Bệ cửa sổ sáng ngời, ánh sáng chiếu thẳng đến trên bàn đọc sách, chiếu xuống một tia ánh nắng.
Ở trước bàn đọc sách, Dạ Ma Thiên biểu tình ngưng trọng luyện tập thư pháp ở trên một tờ giấy Tuyên Thành* sạch sẽ không nếp gấp, người đã từng luyện võ, chữ viết ra chính là mạnh mẽ có lực, mỗi nét chữ đều cứng cáp.
*giấy Tuyên Thành là một loại giấy sản xuất ở Tuyên Thành, tỉnh An Huy chuyên dùng để viết chữ và vẽ, chất lượng giấy mềm mà dai, khó bị rách và mối mọt, thích hợp dùng để bảo tồn lâu dài.
Hàn Linh đi vòng qua đến bên cạnh người của hắn, lẳng lặng mà nhìn hắn, hắn đang viết phỏng theo bảng chữ mẫu, dựa vào tính tình của hắn có thể bình ổn lòng để luyện chữ, đã là cực kỳ khó có được. Nàng cười nhạo ra tiếng, nhìn thấy đầy đầu tóc bạc của hắn ở dưới mặt trời toả tia sáng kỳ dị, trong lòng chảy xuôi ấm áp. Duỗi tay muốn chạm đến mái tóc bạc của hắn, hắn lắc mình tránh một cái, quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng, sắc mặt không vui.
Không khí lâm vào xấu hổ, nàng cười ngượng ngập, trợn mắt nói nói dối nói: “Ở phía trên có một con sâu, bây giờ không có rồi.”
Hắn khinh thường mà liếc nàng một cái, tiếp tục luyện chữ của hắn.
Nhìn bóng dáng của hắn, nàng thở dài, nàng thật là gieo gió gặt bão, muốn yêu lại không dám yêu, muốn tới gần hắn, lại không dám nói thật với hắn. Quên đi, vẫn là trở về đi thôi, cứ lo sợ không đâu.
“Yêu Nhi có gởi thư sao?”
Chân của nàng vừa muốn bước ra cánh cửa, hắn đột nhiên lên tiếng.
Nàng quay đầu lại, tầm mắt của hắn vẫn dừng ở trên giấy Tuyên Thành, chỉ là hạ bút có chút chậm chạp. Nàng thuận miệng nói: “Không có! Không có tin tức chính là tin tức tốt, ngươi đừng quá lo lắng, nàng có thể tự chiếu cố cho mình.”
Bút ở trong tay của hắn tạm dừng lại, bỗng nhiên mở miệng nói: “Nàng ở cố ý tránh ta, ngày đó nàng hoàn toàn là không có rời đi, không ai có thể chạy ra khỏi tầm mắt của ta.” Đúng vậy, sau khi sự việc xảy ra hắn cẩn thận hồi tưởng lại, dưới bầu trời này có thể từ trước mắt của hắn vô thanh vô tức mang người mang đi, hầu như không có. Giải thích duy nhất, chính là nàng hoàn toàn là chưa từng rời đi.
Nàng ngơ ngẩn, thì ra hắn nhanh như vậy đã suy nghĩ cẩn thận, như vậy hắn có phải hay không cũng đoán được nàng kỳ thật chính là……
Dạ Ma Thiên còn nói thêm: “Xin ngươi nhắn giùm nàng, ta sẽ vẫn luôn chờ nàng, ta muốn nghe nàng chính miệng giải thích với ta.”
Nàng đứng ở tại chỗ, hai chân làm sao cũng không thể động. Hắn nói như thế, khiến cho nàng càng thêm hổ thẹn.
Bóng trúc đu đưa, lá trúc khiêu vũ.
Phối hợp với tiếng đàn thanh nhã, toàn bộ nhà trúc cũng vui mừng theo, nhưng mà lòng của nàng lại càng thêm phiền loạn.
