Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nụ Hôn Ánh Trăng

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạnh Hành Châu thiếu chút nữa đã ngạt thở và ngất xỉu.

Giang Lan ở bên cạnh an ủi ông.

“Việc đã đến nước này, bọn họ nguyện ý kết hôn dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn.”

“Tôi cảm thấy Tiểu Bạch khá tốt, so với Tần Xuyên kia và cả Thẩm Phục mà ba đã chọn thì tốt hơn nhiều.”

“Nhưng Nguyệt Bạch là bạn của tôi…. Hai người bọn họ kết hôn…”

“Thế nào, một chút thể diện của ông còn quan trọng hơn hạnh phúc cả đời của con gái?”

Giang Lan chỉ dùng một câu nói đã ép chết Mạnh Hành Châu.

Thật ra nếu bình tĩnh và cẩn thận suy nghĩ lại.

Ông cũng cảm thấy Giang Lan nói rất có lý.

So với Tần Xuyên và Thẩm Phục, Thẩm Nguyệt Bạch thật sự càng ổn trọng và đáng tin cậy hơn.

Xét về nhân phẩm, về ngoại hình, về năng lực, thật sự là hiếm có khó tìm.

Nếu nghĩ như vậy, ngược lại con gái nhà họ mới là người may mắn.

Nếu không thì một người tuyệt sắc giai nhân như Thẩm Nguyệt Bạch sao lại đến lượt cô?

Đầu ngón tay của Mạnh Hành Châu nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn ăn.

Sau một lúc trầm tư suy nghĩ, ông nhìn về phía Mạnh Yên Chi.

“Hai người bắt đầu khi nào?”

Mạnh Yên Chi lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Nguyệt Bạch.

Người đàn ông thay cô trả lời.

“Chỉ mấy ngày gần đây thôi.”

“Đã đi đến bước nào?” – Lão Mạnh nắm chặt tay, cố gắng nhẫn nhịn.

Nhưng kiềm chế không được phải nghiến răng nghiến lợi.

Sắc mặt Mạnh Yên Chi đỏ bừng.

Thẩm Nguyệt Bạch bên cạnh cô đặt tay lên miệng, cũng không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng.

“Khụ…. Gạo đã nấu thành cơm.”

Mạnh Hành Châu: “!”

Hiển nhiên sức chịu đựng của ông đã đến cực hạn, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Nếu không phải Giang Lan ở bên cạnh luôn theo sát sau lưng ông, có lẽ người đã xông lên hung hăng đánh Thẩm Nguyệt Bạch một trận.

Hay cho câu gạo đã nấu thành cơm!

Hiện tại chỉ mới qua mấy ngày?

Mạnh Hành Châu nheo mắt lại, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, ông kìm nén cơn giận.

“Không phải nói cậu không gần nữ sắc sao?”

Cả trong và ngoài giới giải trí đều biết Thẩm Nguyệt Bạch có tiếng là người lạnh lùng, cấm dục.

Bao nhiêu tin đồn vớ vẩn cũng không thể khiến anh lay chuyển nửa phần.

Tại sao lại đột nhiên nhìn trúng con gái nhà ông?

Thẩm Nguyệt Bạch lại ho khụ một tiếng.

Hiếm khi có một lần chột dạ, khóe mắt anh nhàn nhạt liếc nhìn Mạnh Yên Chi bên cạnh đang túm tay áo cô.

Anh nói với Mạnh Hành Châu:

“Lão Mạnh, chúng ta nói chuyện riêng một chút đi.”

Mạnh Hành Châu chăm chú nhìn anh, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Rồi lại không hoàn toàn thỏa hiệp.

“Đừng gọi tôi là lão Mạnh!”

Thẩm Nguyệt Bạch lập tức sửa miệng.

“Được, nhạc phụ đại nhân!”

Mạnh Hành Châu lảo đảo đứng dậy đi lên lầu, suýt nữa đã gục ngã.

Sau khi bám vào lan can, ông quay đầu lại dữ tợn trừng mắt nhìn vẻ mặt chân thành của Thẩm Nguyệt Bạch.

Hơi thở bị chặn lại trong l*иg ngực, không thể di chuyển lên xuống, thiếu chút nữa đã khiến ông ngạt thở đến chết.

Mạnh Hành Châu giận dữ trợn mắt đi lên tầng.

Nghe thấy tiếng bước chân của ông ấy đi lên tầng, Mạnh Yên Chi không khỏi siết chặt góc áo của Thẩm Nguyệt Bạch.

Ánh mắt lo lắng nhìn anh.

“Không sao.” – Thẩm Nguyệt Bạch nắm lấy tay cô.

Giọng điệu như dỗ dành trẻ con.

