“Đúng vậy chị dâu, chị đến công ty tôi đi.”
“Tôi sẽ che chở cho chị!”
“Nhiều nhất là một năm, chắc chắn chị sẽ nổi tiếng đến nhà nhà người người đều biết đến!”
Thẩm Phục vỗ ngực lập lời thề son sắt.
Trong lòng đã tính toán xem nên cấp những tài nguyên tốt nào cho Mạnh Yên Chi.
Mạnh Yên Chi có chút hoảng hốt.
Đối với cô, lời hứa hẹn của Thẩm Phục khá hấp dẫn.
Nhưng Mạnh Yên Chi đã chống lại sự quyến rũ này.
Vốn dĩ cô muốn từ chối lời đề nghị của Thẩm Nguyệt Bạch.
Không nghĩ đến người đàn ông đã nhìn thấu tâm tư của cô.
“Yên tâm, Thẩm Phục sẽ không can thiệp vào chuyện của em.”
“Cậu ấy chỉ phụ trách cung cấp cho em một nền tảng công bằng để cạnh tranh với các nghệ sĩ khác.”
“Cái gì?” – Thẩm Phục bị gọi tên thoáng chốc sững sờ.
Còn nghĩ bản thân đã nghe nhầm.
Kết quả là Thẩm Nguyệt Bạch tiếp tục nói:
“Anh biết em có thể.”
Từ đầu đến cuối anh đều nhìn Mạnh Yên Chi.
Ánh mắt dịu dàng kiên định, hoàn toàn tin tưởng.
Thẩm Nguyệt Bạch có thể lý giải suy nghĩ của Mạnh Yên Chi.
Đơn giản là cô cũng giống như anh trước đây, muốn chứng minh bản thân.
Vì vậy anh không cân nhắc đến việc để Thẩm Phục dốc toàn lực quảng bá giúp Mạnh Yên Chi.
Chỉ muốn tránh phát sinh những trường hợp tồi tệ như Trương Nhiễm và Ngô Tấn.
Cuối cùng Mạnh Yên Chi đồng ý với lời đề nghị của Thẩm Nguyệt Bạch.
Cô quyết định sau bữa sáng sẽ đến giải trí Bắc Hải để thảo luận về việc chấm dứt hợp đồng.
Toàn bộ quá trình Thẩm Phục đều cau mày, hiển nhiên không thể hiểu được quyết định của Mạnh Yên Chi và Thẩm Nguyệt Bạch.
Rõ ràng có anh và anh trai, cùng với hai nhà Thẩm Mạnh là những ngọn núi lớn có thể dựa vào.
Tại sao cứ phải dựa vào chính mình?
Nằm thắng không tuyệt hơn sao?
Tự thân nổ lực rất mệt mỏi nha!
Thẩm Phục không hiểu, không thông suốt, cũng không ủng hộ việc làm tốn công vô ích của Mạnh Yên Chi.
Nhưng anh trai đã nói thì anh phải nghe.
Dù sao cô ấy cũng không phải vợ anh ta.
Không đến lượt anh đau lòng.
***
Sau bữa sáng, Thẩm Phục rời đi.
Anh còn có việc cần xử lý ở công ty, thuận tiện quay lại tìm người đại diện phù hợp cho Mạnh Yên Chi.
Tiễn Thẩm Phục rời đi, Mạnh Yên Chi lên tầng thay quần áo.
Sau khi Thẩm Nguyệt Bạch thu dọn xong tàn cục trên bàn, anh gọi điện cho Quý Phàm.
Bảo anh ta cùng Mạnh Yên Chi đến căn hộ bên kia một lúc, giúp cô thu dọn hành lý.
Lúc Mạnh Yên Chi thay xong quần áo đi xuống tầng.
Quý Phàm vẫn chưa đến.
Thẩm Nguyệt Bạch cũng đã thay quần áo, đang ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Đang xem quyển tạp chí trên tay.
Ánh nắng tràn vào phòng phác họa hình dáng nổi bậc của anh như mộng ảo, tựa như một bức tranh của mỹ nam.
“Thẩm sư huynh.” – Mạnh Yên Chi nhẹ giọng gọi anh.
Cô chậm rãi bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh.
Thẩm Nguyệt Bạch khép quyển tạp chí trong tay lại.
