Khi tiếng đàn của nàng kết thúc, bốn phía một mảnh lặng im, chỉ có một phần dư âm còn lại kia còn đang lượn lờ.
Nàng ngẩng đầu, nhìn đôi mắt trong suốt có chút sững sờ của hắn, trong lòng không khỏi giật mình. Hắn còn đẹp hơn Hàn Như Phong, Hàn Như Phong đẹp đến diêm dúa lẳиɠ ɭơ, mà hắn đẹp như trích tiên, khí chất thoát tục, làm người sinh ra cảm giác khoảng cách, chỉ nghĩ xa xa mà nhìn lên, mà không dám khinh nhờn. Khóe môi phác hoạ, nàng trả lại cho hắn một nụ cười tươi trong suốt đơn giản giống vậy, ở trước mặt hắn, nàng không thể thoải mái mà cười to, cũng không dám chơi đùa khinh nhờn mà vui cười, dường như cũng sẽ bôi nhọ tiên phong đạo cốt của hắn vậy.
Ở phía dưới vang lên một trận vỗ tay, lúc này mới đem hắn như đi vào từ trong cõi thần tiên bừng tỉnh, hắn nhíu mày lại, biểu tình có chút chán nản, nhưng chỉ là cái loại động tác này, cũng làm cho người tán thưởng không thôi.
“Khó trách tiếng đàn của ta không thể lưu ngươi lại, cảnh giới của ngươi sớm đã vượt ra ngoài bầu trời, tại hạ hổ thẹn.” Vẫn là tự tin và thong dong như vậy, nàng cuối cùng đã hiểu người đứng ở chỗ cao đi đối đãi như thế nào với đối thủ ngang hàng, kia đã không hề là cạnh tranh lẫn nhau, mà là thưởng thức lẫn nhau.
“Không, khúc 《Cao Sơn Lưu Thủy》này chỉ có tri âm mới có thể nghe ra thần vận ở trong đó, ngươi, chính là tri âm của ta.” Hàn Linh nhìn hắn thật sâu, thành khẩn, phát ra từ nội tâm. Nàng thưởng thức hắn thong dong, thưởng thức hắn tự tin, nàng ở trên người của hắn thấy được bóng dáng của mình.
“Ta quyết định, sau này, ta chỉ nghe tiết học của ngươi.” Nàng nghịch ngợm mà hướng hắn chớp chớp mắt, hắn hoảng thần trong nháy mắt, chợt khôi phục lại thong dong lúc trước, cười nhạt mà coi.
Ở phía Tây Nam của thư viện có một mảnh rừng trúc, ở sâu trong rừng trúc tọa lạc một gian nhà trúc, nhà trúc màu sắc mới mẻ độc đáo, toàn lấy trúc xanh làm màu sắc, hẳn là mới xây không lâu. Nơi này hẻo lánh, hoàn cảnh thanh tịnh và đẹp đẽ, là thư viện xây riêng vì Thủy phu tử.
Thủy phu tử, Thủy Mộ Hoa, có thể gảy cầm tài giỏi, được thư viện mời làm phu tử vì tài đánh đàn.
Hắn đi vào thư viện chỉ mới ba ngày, đây là nàng từ chỗ học sinh khác thăm dò tin tức. Nàng thật nghi hoặc, ba ngày trước đúng là cái ngày mà nàng từ hoàng cung khởi hành đi đến thư viện. Thời gian ăn khớp như thế, hắn đến tột cùng có ý đồ khác hay không, hay là chỉ do trùng hợp?
Trên bàn đá bày một bộ đồ trà, nhìn hắn ưu nhã pha trà, rót nước, là loại thị giác hưởng thụ. Nàng chống cằm ngồi ở đối diện hắn, nhìn kỹ khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của hắn, ngũ quan chạm khắc tinh tế, phối hợp đến vừa đúng. Không tự giác, nàng cảm giác khóe miệng có một dòng ướŧ áŧ chảy ra, nàng
bỗng nhiên gõ một cái vào đầu mình, âm thầm mà chà lau chất lỏng chảy bên khóe miệng.
Nàng thế nhưng đối với hắn chảy nước miếng, quá mất mặt!
Hắn thoáng như không thấy, vẫn như cũ tự nhiên mà pha trà, rửa sạch bộ đồ trà, chính là nàng chú ý tới khóe môi của hắn có một nụ cười nhạt như có như không. Hắn tất nhiên là biết được, chỉ là vì không muốn làm cho nàng cảm thấy xấu hổ mới làm bộ không nghe thấy, nàng thật là xấu hổ vạn phần.