“Ba em đánh không lại anh.”

Mạnh Yên Chi: “…”

***

Sau khi hai người đàn ông đi lên tầng.

Tầng dưới chỉ còn lại hai mẹ con Mạnh Yên Chi và Giang Lan.

Giang Lan, người vẫn luôn giữ im lặng liếc nhìn những vết đỏ trắng đan xen trên cổ Mạnh Yên Chi.

Ánh mắt sáng suốt bình tĩnh.

Cuối cùng Mạnh Yên Chi cũng nhớ ra, lúc cô bị Thẩm Nguyệt Bạch đè xuống hôn.

Chiếc khăn lụa trên cổ dường như đã bị rơi ra, có lẽ là ở trên ghế sô pha bên kia.

Theo bản năng, cô đưa tay che lại cổ.

Đầu cô cúi thấp, giọng nói nhỏ như tiếng mèo kêu, vô cùng ngượng ngùng.

“Mẹ, mẹ có thể đừng nhìn chằm chằm vào con như thế….”

Giang Lan thu tầm mắt lại, gọi Mạnh Yên Chi đến ngồi xuống.

“Con và Tiểu Bạch đang diễn kịch đúng không?”

Mạnh Yên Chi vừa mới ngồi xuống, sống lưng cô cứng đờ, khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch.

Cô hoảng sợ nhìn về phía Giang Lan, cánh môi tê dại nói không nên lời.

“Với nhân phẩm của Tiểu Bạch, sao cậu ấy có thể vượt rào trước khi nhận được giấy đăng ký.”

“Làm ra những chuyện có thể gây tổn thương con.”

Loại lời nói gạo đã nấu thành cơm này, cũng chỉ lừa được lão Mạnh mà thôi.

Đoán chừng những gì bọn họ vừa nhìn thấy, đã là toàn bộ quá trình tiến triển của Mạnh Yên Chi và Thẩm Nguyệt Bạch.

Mạnh Yên Chi không nói nên lời.

Tâm tình hoảng loạn, khẩn trương đến môi lưỡi thắt lại.

“Con, con và Thẩm sư huynh thật, thật sự có ý định kết hôn!”

“Mẹ biết!”

Giang Lan đưa tay, vuốt lại mái tóc hơi rối của cô.

Khi bà ấy cười, những nếp nhăn nơi khóe mắt hơi lộ ra, tăng thêm vài phần nhân hậu của một người mẹ.

“Mặc kệ các con là chân tình hay giả ý, mẹ đều tôn trong quyết định của các con.”

“Nhưng ba con bên kia….”

“Yên tâm, mẹ sẽ không nói với ông ấy.”

Mạnh Yên Chi đột nhiên có chút muốn khóc.

Khoảnh khắc tiếp theo cô lao vào lòng ngực của Giang Lan.

“Mẹ…”

Hai mẹ con ở dưới tầng ôn chuyện cũ.

Phải đợi khoảng một giờ.

Mới nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang bên kia.

Giang Lan sửa sang lại mặt mũi cho Mạnh Yên Chi.

Mạnh Hành Châu và Thẩm Nguyệt Bạch lần lượt xuất hiện ở lối vào hành lang.

Cũng không biết bọn họ đến thư phòng trên tầng đã nói những gì.

Sắc mặt của Mạnh Hành Châu dường như đã dịu đi rất nhiều.

Ánh mắt nhìn Mạnh Yên Chi lộ ra sự bất lực và bất đắc dĩ.

Cuối cùng, lão Mạnh bước tới ôm con gái của mình.

“Đúng thật là nhà có con gái lớn không thể giữ.”

Mạnh Yên Chi nghe thấy giọng nói của ông có chút nghẹn ngào.

Bất chợt chóp mũi có chút chua xót.

Muốn nói lời gì đó nhưng Mạnh Hành Châu đã lên tiếng trước.

“Chi Chi, tối nay cùng ba mẹ về nhà nhé!”

Mạnh Yên Chi hít sâu một hơi, theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nguyệt Bạch cách đó không xa.

Có vẻ như đang muốn hỏi ý kiến của anh.

Mạnh Hành Châu đợi một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời, chợt nhận ra điều gì đó.

Ông buông Mạnh Yên Chi ra, ánh mắt u oán nhìn cô.

“Con vậy mà lại luyến tiếc không muốn rời xa tên tiểu tử thúi này?”

“Hai người muốn đăng ký kết hôn cũng cần phải có sổ hộ khẩu.”

Mạnh Yên Chi chợt bừng tỉnh.

Lập tức gật đầu liên tục.

“Con biết rồi… con biết rồi.”

Giọng điệu vô cùng chiếu lệ.

