“Tạm thời giữ bí mật.”
Người đàn ông nắm tay cô bước vào nhà.
Nhà cũ Thẩm gia có thiết kế sân trong kiểu Trung Quốc.
Bước vào cổng sân ngoài, lập tức có thể nhìn thấy mái hiên hình cầu vòm.
Không gian sang trọng và yên tĩnh.
Mạnh Yên Chi bị Thẩm Nguyệt Bạch nắm tay vô thức thả lỏng hô hấp, ngay cả bước chân cũng uyển chuyển hơn.
Vì muốn giảm bớt cảm giác căng thẳng của cô.
Thẩm Nguyệt Bạch vẫn luôn tìm chủ đề, câu được câu mất trò chuyện với Mạnh Yên Chi.
“Đừng quá lo lắng!”
“Sau khi vào trong anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
“Nếu anh có việc cần phải rời đi thì sao?”
Thật ra Mạnh Yên Chi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.
Không phải là cô không thể tách khỏi Thẩm Nguyệt Bạch trong giây lát.
Chỉ cần cô thích ứng một chút thì sẽ không còn khẩn trương nữa.
“Nếu anh có việc phải rời đi cũng sẽ nhờ Thẩm Phục ở cùng em.”
Người đàn ông nghiêm túc trả lời.
Suy xét đến mức vô cùng chu đáo.
***
Ông nội Thẩm và cha mẹ của Thẩm Nguyệt Bạch thật ra không đáng sợ như Mạnh Yên Chi tưởng tượng.
Cả nhà vô cùng thân thiện và nhiệt tình với cô.
Đãi ngộ mà Mạnh Yên Chi nhận được ở nhà họ Thẩm, hoàn toàn trái ngược với đãi ngộ của Thẩm Nguyệt Bạch nhận được ở nhà họ Mạnh.
Khi cô lần lượt đưa những món quà do Thẩm Nguyệt Bạch chuẩn bị cho các trưởng bối trong nhà.
Các trưởng bối cũng tặng quà đáp lễ cho cô.
Hoặc là bao lì xì hoặc là hộp quà, thật sự là thịnh tình khó có thể từ chối.
Thẩm Phục bí mật nói cho Mạnh Yên Chi biết, người trong nhà đã mong chờ Thẩm Nguyệt Bạch kết hôn từ lâu.
Đã nhiều năm như vậy, Thẩm Nguyệt Bạch chưa từng mang người khác giới nào về nhà.
Thậm chí, lúc đầu còn có một số người bên ngoài nghi ngờ xu hướng giới tính của Thẩm Nguyệt Bạch…
Các trưởng bối trong nhà họ Thẩm, tuy ngoài mặt không nói ra nhưng thực tế đang rất lo lắng.
“Hiện tại tốt rồi, cây vạn tuế đã ra hoa.”
“Bọn họ chỉ hận không thể tỏ lòng thành kính với vị đại công thần là chị!”
Thẩm Phục nói chuyện dí dỏm, Mạnh Yên Chi bị anh chọc cười.
Nhịn không được liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt Bạch cách đó không xa.
Anh ấy đang trò chuyện với ông nội Thẩm.
Dưới anh đèn, một tay Thẩm Nguyệt Bạch đút vào túi, đứng nghiêng người.
Áo Polo màu xanh đậm kết hợp với quần crop tối màu, trưởng thành ổn định, là sự phối hợp rất đơn giản.
Nhưng lại làm cho anh trông giống như một người mẫu nam.
Mạnh Yên Chi nhìn đến xuất thần.
Từ đôi chân thon dài miên man đến vòng eo thon gọn của anh.
Suy nghĩ của cô bay đi khá xa.
Lơ đãng nghĩ đến dưới lớp áo Polo kia là đường nét cơ bụng của người đàn ông, khe rãnh của tuyến nhân ngư...
Mạnh Yên Chi cảm thấy có chút nóng.
Cô dùng tay quạt gió, quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Thẩm Phục.
“Chị dâu, cổ chị bị thương sao?”
Thẩm Phục chỉ vào vùng da bên dưới dái tai của Mạnh Yên Chi.
“Sao lại bị thế này?”
Thẩm Phục còn chưa kịp đến gần nhìn kỹ hơn, Mạnh Yên Chi đã dùng tay che lại.