“Phu tử, không sai biệt lắm là được rồi, không cần phiền toái như vậy.” Nàng đối với trà không có quá nhiều chú ý, xem hắn tinh tế tỉ mỉ mà đùa nghịch như vậy, thật là có chút không quen.
“Mộ Hoa, tên của ta, ngươi có thể gọi tên của ta.”
Nàng có chút kinh ngạc, nói như thế nào bọn họ đều là quan hệ thầy trò, có thể gọi như vậy hay không…… Trời, còn nói nàng là người đến từ hiện đại tư tưởng cởi mở, như thế nào còn rối rắm ở trong quan hệ thầy trò đâu?
“Mộ Hoa, ta đối với nước trà không có chú ý gì, tùy ý một chút là được.”
Hắn vẫn như cũ không có dừng lại động tác, tiếp tục đâu vào đấy mà đùa nghịch, êm ái mà nói rằng: “Trà đạo chú ý ý vị, một ly trà ngon có thể làm cho người nâng cao tinh thần đầu óc tỉnh táo, tinh thần và thể lực dồi dào, cho nên mỗi một quá trình đều không thể sai sót.”
Đối với mặt chấp nhất của hắn, nàng vô lực phản bác, chỉ có thể nâng má, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi. Mí mắt của nàng càng ngày càng nặng, bất tri bất giác, nàng thế nhưng đã ngủ, trong mũi mơ hồ ngửi được một mùi thơm ngát nhàn nhạt, tựa như hương trúc, tựa như hương trà, lại tựa như hương hoa.
Trong lúc ngủ mơ, nàng cảm giác được có người đang vuốt ve thân thể của nàng, động tác mềm nhẹ mà thật cẩn thận. Trên người cởi bỏ tất cả trói buộc, mang theo một tia lạnh lẽo, mà cái tay kia lại mang theo độ ấm nóng rực, mơn trớn mỗi một tấc da thịt trên người nàng.
Một mùi hơi thở thơm ngát tới gần nàng, nàng hít sâu một hơi, tiếp theo liền đυ.ng chạm đến hai cánh môi mềm mại. Mềm nhẹ giống nhau đυ.ng vào, không nhanh không chậm, nàng có chút không kiên nhẫn, duỗi tay ôm cổ hắn, chủ động hôn lên hắn. Nàng cho rằng đây chỉ là một giấc mộng xuân, nếu là mộng, như vậy vì sao không hưởng thụ thật tốt đâu?
Hít mùi thơm ngát trong hàm răng của hắn, không hỏi hắn là ai, nàng thích mùi vị của hắn. Môi lưỡi càng không ngừng quấn quít, động tác của hắn từ ngây ngô dần dần thuần thục, mà nàng là từng có không ít kinh nghiệm, nam nhân đã từng cùng nàng hôn mười ngón tay đều đếm không hết. Nàng là người theo chủ nghĩa độc thân, nhưng không có nghĩa là nàng chưa từng cùng người khác phái lui tới. Thân thể của hắn và nàng dán vào cùng một chỗ, không một khoảng cách, đang trong khi hôn nàng, tay hắn khẽ run xoa rất tròn trước ngực của nàng, động tác của hắn giống như nụ hôn của hắn ngây ngô vậy, tiếng hít thở của hắn cũng càng ngày càng gấp rút. Nàng bỗng nhiên rất muốn biết hắn đến tột cùng là ai, tại sao lại xuất hiện ở trong mộng của nàng?
Nàng cố gắng mà muốn mở mắt ra, một mảnh khăn lụa đen đột nhiên che khuất đôi mắt của nàng, nàng nhìn không thấy hết thảy trước mắt, bên tai chỉ truyền đến một cái giọng nói quen thuộc: “Không cần nhìn ta, ta không có ác ý, ta chỉ muốn giải độc cho ngươi.”
Giải độc?
Hắn như thế nào biết trên người nàng có độc?
Chẳng lẽ hắn thật là vì nàng mà đến? Chính là giải độc cần phải tiếp xúc thân mật như vậy sao?
Chậm đã, đây chẳng lẽ không phải mộng, là sự thật?
Nàng lập tức ngây ngẩn cả người, không biết làm phản ứng gì.
Đột nhiên hắn ngừng tất cả động tác, một tiếng thở dài truyền vào trong tai của nàng.
