọn học sinh trong trường chỉ là một lũ ngu ngốc.Họ không cùng đẳng cấp để thu hút ánh nhìn của con."
Tuấn Khải nhếch môi khinh thường.Ánh mắt đột nhiên nhìn lên Vương Nguyên như nhắn nhủ điều gì đó.
Nghe Khải nói,Vương Nguyên tức giận đến đỏ mặt.Gì mà ngu ngốc chứ???Khải đã quá ngạo mạn rồi.
"Con đừng nên xem thường người khác.Họ không tồi như con nghĩ đâu."
Vương Lâm ngán ngẫm lắc đầu.
Do sự cưng chiều quá mức của ông nên Tuấn Khải mới kiêu ngạo như vậy.Từ nhỏ đến lớn,Khải luôn sống trong sự đùm bọc của ông nên không hề biết mùi vị của sự đau khổ.Lần này nhất định phải để Khải học tập thật tốt ở đây mới được.
Xem ra ông nên để Khải học cách đi một mình mà không cần vệ sĩ.Vì như vậy,Khải mới có thể tự biết cách xử lí.
"Đại ca,ta báo cho con một tin vui,Thiên Thiên cũng học ở đó nên con có anh em đi cùng rồi nhé!!!"
Vương Lâm vui vẻ nói.
"Vậy sao.Con biết rồi.Thôi,bye ông,con phải lên lớp rồi."
Tuấn Khải nói xong liền cúp máy.Anh chậm rãi cầm lấy balo rồi ngạo nghễ bước đi trước con mắt tức giận của Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên thấy vậy thì cũng vội vàng tạm biệt hiệu trưởng rồi chạy đi theo Khải.Đến hành lang,thấy Khải đang đứng dựa mình vào cột,Nguyên nhanh chóng đi đến bên cạnh Khải.Cậu đặt tay lên vai Khải rồi nói:
"Nè,...Làm gì đi nhanh vậy???"
Khải im lặng,khinh bỉ nhìn Nguyên Nguyên.
Nhận thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của bạn học mới,Vương Nguyên né tránh nói:
"Đi thôi.Tôi đưa cậu về lớp."
"Tên gì???"
Khải đột nhiên lên tiếng.Ánh mắt ngước lên nhìn trần nhà.
"Hả???À...Tôi là Vương Nguyên.Lớp trưởng lớp 12-2."
Vương Nguyên mỉm cười thân thiện.Nụ cười rạng rỡ khiến Khải đơ vài giây.
Vội lấy lại bình tĩnh,Khải nói.
"Được rồi.Về lớp thôi."
Nói xong,Khải vứt cái balo lên người Nguyên Nguyên rồi đút hai tay vào túi quần,ngạo nghễ bước đi trước.
Nguyên Nguyên ngơ ngác nhìn biểu hiện của bạn học mới.Hắn ta đúng là đồ bất lịch sự.Nguyên Nguyên tức giận đến đỏ mặt.Cậu vứt cái balo của Khải xuống sàn nhà rồi hét lớn về hướng Khải đang đi:
"Nè...Tại sao lại vứt balo lên người tôi???"
Khải nghe Nguyên gọi liền quay lại.Nhìn thấy balo của mình dưới sàn,mày đẹp nhăn lại.Ánh mắt mang đầy tia nguy hiểm.Anh nắm chặt lấy hai tay,bước từng bước về phía Nguyên và hét lớn:
"Cậu thân là lớp trưởng,bạn học mới nhờ cầm balo không được sao???"
Tuấn Khải vừa nói,vừa nghiến răng.Bàn tay không tự chủ được mà nắm lấy cổ áo Nguyên Nguyên,ánh mắt đầy lửa giận nhìn Nguyên.
Một lát sau,Khải thả tay,nhìn Nguyên Nguyên bằng ánh mắt đắc ý.
Nguyên Nguyên ngồi bệt dưới sàn,ho sặc sụa.
"Cầm lên."
Khải chỉ tay vào cái balo,lạnh lùng ra lệnh.
"Tại sao tôi phải cầm nó chứ???Anh không có quyền ra lệnh cho tôi.Hơn nữa,tôi là lớp trưởng,có nhiệm vụ đưa bạn học mới về lớp.Chứ không phải đi xách balo cho cậu."
Vương Nguyên căm phẫn nhìn Khải.Anh thật độc ác.Thế giới này sao lại tồn tại loại người coi trời bằng vung như vậy chứ???Bộ anh không sợ hiệu trưởng và chủ tịch hội học sinh trừng phạt sao???
"Bởi vì,lũ học sinh các người chỉ xứng đáng xách dép cho tôi thôi.Toàn là một lũ ăn hại.Suốt ngày chỉ biết nịnh hót người khác."
Tuấn Khải khinh khỉnh nói.Anh như một bậc đế vương,chỉ biết ra lệnh và dùng oai phong của mình để dạy dỗ người khác.
