Chương 1: Cầu Xin Anh Để Em Sinh Con Ra

"Tư Dạ Kình, em cầu xin anh, cho em đến bệnh viện đi, em thật sự sắp sinh rồi..." Hạ Vãn Lương quỳ trong băng tuyết, hèn mọn cầu xin người đàn ông trong biệt thự: "Con đã tám tháng, là một sinh mạng biết cử động, sống sờ sờ..."

Cửa biệt thự rộng mở nhưng lại không có bóng dáng của anh, chỉ có hai vệ sĩ cường tráng đứng ở cửa.

Giữa hai chân ẩm ướt, cô bị vỡ nước ối, cơn đau bụng sinh truyền đến khiến Hạ Vãn Lương gần như không quỳ được, thân thể mềm nhũn ngã vào trong băng tuyết.

"Tư Dạ Kình, xin anh, cho em đến bệnh viện có được không?"

Cô kêu gào từng tiếng một, cho đến khi cổ họng khàn khàn, bụng cũng đau đến gần như ngất đi, bóng dáng người đàn ông kia mới xuất hiện.

Anh đứng ở cửa, chán ghét đứng xa xa nhìn cô.

"Tư Dạ Kình, đứa bé cũng là máu mủ ruột thịt của anh, bây giờ nó đã đủ tháng, em cầu xin anh để cho em đến bệnh viện sinh nó ra!" Hạ Vãn Lương đỡ bụng bự nhô ra, khó khăn nhoài qua muốn kéo chân Tư Dạ Kình lại bị anh ghê tởm né tránh.

"Hạ Vãn Lương, cô chịu ly hôn không?"

Hạ Vãn Lương sửng sốt, lẩm bẩm: "Con của chúng ta sắp sinh…"

Tư Dạ Kình chán ghét cau mày: "Đối với tôi mà nói, nó chỉ là một tiện chủng! Hạ Vãn Lương, tôi chưa bao giờ muốn đứa bé này, là chính cô lén mang thai! Bây giờ cô sắp sinh, có bản lĩnh thì cô sinh ở đây! Không sinh được để đứa bé kia nghẹt chết là do cô đáng đời!"

Lông mi Hạ Vãn Lương run lên, nước mắt rơi xuống lạnh tựa băng.

"Tư Dạ Kình, sao anh có thể ác như vậy? Bất kể nói thế nào, đây cũng là máu mủ ruột thịt của anh!"

"Hạ Vãn Lương, cô cho rằng cô là cái gì?" Vẻ mặt Tư Dạ Kình tàn nhẫn mà lạnh lùng giống như ác ma đến từ địa ngục: "Thứ sinh ra từ trong bụng cô chỉ khiến tôi ghê tởm! Tôi không cần đứa bé này! Cô muốn đến bệnh viện sinh, nằm mơ đi!"

Một câu nói hoàn toàn gϊếŧ chết hi vọng của Hạ Vãn Lương.

Bầu trời màu xám tro, bông tuyết yên lặng bay bay, xoay tròn rơi xuống sợi tóc xốc xếch đen nhánh, xuống lông mi xinh đẹp của Hạ Vãn Lương, tuyệt mỹ mà thê thảm.



"Tư Dạ Kình, em cầu xin anh không được sao?" Bụng vô cùng đau đớn, đứa bé sắp ra đời không ngừng đá đạp vào bụng cô, nước ối giữa hai chân dần dần chảy khô, máu đỏ tươi từ từ trào ra.

Chói mắt nhuộm đỏ băng tuyết.

Hạ Vãn Lương ôm bụng, khó khăn quỳ dậy, không ngừng lạy Tư Dạ Kình.

"Em cầu xin anh, em quỳ xuống lạy anh!" Cô ra sức đập trán xuống băng tuyết: "Tư Dạ Kình, để cho em sinh con ra đi, em cầu xin anh."

Ánh mắt Tư Dạ Kình vẫn không có nửa phần tình cảm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Vãn Lương.

"Thật là tiện, huyết mạch của tôi dung hợp với tiện nhân như cô sẽ khiến tôi ghê tởm buồn nôn."

Móng tay Hạ Vãn Lương ra sức bấu vào băng tuyết, cái trán chạm mặt đất, nước mắt chảy quanh.

"Được, em chính là tiện nhân, em hoàn toàn không xứng gả cho anh." Cô nhắm chặt mắt, từ bỏ tất cả tôn nghiêm: "Tư Dạ Kình, để cho em sinh con ra, em đồng ý ly hôn, lập tức ly hôn, chỉ cần anh để cho con của em bình an ra đời."

Cô đã đưa ra thỏa hiệp cuối cùng, nhưng Tư Dạ Kình lại đáp lại bằng một tiếng cười lạnh tràn đầy giễu cợt.

"Ha ha." Anh nói từng chữ rõ ràng mà tàn nhẫn: "Hạ Vãn Lương, đến bây giờ cô mới đồng ý ly hôn, chậm rồi. Tôi sẽ không để cho cô đến bệnh viện sinh ra đứa bé chướng mắt này, cho dù hôm nay cô sinh ở trong tuyết, tôi cũng sẽ bóp chết nó không chút do dự!"

Hạ Vãn Lương run lẩy bẩy, cô không thể tin ngước lên tuyệt vọng bi thương nhìn Tư Dạ Kình.

"Về chuyện ly hôn, hôm nay cô không đồng ý, sau này tôi sẽ có cách ép cô quỳ đồng ý!"

Anh nói ra những lời này không một chút tình cảm, xoay người đóng sầm cửa biệt thự.

Cũng không thèm nhìn Hạ Vãn Lương trong tuyết, bụng bự nhô cao, máu tươi nửa người…