Chương 9: Biện pháp cuối cùng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Tháng 8/2014 phát hành bài hát “青春修炼手册” (Hán Việt: Thanh xuân tu luyện thủ sách – Sổ tay rèn luyện tuổi thanh xuân).
Thứ 5, ngày 7 tháng 1 năm 2016
Cạch...Cạnh....Cạch....
Đồng hồ không ngừng kêu, thời gian vẫn cứ chầm chậm trôi đi. Trên chiếc ghế xoay cao cấp, Vương Tuấn Khải trầm ngâm nhìn vào những hàng chữ trên màn hình máy tính. Lâu lâu, mày đẹp của nhíu lại rồi lại giãn ra.
Cứ như vậy, đồng hồ điểm 9h lúc nào không hay biết.
Cốc...Cốc...Cốc...
"Đại thiếu, chủ tịch muốn gặp cậu."
Ở ngoài cửa, tiếng nói nhỏ nhẹ của Trần Tùy truyền đến, kéo anh ra khỏi những suy nghĩ của riêng mình. Vương Tuấn Khải nhíu mày, sau đó đáp lại.
"Tôi biết rồi."
Nói xong, Tuấn Khải không nhanh không chậm đi vào nhà vệ sinh.Từ lúc xuất viện đến giờ, anh cò chưa thay quần áo. Có lẽ người đã nồng nặc mùi hôi rồi.
Chưa đầy 20' sau, Tuấn Khải đã có mặt ở thư phòng của Vương lão gia. Anh nghiêm chỉnh đứng trước bàn làm việc của ông, chờ đợi ông mở miệng.
Thấy cháu trai bảo bối, Vương Lâm rời khỏi ghế làm việc, trực tiếp đến bên cạnh anh.
"Đại ca, cháu có chuyện gì muốn nói với ta không?"
Vương Lâm vừa nói vừa cẩn trọng nhìn biểu hiện của Tuấn Khải.
Ánh híp mắt, nghi ngờ. Cũng đoán được ông nội đã biết hết. Vậy việc gì anh phải giấu nữa.
"Nếu là chuyện con giả bị thương, con không có gì để nói."
"Được. Vậy còn cậu bé kia là sao?"
Vương Lâm xoa xoa thái dương, ông trở lại ghế lớn, ngồi xuống. Từ từ quan sát nét mặt của Tuấn Khải. Cháu của ông, ông càng ngày càng khó nắm bắt tâm tư của nó.
"Vương Nguyên là bạn học cùng lớp của cháu. Ngoài ra, không có bất cứ quan hệ gì."
Tuấn Khải khó hiểu. Ông nội từ khi nào lại biết quan tâm đến người ngoài vậy nhỉ?
"Được. Ta đã hiểu. Cháu mau về nghĩ ngơi đi."
Nghe được câu trả lời của anh, Vương Lâm hai lòng cười lớn.
"Vậy cháu đi. Ông nội ngủ ngon."
Nói xong, Tuấn Khải ngay tức khắc rời khỏi tầm mắt của Vương Lâm. Anh trở về phòng, mệt mỏi ngã người trên giường lớn. Anh chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình và thϊếp đi lúc nào không hay biết.
...............................
"Lưu Chí Hoành, mày xuống đây."
Biệt thự màu xanh biển chấn động vì tiếng gọi của người đàn ông với công suất cực lớn.
Từ trên tầng hai, Chí Hoành vừa lo lắng, vừa sợ hãi bước xuống. Thấy ba ngồi trên sa lon với khuôn mặt tức giận. Chí Hoành nuốt một ngụm nước bọt rồi đi đến trước mặt ông.
"Ba gọi con?"
Nhìn thấy cậu, cơn giận của ông lại bùng lên như lửa thêm xăng.
"Mày xem đi. Xem xong cho tao câu trả lời thích đáng."