Rất hài lòng với việc Mạnh Yên Chi vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh.
Ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô.
Yên tĩnh chờ đợi những lời tiếp theo của cô.
Vẻ mặt của Mạnh Yên Chi có chút mất tự nhiên.
Bởi vì vừa rồi lúc thay quần áo trên tầng cô đã suy nghĩ đến một số việc.
Cảm thấy bản thân cần phải trịnh trọng nói lời cảm ơn với Thẩm Nguyệt Bạch.
“Việc của Trương Nhiễm và Ngô Tấn…. cảm ơn anh.”
Mạnh Yên Chi mím môi, tầm mắt rơi xuống gấu váy liền áo của chính mình.
“Còn có…. Cảm ơn anh vì đã chuẩn bị đường lui cho em.”
Trước khi quyết định đến với Người Đẹp Truyền Hình, Mạnh Yên Chi đã rất lưỡng lự.
Cô vẫn không dám đối mặt trực tiếp với việc chấm dứt hợp đồng với giải trí Bắc Hải.
Bởi vì cô không biết sau khi kết thúc hợp đồng cô còn có thể đi nơi nào khác.
Mặc dù Thẩm Nguyệt Bạch lo lắng đến cảm nhận của cô, việc nhận sự giúp đỡ của anh được sắp xếp như một lẽ đương nhiên.
Nhưng Mạnh Yên Chi không ngốc, sao có thể không biết Thẩm Nguyệt Bạch đối xử với cô tốt thế nào.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, cô cảm thấy chính mình thật sự phải nói lời cảm ơn với Thẩm Nguyệt Bạch thật tốt.
Đối diện với lời cảm ơn nghiêm túc của Mạnh Yên Chi.
Thẩm Nguyệt Bạch khẽ cau mày, tùy ý ném quyển tạp chí lên bàn trà.
Anh bắt chéo hai chân, nhàn nhã tựa lưng vào ghế sô pha.
Nở nụ cười thoải mái:
“Nếu thật sự muốn cảm ơn, hãy làm điều gì thực tế hơn đi.”
“Cái gì cơ?” – Mạnh Yên Chi bất chợt ngước mắt lên.
Khó hiểu nhìn anh.
Thẩm Nguyệt Bạch dùng ngón trỏ gõ gõ vào đôi môi mỏng của mình.
“Chi bằng em bù đắp nụ hôn trước đó còn nợ anh đi!”
Mạnh Yên Chi: “…”
Mặt cô lập tức đỏ bừng.
“… Không phải anh đã hôn rồi sao?”
Cô đang nhắc đến việc pha trò trước mặt Thẩm Phục, Thẩm Nguyệt Bạch đã bất ngờ hôn cô.
Thẩm Nguyệt Bạch nhướng mày.
Giây tiếp theo anh đặt đôi chân dài đang bắt chéo xuống, tiến lại gần Mạnh Yên Chi.
Cô gái theo bản năng lùi lại.
Thẩm Nguyệt Bạch không thể không duỗi tay nắm lấy cánh tay cô, ngăn cô lại.
Trong lúc giằn co, khóe môi anh hiện lên ý cười.
Giọng điệu hài hước:
“Chi Chi, hôn nhẹ và hôn môi không giống nhau.”
“Có cần anh thực hành ví dụ minh họa không?”
Mạnh Yên Chi hoảng loạn nhìn anh, sắc mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
Một lúc lâu sau, cô mím cánh môi, nhắm mắt lại như chờ chết.
Giọng điệu dứt khoát: “Vậy anh đến đi!”
Trên gương mặt tràn ngập sự khẩn trương.
Cả cơ thể căng chặt.
Thẩm Nguyệt Bạch chăm chú nhìn cô một lúc, đưa tay ra sau gáy Mạnh Yên Chi.
Vì khoảng cách gần, mùi hương bạc hà mát lạnh trên cơ thể anh dễ dàng hòa vào hơi thở cô.
Vì nguyên nhân này mà tim Mạnh Yên Chi đập càng lúc càng nhanh.
Nai con trong lòng cô dường như phát điên, hung hăng chạy loạn.
Đúng lúc Mạnh Yên Chi âm thầm siết chặt gấu váy, lo lắng chờ mong.
