Chương 28

Mạnh Yên Chi thu lại bước chân định đi ra ngoài.

Xoay người đi ra ban công phòng ngủ chính.

“Mới sáng sớm cậu gọi điện cho tới chỉ để nói chuyện này thôi à?”

Mạnh Yên Chi hoàn toàn không tin tưởng mục đích của Tần Quả chỉ đơn giản như vậy.

Quả nhiên, giây tiếp theo Tần Quả đã bại lộ.

Giọng cười đặc biệt mờ ám.

“Tớ là người bạn thân nhất của cậu, tất nhiên phải thật lòng quan tâm chất lượng cuộc sống sau hôn nhân của cậu, đúng không?”

“Nào nào nào, phát biểu một chút cảm nghĩ của cậu khi kết hôn đi.”

Mạnh Yên Chi dở khóc dở cười.

Xoay người tựa vào lan can ban công, cô nhìn xuống gấu váy bị làn gió buổi sáng thổi bay lên.

“Quả Quả, dường như tớ đã bị sắc đẹp của Thẩm sư huynh mê hoặc tâm trí.”

Tần Quả ở đầu bên kia điện thoại: “...”

“Mấy lời dạng này không cần cậu nói tớ cũng có thể đoán ra.”

“Tối qua tớ...”

Mạnh Yên Chi dừng lại.

Cô đang suy nghĩ xem có nên nói cho Tần Quả biết những chuyện xảy ra tối qua hay không.

Cảm thấy thật xấu hổ khi mở miệng.

“Tối qua xảy ra chuyện gì? Cậu đã ăn sạch Thẩm ảnh đế?!”

Giọng nói của Tần Quả ở đầu bên kia điện thoại không thể kiềm chế được mà ngập tràn sự phấn khích.

Mạnh Yên Chi đỡ trán.

Bị khả năng bổ não siêu phàm của Tần Quả chinh phục.

Cô hắng giọng, có chút mất tự nhiên.

“Không có, không có bao.”

“Ồ hố!”

Giọng nói của Tần Quả cao lên vài độ.

Dường như cô đang ở đầu bên kia điện thoại đấm ngực dậm chân.

“Lần sau nếu xảy ra chuyện như thế thì xin cậu hãy gọi điện thoại ngay cho tới, được không?”

“Chị gái đây sẽ gửi đến cho cậu ngay lập tức!”

“...”

Mạnh Yên Chi không nói nên lời.

Cô đang suy nghĩ tìm điều gì đó để chuyển chủ đề thì có cuộc gọi đến.

Cô nhìn thoáng qua ID người gọi, sau đó vội vàng nói với Tần Quả:

“Người đại diện của tớ gọi đến, tới cúp máy trước nhé!”

Nói xong, không chờ Tần Quả đáp lời, Mạnh Yên Chi trực tiếp cúp điện thoại.

Sau khi chuyển đến cuộc gọi của Giản Vy.

Giọng điệu của Mạnh Yên Chi đã bình tĩnh hơn rất nhiều, trầm tĩnh ngoan ngoãn.

“Chị Vy.”

“Thật ngại quá, em vừa nói chuyện điện thoại với một người bạn.”

Giản Vy cũng không để ý.

Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Em sắp xếp hành lý, giữa trưa chị sẽ qua đón em.”

“Đếm tham gia một lớp huấn luyện bí mật ở nước ngoài.”

Mạnh Yên Chi sửng sốt mất hai giây.

“Phải đi bao lâu?”

“Nhanh nhất là một tháng!”

***

Hơn mười một giờ trưa.

Giản Vy mang đến cho Mạnh Yên Chi một trợ lý, kém hơn Mạnh Yên Chi hai tuổi, là một cô gái dịu dàng hiền lành.

Tên là Ôn Nhụy.

Trên đường đến sân bay, Giản Vy liếc nhìn những ngón tay thon dài sạch sẽ của Mạnh Yên Chi.

Nhớ đến hôm qua là ngày cô và Thẩm Nguyệt Bạch lãnh chứng nhận kết hôn.

Liền nói một tiếng chúc mừng.