Ông ném một tờ giấy về phía cậu. Cậu run run lầm tờ giấy lên. Là bảng điểm, cậu lại xếp thứ 18 toàn trường. Còn Thiên Tỷ hàng 1, Nguyên Nguyên hạng 5. Tuấn Khải vừa mới nhập học nên không có trong danh sách.
"Tại sao? Tại sao lại là 18 mà không phải hạng nhất. Đồ vô dụng."
Cơn phẫn nộ lên đến đỉnh điểm, Lưu Chí Kiên tức giận quát lớn. Ông nuôi cậu bao nhiêu năm, cho cậu tất cả mọi thứ, cho cậu ăn học đàng hoàng. Để cuối cùng nhận lại là hạng 18. Thật mất mặt.
"Con thực sự đã rất cố gắng."
Chí Hoành cúi đầu, lí nhí trả lời.
Ba chính là như vậy. Lúc nào cũng phải hạng nhất. Tại sao ba không nghĩ cho cậu? Tại sao không một lần hỏi cậu muổn gì?
Lúc nào hai cha con gặp mặt nhau cũng chính là như vậy. Ba ngày đêm đi công tác, giao cậu lại cho đám người giúp việc kia, ông có biết cậu cô đơn thế nào đâu.
"Cố gắng? Cố gắng của mày chính là vậy sao? Hả?"
Lưu Chí Kiên mất hết kiên nhẫn, ông cầm lấy ly trà bằng sứ trên bàn, ném về phía cậu.
Xoảng...
Chiếc ly rơi vào đầu cậu, bể tan tành. Trên khuôn mặt mĩ nam, một dòng máu tươi chảy xuống. Thấm vào cái áo trắng tinh.
"Chủ tịch, người bớt nóng."
Từ trong phòng bếp, chứng kiến tất cả, vυ" nuôi vội vàng chạy ra, ôm lấy Chí Hoành, thay cậu cầu xin.
"Thiếu gia còn nhỏ, sẽ còn cố gắng hơn. Lần sau, lần sau thiếu gia sẽ đứng hạng nhất. Xin ông tha cho cậu."
"Tha? Hạng nhất? Lần nào cũng hứa như vậy. Cuối cùng tôi nhận lại được gì?"
Lưu Chí Kiên tức giận, nghiến răng nghiến lợi quát lớn.
Nghe ông nói, bàn tay của Chí Hoành không biết từ lúc nào nắm lại thành một quyền. Hàm răng trắng của cậu cắn chặt vào môi. Máu tươi ứa ra. Mùi tanh của máu lan ra khắp cả khoang miệng.
Thật chát! Thật đắng! Nếu mẹ còn sống thì ông ta có làm như vậy không nhỉ? Cậu thực sự rất muốn biết câu trả lời.
"Mày cút đi cho tao. Tao không có thằng con như mày."
"Được."
Sau cái từ ấy, bóng dáng hoàn mĩ của cậu khuất sau dãy hành lang dài. Ông ta không cần thằng con như cậu thì cậu còn ở lại làm gì. Đi thì đi. Dù sao cậu cũng muốn rời khỏi cái nơi u ám lạnh lẽo này lắm rồi.
"Thiếu gia,...Thiếu gia..."
Vυ" nuôi vội vàng đuổi theo cậu. Ở trong phòng khách rộng lớn, Lưu Chí Kiên đau đớn ngã quỵ xuống sàn nhà.
"Chủ tịch,... Người không sao chứ."
Vυ" nuôi vội vàng chạy đến đỡ lấy ông.
Ông không đáp lời, chỉ chăm chú dõi theo bóng lưng của cậu: "Nghịch tử."
Rời khỏi Lưu Gia, Chí Hoành lang thang trên đường lớn. Cậu cứ đi, đi mãi cho đến khi vấp phải một người nào đó. Ngẫng đầu lên, cậu ngạc nhiên thốt lên hai chữ:
"Thiên Tỷ."
