Tư Dạ Kình đi tới kiềm lấy cánh tay Hạ Vãn Lương, kéo cô từ dưới đất dậy.
"Cô thật sự muốn gϊếŧ tôi sao?" Đôi mắt âm trầm ác liệt kia nhìn chằm chằm Hạ Vãn Lương: "Lòng dạ cô ác độc như thế, không uy hϊếp được thì lấy mạng của tôi?"
"Tôi không..." Hạ Vãn Lương cố mở to mắt, trước mắt cố không để hôn mê vì thiếu máu: "Vừa rồi chỉ là hiểu lầm..."
"Hiểu lầm?" Tư Dạ Kình kéo Hạ Vãn Lương, nắm gáy cô, để cho cô nhìn vai Bạch Tố Nhã đầy máu: "Cô làm Tố Nhã bị thương như thế mà còn dám nói là hiểu lầm? Nếu Tố Nhã không cản dao cho tôi thì có phải là cô tính đâm vào ngực tôi luôn đúng không?"
"Là tự cô ta nhào đến!" Hạ Vãn Lương hoảng loạn hô to: "Tư Dạ Kình, có phải anh bị mù không? Sự thật đặt ở trước mắt anh mà anh lại không nhìn thấy?"
"Hạ Vãn Lương, chuyện đến nước này rồi mà cô còn cố cãi." Tư Dạ Kình hoàn toàn chán ghét cô, ném cô ra, lui về sau ngoắc gọi vệ sĩ trong biệt thự tới.
Hạ Vãn Lương sợ hãi nhìn hai vệ sĩ vạm vỡ tiến tới gần, cô ôm cái trán bị thương ra sức lùi về sau.
"Các anh muốn làm gì? Tư Dạ Kình, anh lại muốn làm gì tôi?"
"Đánh gãy tay phải cầm dao của cô ta cho tôi." Tư Dạ Kình bế Bạch Tố Nhã từ dưới đất lên.
Thân hình anh cao lớn, Bạch Tố Nhã co rúc ở trong ngực anh, nhìn từ xa trông cực kỳ thân mật và xứng đôi.
Mà Hạ Vãn Lương nằm dưới đất luôn chật vật mà hèn hạ.
Cô chưa bao giờ có tôn nghiêm ở trước mặt anh.
"Đừng…" Hạ Vãn Lương lắc đầu, cô muốn vùng dậy lại bị hai vệ sĩ bắt được.
Tay phải của cô bị hai vệ sĩ ấn lên bàn trà bằng gỗ.
Tư Dạ Kình thật sự muốn đánh gãy tay cô…
"Tư Dạ Kình!" Hạ Vãn Lương hoảng sợ khóc, quát lên: "Rõ ràng người vô cùng tàn nhẫn độc ác chính là anh! Là anh trì hoãn thời gian khiến cho con của chúng ta sinh tật bệnh, cũng là anh ép nhà họ Hạ tôi gần như phá sản, bây giờ anh còn muốn chặt đứt tay phải của tôi! Sao anh có thể bạc tình như thế?"
Hạ Vãn Lương kêu gào, nước mắt hòa lẫn máu chảy ra từ vết thương trên trán làm mơ hồ khuôn mặt cô.
"Mấy năm qua tôi yêu anh nhiều thế nào, sao anh không nhìn thấy mà lại bị Bạch Tố Nhã che mờ mắt, anh đúng là vừa ác độc lại ngu ngốc!"
"Các anh còn chưa ra tay, chờ tôi tự mình làm sao?" Sắc mặt Tư Dạ Kình âm trầm đáng sợ, anh vẫn không để ý đến lời của Hạ Vãn Lương mà rống lên với hai vệ sĩ.
Vệ sĩ vội vàng đáp lại, lấy cây gậy sắt ra giơ lên cao vung thẳng xuống cánh tay mảnh khảnh của Hạ Vãn Lương.
Rắc…
Tiếng xương đứt gãy vang lên rõ ràng.
"A!" Hạ Vãn Lương kêu lên thảm thiết, mặt mũi trắng bệch, cơn đau ập tới cộng thêm thân thể thiếu máu suy yếu khiến cô hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Thân thể nhỏ gầy mềm nhũn ngã xuống đất, vừa đáng thương lại thê thảm.
Hai vệ sĩ buông cô ra, quay đầu đi hỏi ý của Tư Dạ Kình.
Tư Dạ Kình hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ mảnh khảnh đến mức gần như ốm yếu này, trong thoáng chốc đáy lòng lại thoáng qua cảm giác khác thường, tựa như mềm lòng.
"Dạ Kình…" Tiếng gọi của Bạch Tố Nhã nháy mắt khiến cho anh phục hồi tinh thần lại.
"Em đau quá a..." Cô ta nước mắt đầy mặt lã chã chực khóc trông cực kỳ đáng thương.
Nhưng tâm tình khác thường trong lòng Tư Dạ Kình nháy mắt biến mất.
Tất cả những chuyện này đều do Hạ Vãn Lương đáng đời!
Ai bảo cô không bỏ mấy suy nghĩ bẩn thỉu ác độc kia đi, nhiều lần tính kế anh.
Đáng đời!
"Ném người phụ nữ này ra ngoài cho tôi!"
Anh không nhìn Hạ Vãn Lương nữa mà xoay người bước những bước chân vững vàng mà vô tình đi ra ngoài.
"Sau này, nếu cô ta còn dám xuất hiện trước biệt thự thì đánh gãy luôn hai chân cô ta cho tôi!"
"Vâng…" Hai vệ sĩ nhận lệnh, kéo Hạ Vãn Lương giống như kéo một cái xác ra ngoài biệt thự, thẳng tay ném ra ngoài không chút lưu tình.
Tư Dạ Kình ôm Bạch Tố Nhã lên xe, khởi động, bánh xe xẹt qua thân thể Hạ Vãn Lương dang hôn mê, nghênh ngang rời đi.
Về phần Hạ Vãn Lương, cô cứ như vậy hôn mê ở ven đường, không ai quan tâm đến sự sống chết của cô.