Giấc ngủ đến nhanh hơn bản thân tưởng tưỡng và nó lại chẳng hề bình yên.
Một đứa bé….không rõ khuôn mặt, mái tóc loà xoà toả rộng trên sàn. Dù vậy, nó chỉ mới chưa đầy ngày tuổi, còn….đỏ hỏn..Một vết cứa dài từ tim đến cánh tay…..gân tay non nớt trồi lên. Trái tim bé nhỏ đập từng nhịp yếu ớt lộ ra giữa những lớp thịt nhầy nhụa máu. Chiếc bình thuỷ tinh hứng từng dòng nước màu xanh biển ấy chảy xuống, gấp gáp như dòng suối, cũng có lúc từng giọt từng giọt. Con dao bạc sáng loá cứa vào lớp da thịt mềm nhũn sơ sinh. để những dòng máu xanh chảy ra. Những tiếng thở gấp gáp, những đôi mắt đầy thèm thuồng, những tiếng hú hét sung sướиɠ…….Chỉ đến khi toàn bộ cơ thể là một đám nhầy nhụa máu thịt trộn lẫn vào nhau thì nó mới dừng lại. Đôi mắt đứa trẻ mở to đầy phẫn uất , sợ hãi, đau đớn. Miệng ko thể hét, không thể khóc vì….bị bịt kín. TRái tim đã dừng đập, cơ thể lạnh ngắt nhưng máu vẫn cứ tuôn như dòng hải lưu ko bao giờ dứt.
Đứa bé trừng mắt nhìn nó…..
Đứa bé sơ sinh…….đỏ hỏn…….chưa đầy ngày tuổi……..Máu ……
-á…á…..á……không…..không…tránh xa tôi ra…đừng nhìn tôi….
Nó ngồi bật dậy.Hoảng loạn gào thét. Cả người ướt đẫm mồ hôi. Hơi thở gấp gáp. Nước mắt giàn dụa….
Kahanda giật mình bởi tiếng hét của con bé, vội vã chạy vào phòng. Trước mặt hắn Kasumi ngồi thu một mình trong góc , hai tay khuơ mạnh vào ko khí. Miệng ko ngừng gào thét. Chạy vội lại ôm nó vào lòng, hắn vỗ nhè nhẹ vào lưng , miệng ko ngừng an ủi:
-Không sao…..không sao….Tất cả chỉ là mơ….là ác mộng…
Takashi đứng dựa vào tường nhìn cả hai. Hắn cũng muốn là người ở bên cạnh nó nhưng ko thẻ. Hắn cay đắng nhìn mà tim đau đớn. Đau vì nỗi đau mà nó fải chịu đựng. Đau vì tình yêu của mình có lẽ mãi mãi chẳng bao giờ trọn vẹn. Nếu có một điều ước, hắn xin rằng chưa bao giờ đc gặp nó.
Kasumi thấy Kahanda ở bên cạnh thì vội vã ôm chặt hắn, miệng mếu máo:
- Anh …anh ơi…..máu…..đứa bé….nó nhìn em....
Hắn chấn động. Đứa bé…..đứa bé…… Chẳng lẽ con bé đã nhớ ra. Cơn ác mộng năm nào đã trở về rồi sao. Hắn cúi đầu ôm chặt hơn cơ thẻ nhỏ bé vào lòng, tự hứa vs bản thân sẽ bảo vệ nó mãi mãi.
Hắn ôm nó, vỗ về trong lòng. Hắn muốn xoa dịu nỗi đau ấy.Chỉ đến khi xung quanh một mảnh tĩnh lặng , hắn bế nó lên giường lúc này như 1 con mèo con say ngủ. Nhẹ nhàng đặt xuống giường, hắn đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc lơ thơ đẫm mồ hôi trên trán nó. Bàn tay trái đặt nhẹ lên trán con bé bỗng dưng sáng rực lên một tia thoáng qua, căn phòng lại chimg vào đêm tối. Cúi đầu đặt một nụ hôn trên trán, bước ra khỏi phòng nhưng hắn nhận thấy có một đôi mắt đang dõi theo. Quay người lại…..
Dưới ánh trăng, Ross ngồi lặng yên trên cửa sổ dõi theo những hành động của Kahanda.
Đôi mắt sáng lấp lánh như vì sao dọi thẳng vào mặt hắn. ánh mắt ấy như nhìn thấu tâm
can, gây cho người ta một cảm giác bất an mơ hồ. ánh mắt lạnh băng. Bộ lông đen lấp
lánh dưới ánh trăng làm người ta những tưởng rằng nó là sợi bạc. Chỉ là mèo mà đã mang
một vẻ đẹp hoàn mĩ như thế nếu nó có hình dáng con người thì…….Con người…..Đôi
mắt..Kahanda giật mình thảng thốt, hắn chưa một phút giây nào quên, chưa từng quên đôi
mắt lạnh băng ấy. Đôi mắt của kẻ đã gϊếŧ chết Kasina. Hắn ddã nhìn thấy những dòng
máu chảy ngập trong đôi mắt vô cảm ấy. Bàn tay đã lấy đi toàn bộ máu của cơ thể đó.
Một kẻ đã lấy đi sinh mạng 1 đứa trẻ mà ko hề run rẩy.
Nhưng……hình như hắn đã suy nghĩ quá nhiều. Một lần nữa hắn trừng mắt nhìn con
mèo. Chỉ là đôi mắt sao hắn có thể kết luận hồ đồ. Hắn đã thử nghiệm hàng trăm lần với
con mèo , dù là kẻ có giỏi kĩ xảo tới đâu cũng chẳng thể qua nổi mắt hắn. Vì thế con mèo
này ko có khả năng . Lấy tay tự cốc đầu một cái, hắn mở cưae đi ra.
Ross vẫn ngồi yên đó. Hắn đã đọc đc suy nghĩ của Kahanda . Nở nụ cười lạnh, hắn lẩm
nhẩm:
“Kahanda ơi là Kahanda…..Người vẫn như ngày nào, vẫn nhìn ta vs ánh mắt ấy. Ngươi
cũng khiến bản thân ta bất ngờ khi nhận ra ta dưới vỏ bọc hoàn mĩ này dù chỉ một tia
thoáng qua. Hình như ta đã quá xem thường mi .
Lặng đi một lúc, hắn tiến lại gần cái bóng nhỏ nằm trên giường . móng vuốt sắc nhọn
màu bạc loé ra đâm thẳng vào kẻ nằm trên giường…….