"Cậu...Thật quá đáng.Tôi không làm."
Nguyên Nguyên từ từ đứng lên,đối mặt với Khải.Cậu giương đôi mắt thách thức nhìn Khải.
Từ xa xa,Thiên Tỷ thấy Khải đang đứng đối diện Nguyên.Cỏ vẻ tình hình của hai người khá căng thẳng.Thiên vội vàng chạy đến bên cạnh Khải,thở hổn hển rồi hỏi:
"Đại ca,có chuyện gì vậy???"
"Thiên Thiên...Cậu quen hắn ta sao???"
Nguyên Nguyên ngạc nhiên nhìn Thiên Tỷ rồi lại quay sang nhìn Khải.Tại sao Thiên Thiên hiền lành,tài giỏi lại có thể quen biết một tên lưu manh,không biết trời đất gì thế này nhỉ???
"Ừ,...Anh ấy là Tuấn Khải,bạn thân của tôi."
Thiên Thiên gật đầu rồi quay sang nhìn Khải và hỏi:
"Đại ca,anh đến đây khi nào vậy???"
"Mới lúc sáng.Ông nội bắt anh đi học."
Tuấn Khải lạnh lùng dựa người vào tường,giương đôi mắt băng giá lên nhìn Nguyên như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.
"Hai người có chuyện gì sao???"
Thiên Thiên thắc mắc nhìn Khải rồi lại quay sang Nguyên.Không chịu nổi cái không khí mờ ám này,Thiên đành lên tiếng hỏi.
"Không có gì.Thôi,...anh về lớp trước."
Tuấn Khải lắc đầu.Nói xong,anh ngạo nghễ bước đi.Hai tay đút vào túi quần nhìn thật cuốn hút.
Nguyên Nguyên nhìn theo hướng Khải đi cho đến khi,anh khuất dần sau hành lang.Cậu quay sang Thiên,thắc mắc hỏi:
"Anh ta biết lớp 12-2 ở đâu không???"
"Biết.Rất rõ là đàng khác.Trước kia,Khải đã từng học ở đây rồi.Ba năm trước,Khải qua Mĩ để thi tốt nghiệp ngành Y Học nên cậu mới không biết đến anh ấy."
Thiên Thiên nhún vai trả lời.Vừa nói,Thiên vừa liếc nhìn khuôn mặt đang dần biến sắc của Nguyên.
Mặt Nguyên trông rất thú vị.Vì sao ư???Có lẽ là sock khi biết Khải qua Mĩ để thi tốt nghiệp ấy mà.Cậu cứ nghĩ,một tên chỉ biết dùng bạo lực như Khải thì học hành chắc chẳng ra làm sao rồi.Nhưng Nguyên đã sai,Khải chính là một thiên tài tái thế.Anh cực kì giỏi.Giỏi về cả học văn hóa,đạo đức.Ngay cả đánh nhau cũng giỏi nốt.
"Cái gì???Hắn ta giỏi vậy sao???"
Nguyên Nguyên ngạc nhiên hét lớn.Thiên vội vàng lấy tay bịt miệng Nguyên lại rồi gằn giọng nói:
"Có cần lớn tiếng vậy không???"
"Nếu cậu xem thường Khải thì cậu đã lầm rồi.Khải lớn hơn chúng ta 1 tuổi.Là một nhà kinh doanh cực giỏi.Hơn nữa,anh ấy đã tốt nghiệp đại học Harvard rồi."
Mắt Thiên sáng lên khi nhắc đến Khải.Khải chính là người anh mà cậu nể phục nhất.Từ nhỏ,hai nhà Vương- Dịch đã thân thiết với nhau nên Khải và Thiên cũng xem nhau như anh em rồi.Ai gặp nạn thì người còn lại sẽ cứu giúp.Họ chính là một cặp bài trùng ăn ý nhất.
"Thật sao???Hắn ta giỏi vậy ư???Nhưng...Hắn ta rất kiêu ngạo."
Nguyên Nguyên tức giận khi nhớ đến chuyện lúc nảy.Qủa thật,Khải rất hóng hách.Đó chính là điểm yếu duy nhất mà Khải cần khắc phục.Vì điểm này mà nhiều lần,Khải đã bị rơi vào tình thế nguy hiểm khiến ông nội và Thiên lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
"Cậu...Tốt nhất đừng đυ.ng đến Khải.Anh ấy rất nguy hiểm.Hơn nữa,anh ấy..."
Thiên Thiên hơi ngập ngừng khi nói câu cuối cùng.Thiên đột nhiên nín bặt.
"Anh ta sao???"
Nguyên thắc mắc.
"Không có gì.Có dịp,tôi sẽ kể cho cậu nghe.Bây giờ thì vào lớp thôi."
Thiên né tránh.Anh nói xong liền cầm lấy balo của Khải rồi chạy về hướng lúc nãy Khải đã đi.Nguyên Nguyên cũng vội vàng đi theo.
HẾT CHƯƠNG 03