"Cậu sao vậy? Sao lại ở đây? Đầu và miệng cậu chảy máu kìa. Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy Chí Hoành ngơ ngơ ngẫn ngẫn, Thiên Tỷ lo lắng hỏi gấp. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào người cậu. hai tay giữ chặt bả vai, cẩn thận quan sát vết thương trên trán.
"Cậu...Đưa tôi đi. Đưa tôi đi được không?"
Chí Hoành trong vô thức thốt lên. Cậu muốn đi, muốn rời khỏi người ba hung ác đó. Ông rất đáng sợ, rất rất rất đáng sợ.
"Được, được. Tôi đưa cậu đi. Mau lên xe."
Không nói gì thêm, Thiên Tỷ dìu Chí Hoành lên xe, rời khỏi con đường lớn, trở về biệt thự màu trắng to lớn.
"Cậu uống đi."
Đặt cốc nước lên bàn, Thiên Tỷ ngồi xuống sô pha rộng lớn, đối diện Chí Hoành. Nhìn cậu cứ ngơ ngác như lúc ban đầu, Thiên tỷ lo lắng như ngồi trên chảo dầu. Cậu nhóc này vì cớ gì lại thành ra như vậy?
"Thiên Thiên, Chí Hoành đâu?"
Chưa thấy người,đã nghe thấy giọng. Từ bên ngoài, Tuấn Khải cùng Vương Nguyên gấp rút bước vào.
Thấy bạn tốt ngồi ngây ngốc trên ghế sô pha, Nguyên Nguyên đau lòng chạy đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
"Tại sao lại như vậy? Có phải ba lại đánh cậu không?"
Nghe câu hỏi của Nguyên, Chí Hoành chỉ lẳng lặng lảng tránh. Cậu không muốn mọi người nghĩ xấu về ba của mình.
"Hoành Nhi, nói cho anh biết. Là chú đánh em ra vậy sao?"
Nhìn thấy vệt máu sớm đã khô ở trên mặt cậu, Tuấn Khải đau lòng đưa tay lau đi. Chí Hoành là em của anh, anh nhất định không để em mình phải chịu uất ức.
Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, anh như thần bảo hộ của cậu. Ngày ngày đi theo, bảo vệ và chăm sóc cho cậu chẳng khác gì em ruột của mình.
Cả dòng họ chỉ có hai anh em nên yêu thương nhau là chuyện đương nhiên.
Thấy Tuấn Khải, Chí Hoành tủi thân nhào vào lòng anh, khóc òa lên. Vẫn là anh trai tốt nhất. Khi cậu chịu uất ức, chỉ có Khải đứng ra làm chủ cho cậu. Lúc nhỏ đã vậy, lớn lên vẫn vậy.
"Được rồi, ngoan. Mau nói cho anh biết."
Tuấn Khải xoa xoa lưng Chí Hoành, cẩn trọng dỗ dành cậu.
"Em lại đứng hạng 18. Ba rất tức giận nên đã lấy ly trà ném vào đầu em. Em thực rất buồn. Đại ca, ba đuổi em ra khỏi nhà rồi."
Chí Hoành vừa nói vừa khóc nức nở. Ông dù sao cũng là ba cậu, tạo sao lại có thể đối xử với cậu như vậy?
"Anh biết rồi. Mau đứng dậy, anh cùng em đến chỗ của chú."
"Không."
"Hoành Nhi, đừng bướng bỉnh nữa. Mau, anh đi cùng em. Nguyên Tử, cậu giúp tôi xử lí vết thương cho Hoành Nhi."
Tuấn Khải quay sang phân phó cho Vương Nguyên. Nhận được cái gật đầu của cậu, Tuấn Khải hài lòng mỉm cười.
Chưa đầy 20' sau, cả bốn đã có mặt ở đại sảnh biệt thự Lưu Gia.
Từ trên cầu thang đi xuống, Lưu Chí Kiên cất giọng nghiêm nghị.
"Là ai đến nhà ta?"
"Chào chú. Là con đến tìm chú."
