Bởi vì chuyện bị cảm, Lệ Thâm quyết định trừ khẩu phần ăn vặt của Lili hai ngày, còn nhắc nhở mình phải đóng cửa phòng trước khi ngủ vào ban đêm.
Bây giờ đã là ba giờ chiều, cả ngày nay Lệ Thâm chỉ mới ăn một chén cháo sữa bò, lúc này hơi đói. Anh vặn mở bếp lửa, lấy thìa khuấy đều cháo sữa bò còn thừa trong nồi.
Cháo trong nồi dần dần được đun nóng, mùi thơm nức mũi tràn ra ngoài. Lệ Thâm múc một muỗng cháo đưa vào trong miệng.
Nhiệt độ của cháo không quá nóng cũng không quá lạnh, cháo trắng trộn lẫn với hương sữa bò vừa chạm vào miệng là tan, mang lại cảm giác hạnh phúc không thể tả.
Lệ Thâm khẽ nhếch môi, thầm nghĩ cháo sữa bò của Dư Vãn nấu đúng là ngon hơn mình làm rất nhiều.
Anh vừa ăn hết cháo trong nồi liền gửi tin nhắn cho Trì Lộ, nói cổ họng của mình bị viêm, phải kéo dài ngày thu âm thêm một ngày.
Sau đó nghe một hồi phê bình.
Vào mồng năm, Lệ Thâm chính thức bắt đầu thu âm bài hát cho album mới, mà ảnh chụp tạp chí được chụp không lâu trước đó cũng được công bố trên Weibo.
Tạp chí kỳ này có một bộ ảnh của Lệ Thâm, trang bìa cũng là hình của anh, fans đã sớm gào khóc đòi ăn trên Weibo. Weibo chính thức của tạp chí vừa tung ra vài tấm áp phích, các fans lập tức ùa đến.
Để đạt doanh số cao, lần này trang chính thức tạp chí tung áp phích hết sức có tâm cơ, ví dụ như ảnh Lệ Thâm đứng bên cạnh cửa sổ cởϊ qυầи áo. Chiếc áo len trắng được anh kéo lên một chút, lộ ra một đoạn eo nhỏ, để lộ một phần nhỏ như vậy cũng đủ khiến fans rít gào.
"A a a a a a! Eo thon nhỏ của Thâm ca!"
"Khi nào tạp chí được phát hành, tui mua với số lượng lớn được không!"
"Muốn leo núi trên cơ bụng của anh Thâm! Đừng cản tui!! [quỳ]."
"Lệ Thâm gợi cảm như vậy, không bằng chúng ta để anh ấy..."
"Thâm Thâm, mời anh tiếp tục cởi [chờ mong] [chờ mong] [chờ mong]."
"Cầu anh Thâm đóng phim [quỳ]."
"Lúc nào có buổi hòa nhạc! Em muốn đi gặp anh! Lập tức! [mắng]."
Hot search trên Weibo rất nhanh bị fans của Lệ Thâm chiếm đóng, đến tối Dư Vãn về nhà cũng thấy được trên trang đầu của mình.
Lệ Thâm trong ảnh thực sự rất gợi cảm, cả người đều đang tỏa ra hormone, kiểu nửa che nửa lộ này so với hoàn toàn khỏa thân còn khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Dư Vãn thấy một bình luận nóng bỏng mà ngắn ngủi nào đó với hai từ "Muốn ngủ" liền giựt giựt khóe môi. Bọn họ muốn ngủ với Lệ Thâm, mà cô đã từng ngủ với Lệ Thâm.
Đó là vào mùa đông đầu tiên có tuyết rơi ở thành phố A, còn là một trận tuyết lớn hiếm gặp. Bởi do một người thích nhϊếp ảnh chụp lại cảnh tuyết lớn ở công viên Lệ Trạch và được chia sẻ phổ biến trên mạng, nên mùa đông năm ấy có rất nhiều cặp đôi đặc biệt chạy tới công viên Lệ Trạch để chụp ảnh.
Dư Vãn và Lệ Thâm cũng không ngoại lệ.
Cảnh tuyết lớn ở công viên Lệ Trạch đẹp đến nỗi chấn động, một người sợ lạnh như Dư Vãn cũng không ngần ngại mà nằm xuống mặt tuyết để Lệ Thâm chụp hình cho cô.
Lệ Thâm cầm điện thoại liên tục chụp cho cô rồi vội vàng kéo cô ngồi dậy khỏi mặt tuyết. Quần áo, mũ và tóc của Dư Vãn đều bị dính bông tuyết, Lệ Thâm vừa phủi giúp cô vừa hỏi: "Có lạnh không?"
"Tàm tạm!" Dư Vãn dùng bàn tay lạnh đến đỏ bừng lướt xem album ảnh trong điện thoại của Lệ Thâm, giữ lại mấy tấm mình cảm thấy đẹp nhất: "Em muốn cài nó thành ảnh màn hình điện thoại của em."
Lệ Thâm nghe xong, ngạc nhiên nói: "Hả? Ảnh màn hình điện thoại của em không phải là anh à?"
"... Ai muốn để ảnh của anh chứ!" Dư Vãn thay ảnh màn hình "Chiêu tài tiến bảo" ban đầu của mình thành bức ảnh trên nền tuyết. Dưới yêu cầu mãnh liệt của Lệ Thâm, bọn họ lại chụp chung một tấm để cài làm ảnh màn hình máy tính.
