Chương 26

“Đã làm phiền rồi!”

Mạnh Yên Chi đá giày cao gót trên chân, thậm chí vẫn chưa kịp mang dép lê đã trực tiếp để chân trần bỏ chạy.

Bỏ lại Thẩm Nguyệt Bạch với đôi mắt đầy ý cười.

Anh thong thả đổi giày, sau đó lấy ra dép lê của Mạnh Yên Chi.

Chậm rãi đi theo con đường nhỏ cô vừa thoát thân, hướng lên lầu.

***

Mạnh Yên Chi theo thói quen đẩy cửa phòng khách đối diện phòng ngủ chính.

Sau đó cô đặt tay lên nắm cửa, bỗng nhiên bị cố định như một chiếc cọc gỗ, đứng ở cửa phòng.

Chuyện gì đã xảy ra thế này?

Đây không phải là phòng dành cho khách sao?

Chiếc giường lớn quen thuộc của cô đâu?

Mạnh Yên Chi nhìn chằm chằm vào căn phòng bị dọn trống không, có chút nghi ngờ liệu bản thân có đi nhầm cửa hay không.

Cô cũng chỉ mới rời đi tối qua.

Đại khái khoảng một ngày một đêm mà thôi, chuyện gì đã xảy ra với cái nhà này vậy?

“Mau mang dép vào!”

Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói khàn khàn đặc trưng của người đàn ông.

Mạnh Yên Chi buông tay nắm cửa xoay người lại.

Đúng lúc Thẩm Nguyệt Bạch vừa ngồi xổm xuống.

Những đốt ngón tay thon dài lạnh lẽo chạm vào mắt cá chân của cô, nhấc đôi chân trần của cô lên.

Động tác vô cùng dịu dàng, nhét nó vào đôi dép bông mùa hè.

Trong lúc này, gấu váy của Mạnh Yên Chi bị gió đêm xuyên qua cửa thổi bay.

Cọ vào cánh tay rắn chắc khỏe mạnh của Thẩm Nguyệt Bạch, bồng bềnh vỗ nhẹ vào một đầu vai anh.

Cả quá trình, Mạnh Yên Chi trông như một con rối gỗ.

Yên tĩnh chờ người đàn ông xỏ dép vào cho mình.

Sau khi xong việc, Thẩm Nguyệt Bạch ngẩng đầu, một đôi mắt đen sâu không thấy đáy yên lặng chăm chú nhìn cô.

Từ dưới lên trên, tư thế ngửa mặt mong chờ.

Mạnh Yên Chi gần như nghẹt thở trước vẻ ngoài điển trai của người đàn ông.

Cổ chân vừa bị anh nắm lấy lập tức nóng bừng, giống như bị bốc cháy.

Cô phải nói cái gì đó!

“À cái kia.... tối nay em sẽ ngủ ở đâu?”

Biệt thự hẳn là sẽ còn những phòng khách khác.

Trong giọng nói nhỏ như muỗi kêu của cô, Thẩm Nguyệt Bạch thong thả đứng lên.

Mạnh Yên Chi vừa mới nói xong, anh liền chặn ngang bế cô lên.

Động tác và kỹ thuật vô cùng quên thuộc, vừa nhanh vừa ổn định.

Vì vậy sau khi Mạnh Yên Chi bị bế vào phòng ngủ chính ở đối diện, mới chậm chạp nhận ra và đỏ bừng mặt.

Một tay vòng qua cổ người đàn ông, hai chân lắc lư như muốn phản kháng.

“Em đã từ bỏ ý định xin ảnh chụp có chữ ký...”

“Anh không thể làm bậy!”

Mạnh Yên Chi nghểnh cổ, giọng nói không có chút tự tin nào.

Thẩm Nguyệt Bạch mỉm cười nhìn cô, đặt cô xuống mép giường.

Sau khi xác định Mạnh Yên Chi đã ngồi vững, người đàn ông dựa mép giường ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Đôi mắt sâu thẳm tràn ngập ánh sáng mập mờ.

“Chi Chi, vợ chồng mới cưới nếu chia phòng ngủ sẽ không may mắn.”

“...”

“Hiện tại, trong nhà cũng chỉ có phòng ngủ chính là có thể ngủ.”

“Tất cả các phòng khách khác đều đã dọn trống, anh dự định sẽ trang trí lại một chút.”

“...”

Vậy là tối nay thật sự cô không thể trốn thoát sao?

Dưới tình huống chung chăn gối với Thẩm Nguyệt Bạch khi đã biết rõ anh thích cô.

Mạnh Yên Chi thật sự không dám đảm bảo bản thân có bị đánh thức bản năng vốn có của phụ nữ hay không, ăn anh đến sạch sẽ nha!

“Em có muốn đi tắm trước không?”

Người đàn ông đứng lên, đi đến phòng thay quần áo.