Ngoài ra, Giản Vy còn xin lỗi Mạnh Yên Chi vì trước đó đã khuyên cô không nên động lòng với Thẩm Nguyệt Bạch.

“Thẩm tiên sinh đã gọi điện cho chị.”

“Thật xin lỗi, trước đó vì chị lắm chuyện nên đã khiến em hiểu lầm anh ấy.”

“Hy vọng việc này sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.”

Giản Vy thật sự không ngờ rằng, người trong lòng Thẩm Nguyệt Bạch là Mạnh Yên Chi.

Nghe cô ấy nói như vậy, gương mặt Mạnh Yên Chi lập tức đỏ bừng.

Không nghĩ tới Thẩm Nguyệt Bạch cư nhiên lại tìm Giản Vy cởi bỏ hiểu lầm.

“Trở lại chuyện chính.”

“Khóa huấn luyện lần này là sau khi chị tìm hiểu chi tiết thông tin của em mới quyết định.”

Theo Giản Vy được biết, Mạnh Yên Chi không phải xuất thân chính quy.

Hơn nữa trước đây cô ký hợp đồng với giải trí Bắc Hải, sau khi ký hợp đồng cũng không cho cô tham gia bất kỳ lớp huấn luyện chuyên môn nào.

Điều này dẫn đến Mạnh Yên Chi có điều kiện ngoại hình tuyệt vời.

Nhưng lại không có kỹ năng chuyên môn đáng kể nào phù hợp với ngoại hình của cô.

Kể cả khi cô nổi bật vì có ngoại hình tuyệt mỹ, tương lai cũng sẽ khó tạo được chỗ đứng vững chắc trong ngành.

Vì vậy Giản Vy cho rằng, hiện tại thứ mà Mạnh Yên Chi cần không phải là tài nguyên.

Mà là học hỏi.

Cô đã lên kế hoạch dành cho Mạnh Yên Chi một đến ba tháng để học tập.

“Ban tổ chức lần này có danh tiếng rất tốt trong ngành.”

“Cường độ tập luyện cao, có thể sẽ rất vất vả, vì vậy em phải chuẩn bị tinh thần thật tốt.”

Mạnh Yên Chi nghiêm túc gật đầu.

Cô biết Giản Vy sắp xếp cho cô học tập là vì lợi ích của bản thân cô.

Chỉ là vất vả mà thôi, cô có thể chịu được.

***

Mùa hè ở Luân Đôn không quá oi bức.

Khí hậu ôn hòa, buổi chiều sau cơn mưa đặc biệt mát mẻ.

Mạnh Yên Chi liếc nhìn đồng hồ.

Lúc này ở trong nước có lẽ khoảng chín giờ tối.

Khó trách cô có chút buồn ngủ.

Giản Vy đưa cô đến khách sạn gần trung tâm huấn luyện để nhận phòng.

Sắp xếp cho cô nghỉ ngơi trước, vì chênh lệch múi giờ, sáng sớm mai mới đến lớp huấn luyện báo danh.

Mạnh Yên Chi kéo kín rèm cửa phòng khách sạn.

Sau khi tắm xong và nằm trên giường, cuối cùng cô cũng có thời gian xem điện thoại.

Vừa lúc nhìn thấy tin nhắn Wechat mà Thẩm Nguyệt Bạch gửi ngay sau khi cô lên máy bay.

Trọng tâm về bức ảnh cô gửi, người đàn ông đã đưa ra nhận xét công bằng.

Còn chỉ ra một viên kim cương không màu được ngọc bích bao bọc, nhỏ hơn những viên khác và còn có tỳ vết.

Thẩm Nguyệt Bạch bảo cô liên lạc với Thẩm Phục, đưa chiếc nhẫn cho cậu ấy, để cậu ấy liên lạc với thợ sửa lại.

Mạnh Yên Chi cẩn thận xem lại bức ảnh, cũng không phát hiện ra viên kim cương nào quá nhỏ.

Cô trả lời Thẩm Nguyệt Bạch:

“Hiện tại em đang ở Luân Đôn.”

Thẩm Nguyệt Bạch gần như trả lời ngay lập tức:

“Tốc độ của Giản Vy rất nhanh.”