Theo hắn rời đi, trên người một mảnh lạnh lẽo, hắn xảy ra chuyện gì? Giống như bị người xâm phạm chính là nàng, hắn làm gì thở dài?
Nàng vén khăn lụa đen lên, phát hiện chính mình đang nằm ở trong nhà trúc, trần như nhộng, mà trong ngoài nhà trúc đã không thấy bóng dáng của Thủy Mộ Hoa.
Nàng nghi vấn đầy đầu, nàng cũng không bài xích cử chỉ thân mật của hắn đối với nàng, thậm chí còn có chút chờ mong, chính là hắn vì cái gì đột nhiên rời đi, hơn nữa nàng cảm giác được trong tiếng thở dài của hắn bất đắc dĩ và giãy giụa. Hắn rốt cuộc là cái người gì, vì sao phải tiếp cận nàng?
Sau khi nàng đi ra khỏi nhà trúc, nàng bỗng nhiên nhớ tới Băng Tư, hắn vẫn luôn đi theo ở bên người nàng bảo hộ nàng, như vậy mới vừa rồi hắn đã đi nơi nào?
Nàng tìm kiếm ở trước sau nhà trúc, cuối cùng ở trong một bụi hoa tìm được Băng Tư đã hôn mê, thì ra cũng không phải
chỉ mình nàng đã ngủ, mà là giống như hắn hít vào các loại mê hương dược vật. Như vậy thoạt nhìn, bối cảnh của Thủy Mộ Hoa quả thực không đơn giản, lấy võ công của Băng Tư, nếu chỉ là mê hương bình thường, sợ là căn bản không mê hoặc nổi hắn, nàng đối với Thủy Mộ Hoa nghi hoặc càng thêm sâu nặng.
Băng Tư trong lúc ngủ say, so với bộ dáng lạnh như băng ngày thường hình như đáng yêu rất nhiều. Hắn vẫn luôn phụng mệnh bảo hộ nàng, không chút nào dám có một chút chậm trễ, dù cho buổi tối ngủ, nàng hơi nghiêng người, cũng có thể cảm giác được hắn cảnh giác. Xem hắn đáy mắt chứa bóng mờ, nhất định là quá mệt mỏi, không bằng để hắn mà nghỉ ngơi thật tốt một chút.
Hắn thân cao một mét chín mươi, xương cốt cứng rắn, cả người mang lên thật đúng là lao lực. Đợi nàng đưa hắn đến trên giường bên trong nhà trúc, nàng đã mệt đến kiệt sức, té ngữa ở trên người của hắn, lần này nàng là thật sự mệt đến đã ngủ.
Băng Tư tỉnh lại trước một khắc so với nàng, cúi đầu nhìn đến trên người còn nằm một người, hắn có chút kinh ngạc. Sau khi nhìn rõ người trên người, hắn nâng tay lên chậm chạp chưa buông xuống, cuối cùng tay của hắn để lại chỗ cũ, cứ ngốc như vậy, chờ nàng tỉnh lại.
Nàng là bị từng đợt tiếng tim đập thình thịch đánh thức, ngẩng đầu chống lại ánh mắt có chút hoảng loạn đột nhiên không kịp phòng ngừa của Băng Tư, trong lòng của nàng khẽ nhúc nhích. Không biết có phải hay không bởi vì mới vừa rồi nguyên do bị Thủy Mộ Hoa gợi lên du͙© vọиɠ thân thể ở sâu bên trong của nàng, nàng động tình mà leo lên cổ hắn, chủ động hôn hắn.
Cả người của hắn cứng đờ ở một chỗ, thần kinh căng chặt, không dám động chút nào, ngay cả hô hấp cũng nghẹn chặt. Một đôi mắt đen ngơ ngẩn mà nhìn nàng, mang theo mê ly cùng vẻ khϊếp sợ, nàng bỗng nhiên có loại cảm giác phạm tội, phảng phất là nàng đang xâm phạm hắn, nhưng mà sự thật cũng đúng là như thế.
Bộ dáng của hắn kinh sợ như con thỏ con như thế, làm cho nàng nhịn không được cười khẽ ra tiếng, thật là một thị vệ bảo tiêu đáng yêu ngây thơ. Nàng lại ở hắn trên môi mổ nhẹ một cái, liền đứng dậy rời đi nhà trúc. Không muốn để cho hắn quá mức xấu hổ, nàng vẫn luôn không có xoay người nhìn hắn, nhưng nàng có thể nghe được tiếng bước chân của hắn, liền lưỡng lự cách ở sau lưng của nàng ba bước.