“Anh đã giúp em sắp xếp hành lý.”

“Anh thấy em không có nhiều quần áo nên đã tự mình đi mua cho em một ít.”

“Tắm xong mặc cái này đi, em thấy thế nào?”

Khi người đàn ông bước ra khỏi phòng thay quần áo, trên tay cầm một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen có dây đeo.

Phía sau váy ngủ, còn giấu cả bộ nội y cùng màu.

Mạnh Yên Chi đã từng nhìn thấy mẫu tương tự tại triển lãm của một thương hiệu nổi tiếng.

Cô lập tức đỏ mặt, từ chối lời đề nghị của Thẩm Nguyệt Bạch.

Sau đó đứng dậy đi đến phòng thay quần áo chọn một bộ đồ ngủ xuân thu, loại có kiểu dáng rất quy cũ.

Mạnh Yên Chi đi tắm.

Bỏ lại Thẩm Nguyệt Bạch ôm chiếc váy ngủ nhìn qua nhìn lại, hơi cau mày:

“Không thích sao?”

***

Mạnh Yên Chi tắm rửa gần một giờ đồng hồ.

Trước tiên ngâm mình trong bồn nước ấm, sau đó rửa sạch dưới vòi hoa sen, đảm bảo mỗi tấc da thịt đều phải thơm tho.

Sau khi tắm xong, cô sấy tóc trong phòng tắm.

Đùa nghịch mái tóc xoăn dài ngang lưng, lúc thì buông lỏng phía sau, lúc lại nằm ở một bên vai.

Đảm bảo mỗi sợi tóc đều phải hoàn mỹ...

Có lẽ bởi vì thời gian cô nán lại trong phòng tắm quá lâu.

Thẩm Nguyệt Bạch đến gõ cửa phòng tắm, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Đến lúc này, Mạnh Yên Chi mới mở cửa đi ra ngoài.

Một đôi mắt hoa đào bị hơi nước làm cho ẩm ướt, ngượng ngùng liếc nhìn người đàn ông ngoài cửa.

Cô vội vàng cúi đầu nói chúc ngủ ngon.

Mạnh Yên Chi bò lên giường, kéo chăn mỏng ra rồi nằm xuống.

Cô mơ hồ nghe thấy âm thanh Thẩm Nguyệt Bạch vào phòng tắm và đóng cửa lại.

Vốn dĩ Mạnh Yên Chi muốn tranh thủ thời gian Thẩm Nguyệt Bạch đi tắm sẽ nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Kết quả là cô lăn qua lộn lại đổi vài tư thế, vẫn không cảm thấy buồn ngủ.

Chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nhớ đến những lời Thẩm Nguyệt Bạch đã nói với cô.

Hoặc là quyến rũ ái muội, hoặc là tình ý chân thành.

Mạnh Yên Chi bắt đầu đếm cừu.

Hiệu ứng thôi miên khá rõ ràng, suy nghĩ của cô nhanh chóng rơi vào hỗn loạn.

Nghĩ đến Rob Ivy, nghĩ đến bức ảnh có chữ ký...

Khi Thẩm Nguyệt Bạch tắm xong bước ra, dường như Mạnh Yên Chi đã ngủ rồi.

Trong lòng anh có những đợt sóng dâng trào, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác ập vào bờ trái tim anh.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc lâu, người đàn ông nhẹ nhàng thở dài.

Động tác vô cùng cẩn thận xốc một góc chăn bên còn lại, chui vào cùng ổ chăn với Mạnh Yên Chi.

Thật ra cái mà anh gọi là ngủ, thật sự chỉ đơn thuần là ngủ mà thôi.

Là Mạnh Yên Chi quá nhạy cảm, suy nghĩ quá nhiều.

Thẩm Nguyệt Bạch cảm thấy, bản thân vẫn có thể khống chế được.

Vì thế anh đến gần phía sau Mạnh Yên Chi, duỗi tay nhẹ nhàng ôm người vào lòng.

Giống như buổi tối hôm anh bị cảm lạnh, ôm Mạnh Yên Chi tiến vào giấc ngủ.

Không ngờ động tác của Thẩm Nguyệt Bạch rất nhẹ nhàng nhưng vẫn quấy nhiễu đến Mạnh Yên Chi.

Cô xoay người vùi mặt vào cổ áo ngủ của người đàn ông, áp trán vào l*иg ngực ấm áp của anh.

Ngay lúc Thẩm Nguyệt Bạch nghĩ rằng cô chỉ đổi tư thế ngủ tiếp mà thôi.

Mạnh Yên Chi không đầu không đuôi nói một câu.

“Em nguyện ý.”

Lần này đổi lại là người đàn ông cứng đờ.

Bàn tay đặt sau lưng cô cách một lớp vải mỏng lập tức bốc cháy, cảm giác nóng bỏng truyền đến Mạnh Yên Chi.