Khi trời sập tối, hai người mới rời khỏi công viên Lệ Trạch, Lệ Thâm đưa Dư Vãn trở lại nhà thuê của cô mới trở về ký túc xá trường học.
Hiện tại trong phòng ngủ chỉ còn Lệ Thâm và Trúc Can ở, tháng sau Trúc Can cũng chuyển ra khỏi ký túc xá. Lúc Lệ Thâm trở lại ký túc xá, bên trong không có ai, anh bật đèn và ngồi trước máy tính gửi tin nhắn cho Dư Vãn: "Trong ký túc xá chỉ còn một mình anh, thật đáng thương nha QAQ."
Lúc này Dư Vãn đã tắm xong, cô thoải mái ngồi trên giường, mỉm cười nhìn điện thoại: "Thảm như vậy à?"
A Thâm: Đúng vậy! Anh không muốn ở trong ký túc xá nữa!
Lily: Vậy anh muốn ra ngoài thuê nhà sao?
Lệ Thâm không phải người địa phương ở thành phố A, nếu không ở ký túc xá thì chỉ còn cách tự mình thuê nhà.
A Thâm: Ừm, tháng sau Trúc Can cũng chuyển ra ngoài, anh không muốn ở lại đây một mình, thật đáng sợ.
Lily: ...
Lily: Nam sinh như anh cũng sợ điều này?
A Thâm: Chẳng lẽ em không sợ ư? Chơi máy tính một mình vào buổi tối thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau, không biết có nên quay đầu lại hay không đây.
Lily: ...
Lily: Anh đừng nói nữa, em đã tưởng tượng ra.
A Thâm: Đừng lo lắng, nếu em sợ thì anh có thể chuyển qua ở chung với em nha [đáng yêu].
Dư Vãn: "..."
Cô bị mắc bẫy đúng không? Đây mới là mục đích của Lệ Thâm sao?
Nhìn lời đề nghị Lệ Thâm vừa gửi tới, tai Dư Vãn hơi đỏ lên, cô biết thiếu niên ở độ tuổi này đều tràn đầy sinh lực. Tuy rằng bình thường cô có ôm ấp hôn hít với Lệ Thâm, nhưng vẫn chưa bao giờ tiến tới hành động thân mật hơn. Nếu Lệ Thâm chuyển tới đây ở chung với mình, vậy nhất định sẽ...
Không được, chỉ cần nghĩ tới nó, Dư Vãn đều cảm thấy mình muốn bốc cháy!
Lily: Nhà bên em rất nhỏ.
A Thâm: Không quan trọng! Phòng ngủ của bọn anh cũng không lớn nha!
Dư Vãn: "..."
Lily: Giường của em cũng không lớn.
A Thâm: Đó không phải vừa khớp sao [thẹn thùng].
Dư Vãn: "..."
Lão sói xám! Mau mau lộ ra cái đuôi!
Lily: Anh đúng là vì đi ngủ [mỉm cười].
A Thâm: Không phải, anh là vì muốn ngủ với em [thẹn thùng].
Lily: [mỉm cười] Nếu là ngủ theo cách đơn thuần, em có thể suy nghĩ lại.
A Thâm: ...
A Thâm: Anh rất đơn thuần QAQ, em nghĩ gì vậy QAQ.
Dư Vãn: "..."
Tại sao lại có vẻ như là cô đang ăn hϊếp cậu ta??
Cuối cùng Lệ Thâm vẫn được toại nguyện mà chuyển vào nhà thuê của Dư Vãn vào một ngày thứ sáu ấm áp. Trường học chưa có thông báo nghỉ hè chính thức nên Lệ Thâm không dọn hết đồ lại đây.
Dư Vãn đã đưa chìa khóa cửa cho cậu, lúc cậu kéo va li tới, Dư Vãn còn đang đi làm.
Quen nhau hơn nửa năm, cậu đã đưa Dư Vãn trở về nơi này rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào đi vào ngồi. Lần này, cuối cùng cậu cũng có thể quang minh chính đại* bước vào.
* Quang minh chính đại: ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám.
Như Dư Vãn đã nói, nhà ở rất nhỏ, trang trí cũng đơn giản nhất, ở một bên cửa vào là tủ đựng chén mini, một bên là phòng vệ sinh, sát bên tường phía trong được đặt một chiếc giường dài 1 mét 5, đối diện giường là cửa sổ bốn cánh, trước cửa sổ để một bàn máy tính và một cái ghế sô pha nhỏ cho hai người.
Lệ Thâm kéo đồ đạc vào trong nhà, mở ra tủ quần áo sát tường ở phía khác.
Đây là tủ quần áo ba cửa, bên trong treo đầy quần áo của Dư Vãn. Hôm nay vì Lệ Thâm phải dọn tới đây nên cô đã sắp xếp đồ của mình qua một bên để chừa chỗ cho cậu.
Lệ Thâm nhìn quần áo được treo bên trong của Dư Vãn, nhếch môi treo quần áo của mình vào.
Sau khi thu dọn xong, cậu cố ý chụp một tấm hình gửi cho Dư Vãn.
A Thâm: Anh đã tới rồi, đồ đạc cũng thu dọn xong.
A Thâm: Quần áo của anh đã chính thức bước vào tủ quần áo của em [ngầu lòi].
Dư Vãn: "..."
Cậu ta có cần phải dùng biểu hiện đáng ghét như vậy không.