Những đầu ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông lướt qua trán cô, vén lại mái tóc lòa xòa trên trán.
Sau đó một nụ hôn ấm áp, mềm mại đáp xuống giữa hàng lông mày.
Cẩn thận hôn xong lại quyến luyến không muốn rời đi.
Giọng nói trầm khàn của Thẩm Nguyệt Bạch nhẹ nhàng vang lên.
Anh nói: “Thanh toán xong rồi!”
***
Sau khi rời khỏi Vân Châu Chi Nhãn.
Mạnh Yên Chi mang theo Quý Phàm về căn hộ nơi cô ở.
Trên đường đi cô vẫn luôn thất thần.
Hướng mặt ra ngoài cửa sổ, lơ đãng nhìn khung cảnh thành phố lùi dần bên ngoài cửa kính.
Mạnh Yên Chi vẫn còn đang suy nghĩ về nụ hôn trên trán đó.
Khoảnh khắc động tâm kia, cô không thể không quan tâm.
Dường như cô thật sự có dấu hiệu suy sụp.
Không có cách nào đối mặt với Thẩm Nguyệt Bạch bằng trái tim bình thường như trước.
Mỗi lần anh đến gần, đều sẽ ảnh hưởng đến nhịp tim của cô.
Như một bàn tay vô hình, lặng lẽ nắm giữ cánh cửa cuộc đời cô.
Loại cảm giác này khiến Mạnh Yên Chi rất bất an.
Cô cảnh báo bản thân nhất định phải tỉnh táo.
Bởi vì quan hệ giữa cô và Thẩm Nguyệt Bạch chỉ có thỏa thuận kết hôn ba năm mà thôi.
Thỏa thuận kết hôn cũng chỉ là một vở kịch.
Có thể nhập vai, nhưng nghiện đến mức không thể thoát ra được thì đây là một điều cấm kỵ lớn.
Nói cách khác, trong cuộc hôn nhân thỏa thuận như cô và Thẩm Nguyệt Bạch.
Người nào động tâm chính là kẻ ngốc.
Mạnh Yên Chi không muốn trở thành một kẻ ngốc.
***
Sau khi đến căn hộ, Mạnh Yên Chi đơn giản đóng gói đồ dùng của mình vào rương.
Phần còn lại giao cho Quý Phàm xử lý.
Cô bắt taxi đến giải trí Bắc Hải.
Dùng tốc độ nhanh nhất, chấm dứt hợp đồng.
Người phụ trách giải trí Bắc Hải là một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi.
Họ Từ, anh ta là một người trục lợi.
Đối với Từ tổng, địa vị của nghệ sĩ trong công ty phụ thuộc vào việc họ có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho công ty.
Một nữ nghệ sĩ quanh năm không ra mắt như Mạnh Yên Chi, lại có ân oán cá nhân với chị cả Khương Vạn Nguyệt.
Công ty không chủ động chấm dứt hợp đồng với cô trước đã quá nhân từ.
Vì vậy Mạnh Yên Chi chủ động đề cập đến việc chấm dứt hợp đồng.
Từ tổng đã sẵn sàng đồng ý mà không cần suy nghĩ thêm.
“Tiểu Mạnh, kỳ thật cô đều ưu tú về mọi mặt.”
“Rời khỏi giải trí Bắc Hải, chắc chắn sẽ tìm được một nơi tốt hơn.”
Xem ra Từ tổng vì lợi ích của Tần Xuyên nên mới nói những lời đàng hoàng này.
Mạnh Yên Chi mỉm cười không nói gì, chỉ nói lời cảm ơn lúc rời đi.
Cô bỏ tài liệu vào túi.
Vừa ra khỏi văn phòng của Từ tổng, ở ngã rẽ hành lang đã gặp phải Khương Vạn Nguyệt bước ra từ thang máy.
Cùng lúc đó, điện thoại di động trong túi của Mạnh Yên Chi vang lên.
Là tin nhắn Wechat của Thẩm Nguyệt Bạch.
“Anh vừa nhận được điện thoại của ba em, nói rằng đêm nay máy bay sẽ đáp xuống Vân Thành.”
“Buổi tối ba mẹ em muốn đến nhà ăn cơm.”
“Chi Chi, về nhà sớm nhé!”
“Chúng ta cùng đối diễn.”