Cách đó không xa, Thẩm Nguyệt Bạch cười tươi đến mức cong cả lông mày.

Từng đợt sóng triều cuồn cuộn đánh úp trái tim, niềm vui sướиɠ lan tỏa khắp cơ thể.

***

Về việc lãnh chứng nhận kết hôn, ngày hôm sau đã được thực hiện.

Khoảnh khắc nhận được quyển sổ màu đỏ, Mạnh Yên Chi có loại cảm giác không chân thực.

Mặc dù chỉ là kết hôn theo thỏa thuận.

Nhưng cô và Thẩm Nguyệt Bạch đăng ký kết hôn là sự thật.

Bắt đầu từ giờ phút này, hai người bọn họ chính là vợ chồng hợp pháp.

Nhận thức này khiến Mạnh Yên Chi cảm thấy có chút hoảng hốt.

Không khỏi nhớ đến lời thú nhận mà người đàn ông thì thầm bên tai cô.

Đó có thể xem như một lời tỏ tình…

Mạnh Yên Chi trộm nhìn Thẩm Nguyệt Bạch ở bên cạnh.

Sau khi ra khỏi Cục Dân Chính, hai người lên xe bảo mẫu đang đỗ ở ven đường.

Mạnh Yên Chi ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nghe Thẩm Nguyệt Bạch và Tô Ám thảo luận về chuyện quà tặng.

Cũng không biết Thẩm Nguyệt Bạch đã nói gì với lão Mạnh.

Lại có thể khiến lão Mạnh không chỉ đồng ý mối hôn sự của bọn họ, mà còn sẵn sàng thuyết phục ông cụ trong nhà để Mạnh Yên Chi và Thẩm Nguyệt Bạch tạm thời bí mật kết hôn.

Nói cách khác, hôm nay sau khi xử lý xong thủ tục đăng ký kết hôn.

Mối quan hệ vợ chồng của Mạnh Yên Chi và Thẩm Nguyệt Bạch xem như đã được xác định.

Hai người trực tiếp sống chung, sính lễ và của hồi môn cần phải chuẩn bị như nghi thức phong tục.

Không tổ chức hôn lễ.

Trong lòng Mạnh Yên Chi tràn đầy tò mò.

Muốn hỏi Thẩm Nguyệt Bạch dùng cách nào để thuyết phục được lão Mạnh, nhưng lại ngại hôm nay có quá nhiều việc bận rộn, nên tạm thời gác lại ý định đó.

“Chi Chi, em xem danh sách lễ vật một chút, có cần bổ sung thêm món gì nữa không?”

Giọng nói ấm áp của người đàn ông kéo lại suy nghĩ của Mạnh Yên Chi.

Anh đem danh sách đưa đến tay Mạnh Yên Chi.

Danh sách quà tặng này được chuẩn bị cho người nhà của Mạnh Yên Chi.

Ngoài sính lễ, các trưởng bối và họ hàng thân thiết của nhà họ Mạnh đều có lễ vật riêng.

Mạnh Yên Chi nhìn qua danh sách quà tặng.

Chỉ cần nhìn thoáng qua những bức tranh thư pháp mà Thẩm Nguyệt Bạch chọn cho ông nội cô, da đầu cô đã bắt đầu tê dại.

Chúng đều là những tác phẩm của vị sư phụ mà ông cô thích, chắc hẳn rất đắc tiền.

Nhưng cô biết, đây là do Thẩm Nguyệt Bạch đặc biệt sắp xếp.

Mặc dù cô cảm thấy đau da thịt thay anh nhưng cũng không nói gì.

Chỉ là bắt đầu vắt óc suy nghĩ xem nên đáp lễ như thế nào.

Mấy năm nay cô ở bên ngoài chịu không ít cực khổ, giá trị quan đã đi ngược lại với những thiên kim danh viện trong vòng từ lâu.

Cũng không tiết kiệm được đồng nào…

Nếu không thì tìm mẹ mượn một ít tiền?

Mạnh Yên Chi lo lắng đến mức lông mày lá liễu đan vào nhau.

Kết quả là Thẩm Nguyệt Bạch lại đưa cho cô một danh sách quà tặng khác.

“Đây là anh giúp em chuẩn bị.”

“Dựa theo sở thích của người nhà anh, tùy tiện chọn vài món.”

“Em xem có cần bổ sung thêm nữa không.”

Mạnh Yên Chi sửng sốt, chạm vào tia sáng trong đôi mắt thụy phượng của người đàn ông.

Tim cô đập như sấm, phải một lúc lâu sau cô mới tiếp nhận danh sách quà tặng.

Vậy là ngay cả phần quà tặng mà cô phải mang đến, Thẩm Nguyệt Bạch cũng đã chuẩn bị sẵn đúng không?

