Chương 37

Tuy rằng từ hệ thống đã biết được kết quả khảo thí, nhưng Hứa Hi không thể giải thích lý do, cũng không nói với Hứa Tuyết.

Khi hai người rời khỏi học viện, bà tử gác cửa đưa cho mỗi người một tấm thẻ bài, nói: “Ngày mai đến thư viện xem danh sách, trên bảng có tên mình tính là trúng tuyển. Đây là thẻ bài vào thư viện, phải bảo quản cẩn thận thẻ vào viện. Ngày mai nếu như được tuyển chọn, thẻ bài không thu hồi, về sau dùng thẻ này để ra vào trường. Chưa trúng tuyển, thẻ sẽ bị thu hồi. Thẻ bài mất đi, ngay cả được tuyển chọn cũng không thể tới đọc sách, trực tiếp huỷ bỏ tư cách.”

Hứa Tuyết vừa nghe lời này, sợ tới mức đem thẻ bài cầm gắt gao.

Hứa Hi đem thẻ bài bỏ vào trong lòng ngực, lôi kéo Hứa Tuyết cùng bà tử nói lời cảm tạ, lúc này mới ra cửa chính.

Trong quá trình tiến vào hoa viên, rất nhiều người không vượt qua được trực tiếp bị đuổi ra khỏi vườn. Khi vào thi, rất nhiều người bị đuổi ra ngoài. Vì vậy, lượng người đợi ngoài cổng đã ít hơn một nửa so với khi vào. Vừa ra khỏi cổng, bọn họ đã nhìn thấy Hứa Vĩnh Ích đứng ở cách đó không xa vẫy tay với bọn họ.

Những cô nương đã tham gia kỳ thi có cơ hội trúng tuyển cao và trở thành học sinh của học sinh Thư viện nữ tử. Đồng cũng trở thành bạn học chủ tử, thân nhân cùng trường. Bởi vậy những người chờ ở bên ngoài càng có tố chất hơn so với người vào trong. Nhìn thấy Hứa Hi, Hứa Tuyết đi về phía này, mọi người nhường đường cho họ đi qua, còn mỉm cười thiện chí.

Hứa Hi đoán rằng kỳ thi vẫn chưa kết thúc, có thể vẫn còn giám thị ngoài vườn đang quan sát từng lời nói và hành động của họ. Nàng liên tục cảm ơn những người nhường đường, sau đó lén ra hiệu cho Hứa Tuyết. Hứa Tuyết vội vàng đi theo, hai người một đường nói lời cảm tạ đi tới bên người Hứa Vĩnh Ích.

“Khảo thí như thế nào rồi?” Hứa Vĩnh Ích hỏi.

Hứa Hi lắc đầu: “Còn không biết, đang chờ các vị tiên sinh chấm bài, ngày mai sẽ công bố danh sách.” Nàng lại nói, “Thúc, chúng ta mau trở về đi.”

“Được.” Hứa Vĩnh Ích mang theo hai người đi ra ngoài, ở trên phố mướn một chiếc xe la về nhà. Không biết các nàng khảo thí phải đợi bao lâu, Hứa Vĩnh Ích không yêu cầu người trong thôn đợi họ.



Ở trên xe Hứa Tuyết muốn đem thẻ bài đưa cho phụ thân xem, Hứa Hi giữ chặt nàng: “Về nhà lại xem.”

Thời điểm nhận tấm thẻ nàng cũng nhìn thoáng qua, thẻ bài được làm bằng gỗ, mặt trên điêu khắc một ít hoa văn cùng 3 chữ “Thẻ ra vào”, ngoài ra không có gì khác. Bà tử canh cửa cũng nói, thẻ bài này là bằng chứng ra vào thư viện sau khi trúng tuyển.

Lỡ như thất lạc, trúng tuyển không những không được đăng ký mà còn có thể bị phạt, dù sao điều này mang đến tai hoạ ngầm cho thư viện. Cho nên thẻ bài này nhất định phải bảo quản cẩn thận trong 3 ngày, không được sai sót.

Đó là lý do tại sao nàng không ở ngoài đường quá lâu mà vội vã về nhà ngay lập tức. Mặc kệ Tuy Bình Hầu phủ hôm có người tới hay không, người tới đã đi chưa, việc phải đối mặt đều phải đối mặt.

……

Lại nói về thôn Tiểu Dung, một canh giờ rưỡi trước, ba chiếc xe ngựa có biểu tượng của Tuy Bình Hầu phủ chậm rãi vào thôn, dẫn đến hài tử thôn Tiểu Dung đi theo xe ngựa chạy Một lúc sau, những người lớn thích xem náo nhiệt lần lượt kéo đến nhà Hứa Vĩnh Ích, đem nhà Hứa gia vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài.

Hôm qua mọi người đều ăn dưa rất lớn. Nông thôn cổ đại thiếu việc vui, tuồng kịch hôm qua còn náo nhiệt hơn cả đêm giao thừa. Để ngồi lê đôi mách tối qua thậm chí mọi người còn để dành thức ăn thừa. Cho nên dưa hôm nay tự nhiên không thể bỏ qua.

Ngụy thị bị buộc tới đón Hứa Hi, vốn dĩ rất tức giận, nhìn thấy cảnh này, không khỏi chửi thầm: “Đây là địa phương quỷ quái gì vậy? Dơ muốn chết, thối muốn chết.” Sau đó phân phó cho hộ vệ bên ngoài, “Đem người đuổi đi.”

Triệu Nguyên Lương sắc mặt tối sầm nhìn Ngụy thị, sau đó quay sang nói với hộ vệ: “Nói cho tốt, đừng cùng người xung đột, chỉ cần ngăn cản đừng để cho bọn họ tới gần là được.”

Ngụy thị thấy trượng phu tự mình gánh vác, bà nhướng mày muốn cãi nhau, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của trượng phu, lòng bà run lên, đành miễn cưỡng ngậm miệng lại.