Hàn Linh nằm sấp ở trên bàn đá, uể oải ỉu xìu mà chấm nước ở trong ly trà, ở trên bàn đá viết lại tên của Dạ Ma Thiên. Ly trà này, là Thủy Mộ Hoa tốn nửa canh giờ để ngâm ra, đối với trà đạo, hắn có chấp nhất của mình. Nhưng mà nàng đối với trà đạo là không có quá coi trọng, chỉ cần là có thể giải khát, uống nước sôi để nguội cũng là giống nhau.
Ở phía đối diện phương hướng của nàng, Thủy Mộ Hoa tùy ý gẩy cầm huyền, tiếng đàn du dương từ đầu ngón tay của hắn xẹt qua. Hắn yên lặng mà nhìn chăm chú vào nàng, trong ánh mắt trong suốt sóng cực ngắn nhộn nhạo, mà nàng lại quá mức chuyên chú, không có lưu ý đến.
Không biết từ khi nào, tiếng đàn của hắn đã dừng lại, hắn khẽ bước đi đến ngồi xuống phía đối diện với nàng.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy hắn đang yên lặng nhìn nàng viết ba chữ “Dạ Ma Thiên” ở trên bàn, chữ viết còn chưa có mất đi.
“Ngươi thích hắn?” Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của hắn đột nhiên vang lên.
“Thích.” Nàng đáp lại một câu ngắn ngủn, tiếp tục chấm nước bổ khuyết những nét bút sắp mất đi đó.
Một mảnh lặng im.
Nàng không có ngẩng đầu, cho nên nhìn không thấy biểu tình đau đớn khác của hắn.
Hồi lâu, nàng từ trong suy nghĩ của mình tỉnh lại, khi ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp của hắn vừa lúc thu hồi, một lần nữa khôi phục lại đôi mắt trong suốt không gợn sóng.
Nàng nhớ lại lúc trước Dạ Ma Thiên phát hiện việc khác thường ở trong cơ thể của nàng, không khỏi hỏi: “Mộ Hoa, Dạ Ma Thiên nói ở trong cơ thể của ta có tồn tại một luồng nội lực bị giam cầm, ngươi có biết có phương pháp gì có thể cởi bỏ nó không?”
Thủy Mộ Hoa không có biểu hiện ra kinh ngạc theo dự liệu của nàng, chỉ là trầm ngâm một lát, bình tĩnh mà nói: “Ta không có cách nào cởi bỏ, trừ phi có thể trước đó loại bỏ toàn bộ độc tố ở trong cơ thể của ngươi xong.”
Nàng vui sướиɠ một trận, hắn quả nhiên là hiểu rõ tình hình, vội hỏi: “Ngươi không phải có biện pháp giải độc ở trên người của ta sao?”
Thủy Mộ Hoa bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt có chút hồng nhuận và mất tự nhiên, cánh môi của hắn hoạt động hồi lâu, chính là một chữ cũng bật không ra được. Nàng rất sốt ruột, túm lấy cánh tay của hắn, thúc giục: “Mộ Hoa, nếu ngươi có biện pháp, thì hãy giúp ta giải độc đi, ta còn chưa muốn tuổi xuân chết sớm đâu.”
Ánh mắt của Thủy Mộ Hoa có chút rối rắm, ánh mắt giãy giụa hồi lâu, bỗng nhiên đứng lên nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi nghĩ cách, cho ta chút thời gian được không?”
“Tin tưởng ta.” Một tia sáng kỳ dị lướt qua đôi mắt của hắn, chuyên chú mà chân thành tha thiết.
Nàng không biết hắn đến tột cùng có nỗi khổ gì, nhưng nàng vẫn là nguyện ý lựa chọn tin tưởng hắn, nàng yên lặng gật đầu.