Dòng điện ngầm dâng trào trong đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Nguyệt Bạch bị đông cứng lại khoảng vài giây.

Như một cơn lũ đột ngột xuất hiện, ngay lập tức nuốt chửng chút lý trí còn sót lại của anh.

Giọng nói của người đàn ông vô cùng trầm khàn.

“Em.... vừa nói gì thế?”

Anh hỏi Mạnh Yên Chi.

Sợ rằng cô chỉ là đang nói mê.

Kết quả giây tiếp theo Mạnh Yên Chi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình khỏi vòng tay anh.

Làn da trắng sáng như phấn, quyến rũ ướŧ áŧ đến mức khiến người ta phát điên.

Cô cắn cánh môi một lúc lâu nên đã đỏ bừng.

Đôi mắt ngấn nước nhuộm đầy sự ngượng ngùng, cô nhìn Thẩm Nguyệt Bạch không chớp mắt.

Hít vào một hơi thật sâu.

“Em nói em nguyện ý.”

“Nhưng có vài lời em cần phải nói rõ ràng với anh.”

Mạnh Yên Chi lặng lẽ siết chặt áo ngủ bằng lụa của người đàn ông, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.

“Em thừa nhận em có ấn tượng tốt với anh.”

“Nhưng cũng chỉ là ấn tượng tốt mà thôi, không thể gọi là thích.”

“Hơn nữa, loại ấn tượng tốt này cũng không phải là tâm lý.”

“Nói một cách đơn giản là....”

“Nó như một loại bản năng không thể cưỡng lại.”

Mạnh Yên Chi nói xong, ánh mắt của cô bắt đầu dao động, nhưng vẫn kiên định nhìn chăm chú vào đôi mắt của người đàn ông.

Từ trong mắt anh, cô nhìn thấy từng đợt sóng dâng trào.

Thổi quét tình yêu nóng bỏng và mãnh liệt, dường như muốn nhấn chìm cô.

Nhịp tim của Mạnh Yên Chi đã vượt quá tần suất bình thường.

Giọng nói của cô bắt đầu run rẩy.

Không rõ là vì khẩn trương hay vì lý do nào khác.

“Vì vậy Thẩm sư huynh, nếu như anh không ngại.”

“Thì em nguyện ý....”

Ba từ “cùng anh làm”, đã bị nụ hôn nồng nhiệt của Thẩm Nguyệt Bạch nuốt chửng.

Người đàn ông giữ gáy cô, hôn vô cùng mãnh liệt.

Sức lực cùng độ sâu này khiến cả người Mạnh Yên Chi mềm nhũn.

Cô chỉ theo bản năng quấn lên cổ người đàn ông, cố gắng chuyển phòng thủ thành tấn công.

Gió lạnh từ điều hòa lặng lẽ tràn ra bốn phía.

Cả phòng ngủ chính to lớn mát lạnh đến mức có chút se lạnh.

Nhưng Mạnh Yên Chi và Thẩm Nguyệt Bạch lại cảm thấy rất nóng.

Tựa như máu khắp cơ thể đang sôi trào, mỗi một sợi tóc đều vô cùng nóng bỏng.

Đặc biệt là ngón tay thon dài của Thẩm Nguyệt Bạch.

Hơi ấm như ngọn lửa xẹt qua bụng nhỏ săn chắc của Mạnh Yên Chi, thiêu đốt mạnh liệt khiến môi lưỡi cô khô khốc.

Người đàn ông vùi đầu vào cổ cô, hôn từng tấc da thịt.

Sức lực đã mềm nhẹ hơn lúc đầu rất nhiều.

Khi lòng bàn tay Thẩm Nguyệt Bạch vuốt ve làn da trên đùi của Mạnh Yên Chi.

Bất chợt cô phủ lên mu bàn tay anh, hỏi một câu:

“Trong nhà có bao không?”

Làm thì làm, thèm thì thèm.

Nhưng phải thực hiện tốt biện pháp an toàn!

Cơ thể người đàn ông cứng đờ, phần thân trên lộ ra ngoài tấm chăn mỏng với những đường nét rắn chắc, kết cấu rõ ràng.

Dưới ánh đèn tường tông màu ấm áp lại càng thêm gợi cảm và quyến rũ.

“Không có?”

Mạnh Yên Chi cảm thấy bản thân đã đoán đúng.

Bởi vì giây tiếp theo, Thẩm Nguyệt Bạch đang đè trên người cô đã tránh đi, duỗi tay cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường.

“Anh gọi cho Tô Ám, nhờ cậu ấy mang đến đây.”

Sắc mặt người đàn ông ảm đạm.

Bản thân anh rất hối hận!

Đáng lẽ ra anh phải chuẩn bị tốt từ sớm!