Trên mặt lộ vẻ hoảng loạn, vệt ửng hồng xuất hiện trên hai má.
Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, một tay còn lại cầm lấy túi xách, hỏi Thẩm Phục vị trí của nhà vệ sinh.
Mạnh Yên Chi hoang mang rối loạn bước vào nhà vệ sinh.
Cô nhìn vào gương kiểm tra cổ của mình, phát hiện lớp trang điểm đã bị trôi mất một ít, dấu hôn mờ nhạt hiện ra.
Đang định sửa lại lớp trang điểm, cửa nhà vệ sinh bị người khác gõ vang.
Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói từ tính đặc biệt của Thẩm Nguyệt Bạch:
“Chi Chi, em có ổn không?”
Mạnh Yên Chi bước vào nhà vệ sinh bằng chân trước, chân sau Thẩm Phục đã lập tức báo cáo sự việc với Thẩm Nguyệt Bạch.
Đúng lúc anh đã thương lượng xong với ông cụ.
Hôn lễ tạm thời sẽ hoãn lại.
Về phía nhà họ Mạnh, Mạnh Yên Chi đã chủ động yêu cầu bí mật kết hôn.
Vợ chồng lão Mạnh khá hiểu chuyện.
Nhưng ông nội Mạnh thật sự là vì Thẩm Nguyệt Bạch muốn chuyển nhượng cổ phần cho Mạnh Yên Chi nên mới đồng ý lui bước.
Hơn nữa, Thẩm Nguyệt Bạch còn đích thân hứa hẹn với ông cụ.
Nếu sau này Mạnh Yên Chi đồng ý tuyên bố kết hôn, chắc chắn anh sẽ tổ chức cho cô một hôn lễ long trọng.
Tuyệt đối sẽ không để Mạnh Yên Chi thiệt thòi.
Về phía nhà họ Thẩm bên này.
Câu trả lời của Thẩm Nguyệt Bạch với ông cụ là tạm thời hoãn lại.
Cùm cụp.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, gương mặt nhỏ nhắn của Mạnh Yên Chi lộ ra từ khe cửa.
Vẻ mặt cô có chút xấu hổ, cô đưa tay che miệng thì thầm với Thẩm Nguyệt Bạch.
“Lớp trang điểm trên cổ em bị trôi mất.”
Nói xong cô lại hỏi Thẩm Nguyệt Bạch.
“Hay là anh cũng vào đi, em giúp anh dặm lại một chút.”
Trên cổ của hai người bọn họ, người này so với người kia càng sặc sỡ hơn.
Vì vậy, sáng sớm Mạnh Yên Chi đã gửi tin nhắn Wechat cho Thẩm Nguyệt Bạch, nhờ anh tìm chuyên viên trang điểm để che lại.
Tuy lớp trang điểm trên cổ Thẩm Nguyệt Bạch còn rất tự nhiên hoàn hảo.
Nhưng để đảm bảo an toàn, tốt nhất vẫn nên dặm thêm.
Mạnh Yên Chi nói xong liền chủ động lùi lại, nhường đường cho Thẩm Nguyệt Bạch đi vào.
Thịnh tình khó có thể từ chối, người đàn ông hơi cong khóe môi bước vào.
Sau đó trở tay đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Thẩm Nguyệt Bạch liếc mắt nhìn đống chai lọ bừa bộn mà Mạnh Yên Chi đặt trên bồn rửa tay.
Anh nhàn nhã thoải mái tựa người vào cửa phòng vệ sinh.
Một tay đút vào túi quần, lặng lẽ nhìn Mạnh Yên Chi dặm lại lớp trang điểm.
Cô ngẩng đầu, để lộ hoàn toàn chiếc cổ thiên nga trắng sứ, nhìn vào gương và dùng cọ cuồng quét trên cổ.
Động tác thuần thục nhưng kỹ thuật còn thô.
Thẩm Nguyệt Bạch thật sự nhìn không được nữa.
“Để anh giúp em!”
Người đàn ông đứng thẳng người, bàn tay thon dài với những khớp xương đẹp mắt cầm lấy cọ trang điểm trong tay Mạnh Yên Chi.
Anh bước đến đứng vào giữa cô và bồn rửa tay.
Thân hình cao lớn với tỷ lệ hoàng kim trực tiếp chắn trước gương.