Thật là quá ân cần chu đáo!

Đúng là một người chồng tuyệt vời!

Đáng tiếc chỉ là giả.

Mạnh Yên Chi trả lại danh sách cho anh.

Giọng điệu không được tự tin trả lời.

“Cái này anh ghi sổ trước, sau này em kiếm được tiền sẽ trả lại anh.”

Tô Ám ngồi ở đối diện bật cười thành tiếng.

Mạnh Yên Chi phồng hai má, vẻ mặt đau khổ, biểu tình trông rất đáng yêu.

Thẩm Nguyệt Bạch trừng mắt nhìn qua.

Tô Ám ngưng cười.

***

Đối với Mạnh Yên Chi mà nói, từ lúc cô được sinh ra đến nay, đây là ngày bận rộn và sung túc nhất.

Buổi sáng đến Cục Dân Chính làm thủ tục đăng ký kết hôn, buổi trưa quay về nhà cũ.

Trong lúc Thẩm Nguyệt Bạch cùng lão Mạnh và ông cụ đến thư phòng nói chuyện khá lâu.

Mạnh Yên Chi cùng Giang Lan tỉa hoa trong nhà kính.

Nhân tiện cũng nói về cuộc liên hôn giữa hai nhà Thẩm Mạnh.

“Mẹ nghe ba con nói, Tiểu Bạch muốn chuyển nhượng một nửa cổ phần của cậu ấy ở Thẩm thị cho con.”

“Còn hứa với ba con sẽ cùng tiếp quản công việc của ông nội, không nhận cổ phần và lợi nhuận, chỉ làm không công cho gia đình chúng ta.”

Mạnh Yên Chi vẫn còn hoang mang vì việc chuyển nhượng cổ phần.

Giang Lan đã bắt đầu nói tốt cho Thẩm Nguyệt Bạch.

“Ai mà không biết, trước kia vì không muốn thừa kế gia nghiệp nên Tiểu Bạch mới bước chân vào giới giải trí.”

“Cậu ấy luôn không thích những âm mưu trong giới thương mại, càng không thích điều hành công ty.”

“Lúc trước ông nội Thẩm vừa đấm vừa xoa cũng không thể khiến cậu ấy khuất phục.”

“Hiện tại cậu ấy lại vì con mà cam tâm tình nguyện.”

Nói đến đây, Giang Lan liếc nhìn Mạnh Yên Chi đang ngây ngốc.

Bà ấy bước đến vỗ vỗ vai cô.

“Con gái à, người chồng tốt như vậy thật sự rất khó mới tìm được.”

Mạnh Yên Chi hoàn hồn, trái tim đập điên cuồng.

Lại nhớ đến câu nói kia của Thẩm Nguyệt Bạch.

“Em chính là người trong lòng anh.”

Một lúc sau, cô tiếp tục vùi đầu tỉa hoa.

Nhỏ giọng ngụy biện.

“Con và anh ấy chỉ là ký thỏa thuận kết hôn, ba năm sau sẽ ly hôn.”

Giang Lan chỉ cười không nói gì.

Hai mẹ con bận rộn ở nhà kính trồng hoa đến tận giờ cơm, lúc người giúp việc đến chuyển lời bọn họ mới rời đi.

Ăn bữa trưa ở nhà cũ Mạnh gia và ở lại đến khoảng ba giờ chiều.

Thẩm Nguyệt Bạch mang theo Mạnh Yên Chi đến chào tạm biệt các trưởng bối, sau đó trở về nhà cũ Thẩm gia.

Suốt quãng đường đi, vẻ mặt Mạnh Yên Chi vô cùng căng thẳng, lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Đã nhiều năm trôi qua cô không gặp ông nội Thẩm.

Về phần cha mẹ của Thẩm Nguyệt Bạch, bọn họ định cư ở nước ngoài, phụ trách quản lý phần sản nghiệp ở nước ngoài của tập đoàn Thẩm thị.

Mạnh Yên Chi chưa từng gặp mặt bọn họ.

Trong lòng hoàn toàn không nắm chắc.

Thẩm Nguyệt Bạch hiển nhiên nhận ra cô không thoải mái.

Sau khi xuống xe, anh vô cùng tự nhiên nắm tay Mạnh Yên Chi, vuốt ve những đốt ngón tay thon dài trắng nõn của cô.

Giọng nói ấm áp từ tính.

“Tối nay về nhà, anh có quà cho em.”

Suy nghĩ của Mạnh Yên Chi bị phân tán.

Ánh mắt cô nghi ngờ nhìn về phía anh.

“Quà gì cơ?”
« Chương TrướcChương Tiếp »