Chương 39

Nguyễn ma ma gật đầu, xoay người vào sân.

Vừa vào đã nhìn thấy Tạ thị ngồi ở trước cửa phòng chính, cầm từng mũi kim khâu lại đế giày, giống như không có nghe thấy bên ngoài động tĩnh, bà ta tức khắc hận đến ngứa răng.

Chưa nói đến tiếng vó ngựa và tiếng xe ngựa, mà chỉ nói đến tiếng bàn tán của những thôn dân đi theo sau xe ngựa, toàn bộ thôn nhỏ đều bị chấn động, Tạ thị còn ngồi ở chỗ này làm bộ làm tịch, sao gia đình này đáng ghét như vậy.

Có việc cầu người, không thể phát tác, chỉ có thể đè nén lửa giận trong lòng, đi ra phía trước tươi cười cùng Tạ thị chào hỏi: “Hứa nhị thái thái, buổi sáng tốt lành.”

Tạ thị giả vờ cũng rất vất vả, thiếu chút nữa bị kim đâm vào tay rồi. Lúc này nghe được giọng nói Nguyễn ma ma, bà thở dài nhẹ nhõm một hơi, đặt đế giày xuống đứng dậy cười nói: “Thì ra là Nguyễn ma ma.” Vừa nói bà vừa nhìn thoáng qua bên ngoài.

Nguyễn ma ma cũng quay người nhìn ra bên ngoài: “Nhị lão gia và Nhị phu nhân trong phủ chúng ta cũng tới.” Bà ta nhìn Tạ thị đầy ẩn ý, “Còn có Ngũ cô nương.”

Bà mỉm cười: "Ồ, ta quên mất, bây giờ nên gọi là Lục cô nương. Lão phu nhân của chúng ta nói, Hi cô nương lớn hơn Ngữ cô nương một tháng, ở trong phủ cô nương xếp thứ năm, về sau chính là Ngũ cô nương. Ngữ cô nương lùi một vị trí, thành Lục cô nương.”

“Lục, Lục cô nương cũng tới?”Trên mặt Tạ thị lộ ra biểu tình thấp thỏm.

Nói thật, thân là đương gia thái thái Hứa gia, bà đương nhiên muốn gặp nữ nhi thân sinh của đại tẩu. Chỉ là tối hôm qua phục hồi tinh thần lại, bà bỗng nhiên lại không nghĩ đến.



Hầu phủ tiểu thư được nuôi dưỡng bởi gia đình vàng ngọc, làm sao nhìn trúng thân thích nông gia bọn họ? Có lẽ nàng ấy vô cùng phẫn nộ vì sự xuất hiện của họ đã mang đến phiền toái, hạ thấp thân phận của nàng. Bọn họ nhận thân, Hầu phủ phỏng chừng là không chào đón, chỉ tự chuốc vạ vào thân.

Hiện tại Nguyễn ma ma nói Lục cô nương tới, lại còn dưỡng phụ dưỡng mẫu cùng nhau tới, bà thật không biết nên dùng thái độ nào đối đãi nàng.

“Nhị lão gia và Nhị phu nhân cũng tới?” Tạ thị lộ ra nụ cười cứng ngắc nhìn Nguyễn ma ma “Nhưng đương gia nhà ta không ở nhà, Hi nhi cũng đi trong huyện. Nếu không, nếu không các ngươi ngày khác lại đến?”

“Đi trong huyện?” Nguyễn ma ma sắc mặt biến đổi, nhíu mày nói, “Nàng đi trong huyện làm làm gì?”

Hứa Hi trước khi đi cùng Tạ thị nói qua, nàng lo lắng Hầu phủ không muốn cho nàng đi thi viện đọc sách, trong tối lén lút tìm người ngáng chân, để thư viện cố ý không nhận nàng. Cho nên dặn dò Tạ thị không cần cùng Hầu phủ nói chuyện này. Sợ Tạ không biết nói dối, thậm chí nàng còn tìm cho bà một cái cớ.

Tạ thị nói: “Đại ca đại tẩu để lại một viện tử trong huyện, Hi nhi cách đoạn thời gian đều phải đi quét tước một chút. Hôm qua các ngươi tới, trong lòng nàng có chút không yên, sáng sớm hôm nay năn nỉ ta đương gia mang nàng đi trong huyện, nàng muốn ở trong nhà đó ngây ngốc một chút. Cho nên nàng và nữ nhi Tiểu Tuyết của ta sáng sớm đã xuất phát.”

“Vậy khi nào nàng trở về?” Nguyễn ma ma mặt mày nhăn nhíu.

Tạ thị lắc đầu: “Nói không chuẩn được. Nàng đi viện tử kia có đôi khi vừa đi chính là một ngày, có đôi khi nửa ngày đã trở về.”

Sợ Nguyễn ma ma bọn họ muốn ở chỗ này ngốc nửa ngày, chờ Hứa Hi trở về, Tạ thị lại bù một câu: “Nhưng mà xem tâm trạng đêm qua của nàng, có khi ở đó một ngày đấy. Khi tâm trạng không tốt, nàng sẽ ở đó rất lâu, đến tận tối mịt mới quay lại. "