“Vậy em hãy chăm chỉ học tập, có thời gian anh sẽ đến thăm em.”

Mạnh Yên Chi: “Không cần đâu, anh bận việc của anh đi!”

Sau đó cô khóa màn hình và đặt điện thoại lên tủ đầu giường, quyết định đi ngủ trước.

Ngày hôm sau Giản Vy đưa cô đến trung tâm huấn luyện để báo danh.

Đây là lớp đào tạo khởi đầu sự nghiệp kéo dài ba tháng.

Giản Vy cũng không ở lại Luân Đôn.

Cô chỉ để lại Ôn Nhụy chăm sóc Mạnh Yên Chi, sau đó về nước bận rộn.

Trong ba tháng qua, Mạnh Yên Chi đã có một cuộc sống vô cùng trọn vẹn.

Mỗi ngày đi sớm về muộn, trở lại khách sạn tắm rửa xong sẽ đi ngủ ngay.

Thậm chí không có nhiều thời gian để xem điện thoại.

Có lẽ Thẩm Nguyệt Bạch cũng rất bận rộn, trong khoảng thời gian này bọn họ cũng tự nhiên ít liên lạc với nhau hơn.

Ít đến nổi Mạnh Yên Chi đã hoàn toàn quên hết tất cả những việc Thẩm Nguyệt Bạch đã làm cho cô trong đêm tân hôn.

***

Đêm trước khi kết thúc khóa huấn luyện.

Mạnh Yên Chi lê cơ thể mệt mỏi về khách sạn như thường lệ.

Ôn Nhụy chuẩn bị cho cô một phần ăn khuya, nói đã đưa đến phòng cô.

Mạnh Yên Chi lấy chìa khóa mở cửa phòng, một tay khác xoa xoa cái bụng khô héo của mình.

Sau khi thẻ phòng cắm vào khe cắm thẻ, đèn hành lang được bật sáng.

Ánh đèn không sáng lắm, toàn bộ không gian trong phòng vẫn tương đối mờ mịt.

Mạnh Yên Chi mơ hồ ngửi thấy hương vị của tôm hùm đất sốt cay.

Nhớ đến lời của Ôn Nhụy đã nói, món ăn khuya hôm nay là cô ấy đặc biệt đến phố người Hoa mua cho cô.

Còn nói nhất định cô sẽ thích.

Mạnh Yên Chi ngửi được mùi thơm thì vô cùng vui vẻ.

Cô đứng ở cửa cúi thấp người cởi giày thể thao và tất, hoàn toàn giải phóng đôi chân của mình.

Mạnh Yên Chi đứng lên bật đèn.

Cô vừa duỗi tay ra thì một cơn gió bất ngờ đánh úp vào phía sau cô.

Mang theo mùi hương nam tính mạnh mẽ và hương thơm tươi mát độc đáo của bạc hà...

Cô sững sờ một lúc.

Chỉ cảm thấy trên eo bị siết lại, một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô từ phía sau.

Những nụ hôn nóng bỏng nối tiếp nhau, giống như một cơn mưa to giữa mùa hè, tí tách tí tách từ sau gáy Mạnh Yên Chi đến vành tai cô.

Cuối cùng phủ lên phần da thịt ở mép cổ áo, mài mòn chúng bằng cả môi và lưỡi...

Gần như ngay lập tức Mạnh Yên Chi đã nhận ra danh tính của vị khách này.

Chỉ là cô không dám hoàn toàn tin vào điều đó.

Áo sơ mi bị người đàn ông cởi bỏ ba chiếc cúc.

Anh nhẹ nhàng kéo cổ áo cô xuống, từ phía sau hôn lên bờ vai trần của cô.

Giọng nói trầm thấp phát ra từ khe hở giữa môi và răng, âm thanh đứt quãng:

“Chi Chi... anh rất nhớ em!”

Trong lòng Mạnh Yên Chi lộp bộp một tiếng, cuối cùng cô cũng ý thức được đây thật sự không phải là mơ.

Thẩm Nguyệt Bạch đến thăm cô.