Tay còn lại nhẹ nhàng đỡ cằm Mạnh Yên Chi, anh cúi người rất gần, giúp cô chỉnh lại lớp trang điểm.
Trong lúc này khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn.
Mạnh Yên Chi có thể ngửi được mùi bạc hà mát lạnh trên cơ thể người đàn ông, sảng khoái đến chạm vào trái tim.
Vì sức lực của Thẩm Nguyệt Bạch rất nhẹ.
Cọ trang điểm quét quanh vùng cổ nhạy cảm của Mạnh Yên Chi, có một cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Cả người Mạnh Yên Chi cứng đờ, không dám cử động dù chỉ là một động tác nhỏ.
Ngay cả hô hấp cũng rất cẩn thận, vì sợ giao hòa với hơi thở của Thẩm Nguyệt Bạch.
“Vừa rồi Thẩm Phục kể cho em nghe chuyện thú vị gì sao?”
“Em cười rất vui vẻ.”
Người đàn ông cẩn thận giúp cô che đi dấu hôn trên cổ.
Thuận miệng hỏi một câu.
Hàng mi đang cụp xuống của Mạnh Yên Chi rung rung, xòe ra phía trước như một đôi cánh.
Đôi mắt đen nhánh của cô lộ ra, phản chiếu gương mặt tuấn tú đang ở rất gần của Thẩm Nguyệt Bạch.
Hô hấp của bọn họ đến cuối cùng vẫn hòa quyện vào nhau.
Mạnh Yên Chi dùng ánh mắt miêu tả đôi lông mày như điêu khắc của người đàn ông, sau đó một đường men theo khung xương cân đối trượt xuống đôi môi mỏng màu đỏ nhạt.
Tầm mắt của cô dừng lại ở khe rãnh giữa đôi môi Thẩm Nguyệt Bạch.
Gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
“Không, không có.” – Mạnh Yên Chi khàn giọng.
Ánh mắt có chút lơ đãng, cô quyết định lướt qua chủ đề này.
“Thẩm sư huynh, chỉnh trang xong chưa?”
Thẩm Nguyệt Bạch chăm chú nhìn cô.
Một lúc lâu sau anh mới ghé sát vào đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của cô, nhỏ giọng “ừm” một tiếng.
Âm cuối kết thúc bên môi Mạnh Yên Chi.
Anh thản nhiên ném cọ trang điểm lên bồn rửa tay ở phía sau, bàn tay to lớn ôm lấy eo cô.
Ấn mạnh vào hai cánh môi mềm mại kia nghiền ngẫm một lúc lâu.
Chờ cơ thể đăng căng chặt của Mạnh Yên Chi dần dần thả lỏng, Thẩm Nguyệt Bạch dễ dàng mở ra khe hở giữa môi và răng cô.
Anh biến cái hôn thông thường thành một nụ hôn sâu.
Với kỹ thuật ngày càng tinh vi của mình, anh xâm chiếm lãnh thổ của Mạnh Yên Chi như một cơn lốc.
Mạnh Yên Chi đã quen thuộc với kịch bản khi nông khi sâu của người đàn ông.
Cô khiểng chân câu lấy cổ anh, nghiêm túc học theo.
Rất nhanh Thẩm Nguyệt Bạch đã không chịu nổi sự trêu chọc của cô, hô hấp trở nên hỗn loạn và nặng nề.
Bàn tay đang đặt trên eo Mạnh Yên Chi siết chặt hơn.
Sau đó anh bế Mạnh Yên Chi lên, xoay người đặt cô ngồi trên bồn rửa tay.
Anh dùng cơ thể cao lớn đè ép về phía trước, chỉ bằng sức lực của một cánh tay đã nâng toàn bộ nửa người trên của cô lên và đẩy cô về phía sau.
Mạnh Yên Chi sợ đến mức dùng cả hai tay nắm lấy tay áo của người đàn ông.
Hai chân quấn quanh eo anh, kẹp chặt.
Hô hấp của hai người bọn họ tách ra trong giây lát.
Thẩm Nguyệt Bạch đặt tay còn lại lên gương, cúi người dựa vào Mạnh Yên Chi, lại là một nụ hôn sâu quét sạch toàn quân.
Anh rất thích đè hôn Mạnh Yên Chi.