Tuấn Khải ngồi ở ghế sa lon cao cấp, thấy Lưu Chí Kiên liền nghiêm chỉnh đứng dậy chào hỏi một cách cung kính. Từ nhỏ, ông nội đã dạy dỗ anh rất tốt nên anh tất nhiên biết như thế nào là kính trên nhường dưới.
"Khải Nhi sao? Con về lúc nào vậy? Có khỏe không?"
Lưu Chí Kiên nhìn thấy Khải liền vui vẻ cười lớn. Ông rất thích đứa cháu trai này. Vừa thông minh, vừa giỏi giang. Nếu con trai ông mà được 1/10 Tuấn khải thì ông đã không phải lo lắng nhiều như vậy.
"Con mới về được mấy ngày. Con vẫn ổn. Ông nội nói rất muốn gặp chú. nếu có thời gian, xin chú ghé thăm ông."
Tuấn Khải mỉm cười, khách sáo trả lời.
"Được. Đó là?"
Lưu Chí Kiên nhíu mày khi nhìn thấy Chí Hoành. Thiên Tỷ thì ông đã biết, còn cậu nhóc trắng trắng như cái bánh trôi kia là ai?
"Đó là Vương Nguyên, lớp trưởng của bọn con."
Tuấn Khải nhẹ nhàng giới thiệu.
"Con chào chú."
Lần đầu tiên nhìn thấy ba Chí Hoành, Nguyên có hơi ngạc nhiên. Ba của Hoành thật rất đẹp trai. Hơn nữa còn rất trẻ. Có thể so sánh với soái ca trong ngôn tình ấy.
"Ừ, con đến là vì chuyện của Hoành Nhi sao?"
Nhìn thấy Hoành, trong mắt ông hiện lại vài tia khác thường. Nhưng rồi, ông thu ánh mắt của mình lại, chậm rãi hỏi Khải.
"Vâng ạ. Chú không nên làm như vậy. Hoành Nhi còn nhỏ, còn ham chơi. Chú đừng ép em ấy quá. Về sau, Hoành nhất định sẽ tiến bộ mà."
"Chú cũng không muốn làm như vậy. Nhưng con biết đó, Hoành Hoành là đứa con duy nhất của ta. Ta muốn nó phải thật giỏi để thay ta quản lí công ty."
Vừa nói, ông vừa cưng chiều nhìn Hoành Hoành. Chính là như vậy, từ nhỏ Hoành đã không có mẹ nên ông đặc biệt dạy dỗ anh thật kĩ. Vừa coi như đó là ông thay vợ chăm con. Vừa coi là chăm chút anh thành người tốt.
Chẳng phải tục ngữ có câu "Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi" sao?
"Nhưng thứ con cần là một người ba quan tâm con. Không phải là người vứt con trên một đống tiền rồi để người ngoài chăm sóc con. Con không cần. Tại sao chưa một lần ba hỏi con muốn gì? Thích gì? Ba chỉ biết làm theo ý mình và áp đặt con."
Nhìn không nổi nữa, Chí Hoành bất giác phải bác.
"Hoành Nhi, em ngồi yên.... Chú à, lời Hoành Nhi không phải không có lí."
"Đúng vậy. Chú đừng nên ép Hoành quá. Đôi khi kết quả lại phản ngược lại chú đấy ạ."
Thiên Tỷ ngồi im lặng từ đầu bỗng dưng lên tiếng. Nhìn Hoành Hoành khóc, không hiểu sao ở ngực anh lại có cảm giác rất đau.
"Hay là vậy đi. Cứ để Hoành Nhi ở chỗ con. Con sẽ thay chú dạy dỗ Hoành thật tốt."
Tuấn Khải đưa ra biện pháp cuối cùng.
Nghe anh nói,Lưu Chí Kiên gật đầu lia lịa. Tuấn Khải rất giỏi, lại còn ngoan ngoãn nữa, giao con trai cho anh, ông nhất định sẽ không phải lo nghĩ nhiều nữa.
"Quyết định vậy đi."
HẾT CHƯƠNG 09