Hình như Tư Dạ Kình uống không ít, ánh mắt lạnh lùng từ trước đến nay có vài phần mệt mỏi rời rạc, đôi mắt hơi híp lại, âm u nhìn chằm chằm Hạ Vãn Lương.
"Cô còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi?" Tư Dạ Kình bước đến gần Hạ Vãn Lương: "Có phải lần trước tôi chưa dạy dỗ cô đủ, để bây giờ cô còn có gan xuất hiện trước mặt làm chướng mắt tôi?"
Hạ Vãn Lương siết chặt nắm đấm, nhìn Tư Dạ Kình nói: "Tôi tới chỉ để nói ly hôn với anh. Tư Dạ Kình, bây giờ chúng ta ký giấy thỏa thuận ly hôn đi, anh bỏ qua cho người nhà tôi, sau đó tôi sẽ rời đi, nếu không tôi sẽ công khai quan hệ hôn nhân của chúng ta, công khai anh từng nhiều lần nɠɵạı ŧìиɧ với Bạch Tố Nhã trong khi đã kết hôn! Để anh và cô ta mất hết danh dự!"
Tư Dạ Kình nhíu mày, anh bước chừng ba bước tới trước mặt Hạ Vãn Lương, hơi cúi người, sự áp bức mạnh mẽ trên người anh kèm theo mấy phần say cùng áp lên người Hạ Vãn Lương.
"Cô cho là cô là gì mà có thể uy hϊếp tôi?" Anh thô bạo vươn tay bóp chặt cổ Hạ Vãn Lương, ấn cô lên vách tường hành lang: "Hạ Vãn Lương, tôi gϊếŧ chết cô dễ dàng giống như gϊếŧ chết một con kiến!"
Hạ Vãn Lương bắt lấy cánh tay Tư Dạ Kình, nhìn ánh mắt tàn ác của anh.
"Dù tôi chẳng là gì cả thì cũng là người vợ hợp pháp của anh! Tư Dạ Kình, con thỏ nóng lên cũng sẽ cắn người! Anh cứ ép tôi như vậy thì dù tôi có tan xương nát thịt cũng muốn kéo theo anh làm đệm lưng!"
Tư Dạ Kình nhìn đôi môi không ngừng khép mở của cô, không biết có phải cơn say xông lên đầu hay không mà cơ thể lại nóng lên.
Đã bao lâu rồi mình chưa chạm vào người phụ nữ này?
Kể từ khi biết cô mang thai, bụng bắt đầu nhô lên là không chạm vào chừng sáu tháng rồi.
Những ngón tay bóp cổ Hạ Vãn Lương bất chợt bắt đầu vuốt ve mập mờ.
"Hạ Vãn Lương, cô muốn tôi nương tay với người nhà cô, được. Bây giờ hãy lấy lòng tôi." Anh buông Hạ Vãn Lương ra, vươn tay cởi nơ cài cổ áo lộ ra xương quai xanh khêu gợi: "Làm tôi hài lòng thì tôi sẽ cân nhắc tha cho nhà họ Hạ các người một con đường sống."
Hạ Vãn Lương sửng sốt, ngẩn ngơ.
Hai người dây dưa hơn một năm, số lần lên giường có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Người đàn ông này cực kỳ ghét chạm vào cô, nếu Hạ Vãn Lương không chủ động thì có lẽ người đàn ông này sẽ vĩnh viễn không chạm vào cô.
Nhưng bây giờ anh lại chủ động yêu cầu?
Chẳng lẽ Bạch Tố Nhã không thỏa mãn anh sao?
"Nghe không?" Tư Dạ Kình mất kiên nhẫn: "Tôi nói cô lấy lòng tôi!"
Lông mi Hạ Vãn Lương run lên, ánh mắt như nai con mới sinh trong rừng, hoảng hốt động lòng người khiến nhiệt độ thân thể của Tư Dạ Kình càng thêm mãnh liệt.
"Vậy anh sẽ bỏ qua cho người nhà của tôi sao?" Cô hỏi.
Tư Dạ Kình lại không nhịn được nói: "Cô còn nói nhảm nữa thì lập tức cút đi cho tôi!"
Hạ Vãn Lương không dám nói thêm nữa, vội vàng kéo tay Tư Dạ Kình, chịu đựng áp bức và lăng nhục, nói: "Được, tôi đồng ý, anh muốn tôi lấy lòng anh thế nào?"
Tư Dạ Kình đẩy một căn phòng nghỉ bên cạnh ra rồi ngồi xuống ghế sa lon: "Tới đây, Hạ Vãn Lương."
Hạ Vãn Lương run rẩy đi tới, đứng tại chỗ, không biết kế tiếp nên làm như thế nào.
Tư Dạ Kình nhíu mày: "Cô chỉ biết ngẩn ra vậy thôi sao?"
"Không" Hạ Vãn Lương vội vàng đến gần, tay trái run rẩy cởi nút áo sơ mi của anh ra, sau đó vụng về vuốt ve thân thể Tư Dạ Kình.
Nhẹ nhàng vuốt ve theo đường cong bắp thịt căng đầy của anh.
"Bộp…" Tư Dạ Kình lại chán ghét hất tay Hạ Vãn Lương ra.
"Đừng có sờ tôi! Ghê tởm!" Anh thả lỏng thắt lưng, khẽ nâng cằm ý bảo: "Hạ Vãn Lương, dùng miệng cho tôi."
Hạ Vãn Lương sửng sốt, sắc mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ.
"Tư Dạ Kình, đừng như vậy "
"Hạ Vãn Lương!" Tư Dạ Kình mất hết kiên nhẫn, ánh mắt dần hiện ra vẻ tàn ác: "Nếu cô còn nhiều lời thêm một chữ nữa thì tôi sẽ lấy mạng cha mẹ cô ngay bây giờ!"
Hạ Vãn Lương vội vàng lắc đầu, quỳ xuống.
Cô làm thế nào cũng không thể tiếp tục làm những chuyện như thế này được.
Thân thể Tư Dạ Kình đã nóng không chịu nổi, dứt khoát ấn ót Hạ Vãn Lương, đè đầu cô xuống.