Vì như thế anh có thể thấy rõ dáng vẻ xinh đẹp của cô vì anh mà đỏ mặt, cũng có thể hôn sâu hơn.
Cho đến khi hô hấp khó khăn.
Thẩm Nguyệt Bạch mới lưu luyến rút lui, đỡ Mạnh Yên Chi ngồi dậy.
Cả người cô mềm nhũn tựa vào vai anh, phải mất một lúc lâu hơi thở mới ổn định.
Trong nhà vệ sinh yên tĩnh, người đàn ông nhẹ nhàng vuốt tóc Mạnh Yên Chi.
Trong giọng nói mang theo ý cười sâu thẳm, rất động tình.
“Chi Chi, buổi tối về nhà chúng ta làm được không?”
Lời nói của anh như một dòng điện.
Truyền đến tai Mạnh Yên Chi, khiến toàn thân cô tê dại, nhịp tim đập rất nhanh.
Thẩm Nguyệt Bạch cảm nhận được rất rõ, cơ thể cô trong nháy mắt đã trở nên cứng đờ.
Anh lùi lại một bước, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập ánh sáng đen tối, khóa chặt đôi mắt quyến rũ phong tình của Mạnh Yên Chi.
Rất nghiêm túc bổ sung.
“Nếu em nguyện ý.”
Mạnh Yên Chi ước gì anh ấy không bổ sung thêm câu cuối còn hơn.
Bởi vì cô không thể nói được ba từ “em nguyện ý”!
Chỉ mới như vậy đã đồng ý, giống như cô là người rất tùy tiện đúng không?
Có phải Thẩm Nguyệt Bạch đang thử thách cô?
Bởi vì anh chính là người đàn ông mà vô số nữ minh tinh trong giới muốn được ngủ cùng nhưng không chạm được.
Cư nhiên lại chủ động mời gọi cô?!
Cơn lốc trong đại não Mạnh Yên Chi đã đạt tới cấp bậc trước nay chưa từng có.
Sau một lúc lâu cô vẫn không nói lời nào.
Thẩm Nguyệt Bạch cũng không có ý định yêu cầu cô lập tức đưa ra đáp án.
Mặc dù trong lòng anh thật sự rất cấp bách.
“Không cần vội vàng, chỉ cần em cân nhắc chuyện này trong lòng.”
“Bao lâu cho anh đáp án đều được.”
Người đàn ông thu lại tình yêu mãnh liệt, những ngón tay thon dài thong thả chơi đùa với mái tóc hơi rối của Mạnh Yên Chi.
Sau khi giúp cô sửa sang lại ngoại hình, Thẩm Nguyệt Bạch bế người từ trên bồn rửa tay xuống.
Anh cúi người hôn lên khóe môi Mạnh Yên Chi, tâm tình khá tốt.
“Thật ra có thể giống như hiện tại, anh cũng rất thỏa mãn.”
Giống như hiện tại.
Nắm tay, ôm, hôn môi.
***
Sau khi ăn tối ở nhà cũ Thẩm gia.
Mạnh Yên Chi cùng Thẩm Nguyệt Bạch trở về Vân Châu Chi Nhãn.
Xe bảo mẫu dừng lại một lúc trước đài phun nước trong sân.
Tô Ám thông báo lịch trình của ngày hôm sau với Thẩm Nguyệt Bạch, còn hẹn sáng mai sẽ đến đây đón anh ấy.
Sau đó anh cùng Quý Phàm theo xe bảo mẫu rời đi.
Toàn bộ quá trình Mạnh Yên Chi đều ở bên cạnh lắng nghe.
Có thể xem là hiểu đại khái về lịch trình của Thẩm Nguyệt Bạch.
Nghe ý tứ của Tô Ám, có vẻ như kỳ nghỉ của Thẩm Nguyệt Bạch sẽ kết thúc sớm.
Anh ấy sẽ bay đến Dubai vào sáng sớm ngày mai, phải vào đoàn làm phim.
Mạnh Yên Chi nghe thấy Tô Ám nhắc đến “Lính Đánh Thuê”.
Lúc này mới nhớ đến cách đây không lâu có người tung tin nóng trên mạng, nói Thẩm Nguyệt Bạch sẽ tham gia “Lính Đánh Thuê 2”.
“Lính Đánh Thuê’ là tác phẩm của đạo diễn nổi tiếng quốc tế Lâm Thâm.
Hai năm trước, bộ phim tội phạm mang tính mạo hiểm và hành động này đã tạo nên làn sóng cuồng nhiệt trong giới điện ảnh và truyền hình trong nước.
Nó đã phá kỷ lục phòng vé, còn giành được một số giải thưởng.
Vì bộ phim này là sự kết hợp của năm nhân vật chính với tính cách khác nhau, cuối phim lại là cái kết mở.
Khán giả vẫn luôn chờ mong Lâm Thâm sẽ tiếp tục quay bộ phim này, tốt nhất là mời các thành viên trong nhóm năm người tham gia vào vai chính.
Đã hai năm trôi qua, Lâm Thâm vẫn im lặng.
Nhưng cách đây không lâu, vô cớ xuất hiện tin tức Thẩm Nguyệt Bạch sẽ tham gia “Lính Đánh Thuê 2”.
Tuy nhiên, sau tin nóng lần đó không có thêm bất kỳ thông tin nào khác.
Cư dân mạng đã thảo luận sôi nổi vấn đề này suốt hai ba ngày liền, Lâm Thâm bên kia không có bất kỳ phản ứng nào, Thẩm Nguyệt Bạch cũng im lặng.
Chuyện đó cư như vậy không giải quyết được gì.
Mọi người đều nhận định, tin nóng lần đó là sai sự thật.
Nhiều cư dân mạng tỏ ra vô cùng kích động, muốn xuyên qua dây cáp internet để đánh kẻ bịa đặt tin đồn mua vui cho người hâm mộ.
Mạnh Yên Chi cũng là một trong số họ.
Bởi vì cô rất thích diễn viên vào vai thành viên nữ duy nhất trong “Lính Đánh Thuê”.
Cô là ngôi sao điện ảnh Âu Mỹ, một đại mỹ nhân mang vẻ đẹp hoang dã có thể uốn cong người khác.
Tên là Rob Ivy.
Mạnh Yên Chi cảm giac như bản thân đã biết được điều gì đó rất khủng khϊếp.
Lúc Thẩm Nguyệt Bạch đi đến nắm tay cô, cô nhìn anh bằng đôi mắt đầy sao.
“Lâm Thâm đã quyết định quay ‘Lính Đánh Thuê 2’ sao? Anh thật sự muốn tham gia!”
Mạnh Yên Chi không kìm nén được sự hưng phấn.
Không chờ người đàn ông đáp lời, cô đã vội vàng nói:
“Anh đến phim trường sẽ gặp được Rob Ivy phải không?”
“Anh có thể giúp em xin một bức ảnh có chữ ký của cô ấy được không? Xin anh đó!”
Thẩm Nguyệt Bạch há hốc miệng sửng sốt.
Nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt cô gái, có thể nhận ra cô ấy rất muốn nhận được bức ảnh có chữ ký.
Sợi dây nghiêm túc đó dễ dàng lay động trái tim Thẩm Nguyệt Bạch.
Trên môi anh hiện lên ý cười nhưng vẫn giả vờ suy nghĩ.
Một lúc lâu sau anh mới cong ngón trỏ lên, nhẹ nhàng gãi vào sống mũi bị ánh trăng phản chiếu đến trắng bệch của Mạnh Yên Chi.
Giọng nói khàn khàn:
“Có thể thì có thể.”
“Nhưng anh muốn thu phí.”
Mạnh Yên Chi: “???”
“Anh muốn.... bao nhiêu tiền?”
Cô vắt đầu cảm thấy đau da thịt, cảm giác như Thẩm Nguyệt Bạch muốn rất nhiều tiền.
Trong suốt quá trình, người đàn ông đã thu hết những biểu cảm đau khổ cay đắng của cô gái vào trong đáy mắt, độ cong của khóe môi ngày càng sâu hơn.
Anh kéo Mạnh Yên Chi vào cửa, đứng ở chỗ huyền quan có ánh sáng mờ ảo.
Cúi người đến gần, Thẩm Nguyệt Bạch cắn nhẹ vào dái tai bên trái của Mạnh Yên Chi.
Giọng điệu phong lưu, mang đậm ý cười.
“Anh muốn.....”
“Đêm nay em ngủ cùng anh!”
***
Editor: truyện vô cùng lốp.......