Hai ngày sau, trong thư viện tiếp tục lời đồn về tin tức của tứ đại tài tử. Bọn họ giống như một luồng phong trào sôi nổi thổi qua toàn bộ thư viện, so với siêu sao siêu cấp nổi tiếng còn cao hơn nữa. Đã học ở thư viện Bạch Tùng, tốt xấu gì cũng đều là những đệ tử của quan viên trong triều, thế nhưng cũng đối với tứ đại tài tử ở trong bình dân nâng đỡ như thế, cái này làm cho nàng càng thêm tò mò.
Tứ đại tài tử sắp tới, nhưng thời gian vẫn như cũ cứ trôi qua.
Hàn Linh tiếp tục đi theo Long Chi Dực mỗi ngày sớm chiều ở trong rừng phong tập võ, mưa gió không thay đổi. Võ công của nàng tuy rằng vẫn còn rất tay mơ, nhưng so với lúc ban đầu cái gì cũng đều không có, cuối cùng vẫn là mạnh hơn nhiều.
Lúc hoàng hôn, Long Chi Dực đã dạy nàng xong chiêu thức hôm nay, đã sớm rời đi rồi. Gia hỏa này vẫn là trước sau như một mà kéo
(?), đối với nàng chưa từng có vẻ mặt tươi cười, có thể là bởi vì thấy được nhiều, cho nên dần dần tạo thành hiệu quả miễn dịch, nàng cũng sẽ không giống như khi mới gặp hắn rung động như vậy nữa. Hắn, dù sao cùng Trạch Dã là có sự khác biệt.
“Hắc —— ha ——” Nàng khua trong tay một cây gậy lửa, thân thể đen tuyền, không nhìn kỹ, thật đúng là nhìn không ra nó đến tột cùng là vật gì. Cái này bây giờ là nàng sử dụng thay cho vũ khí, Long Chi Dực sư phụ đáng ghét này nói kiến thức cơ bản của nàng quá ít, dùng bảo kiếm thật sự rất dễ thương tổn đến chính mình.
Quá đả kích người! Ta không mang theo người tổn hại như vậy.
Không có biện pháp, sau khi thử qua bảo kiếm kia của hắn, quả nhiên rất nặng, nàng hoàn toàn không thể múa được nó. Trong lòng của nàng càng thêm nôn nóng suy nghĩ cởi bỏ nội lực ở trên người, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ luyện công phu thêm mười năm nữa, cũng chưa chắc có thể bước vào linh kiếm cảnh giới.
“Hắc —— ha ——” Nàng lại đem chiêu thức mà Long Chi Dực đã dạy một lần nữa múa thêm một lần, mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều chiếu vào trên đôi má đỏ bừng của nàng, ở trên trán phủ đầy một lớp mồ hôi mị, thật là khiến cho người mệt mỏi. Nếu không phải ở bên người không có người có thể tin tưởng, muốn luyện tốt võ công để bảo hộ chính mình, nàng mới không làm công việc khiến người mệt mỏi này.
“Xì.” Một tiếng cười khẽ từ sau lưng truyền đến.
Tiếng cười kia mang theo ý tứ trào phúng rõ ràng tức khắc chọc giận nàng, nàng xoay người liền giơ “kiếm” hướng về phía người đến đâm tới, tốc độ quá nhanh, nàng không thấy rõ dung mạo của đối phương, chỉ nhìn thấy trước mắt là một bóng dáng xa lạ màu xanh lá.
“Kiếm” ở trong tay ngừng lại, mặc cho động tác của nàng ra sao, nó đều không có cách nào tiến thêm một bước. Đối phương chỉ dùng hai ngón tay đã kẹp chặt lấy “kiếm” của nàng, võ lực quá chênh lệch cách xa.
“Trò hề của tiểu hài tử, thiệt thòi cho ngươi còn luyện tập nghiêm túc như vậy.” Lại là một trận cười nhạo.
Nàng ngẩng đầu, rốt cuộc thấy rõ bộ dáng của đối phương.
Dáng người cao gầy, hình thể to lớn, ở dưới mày kiếm dày rậm là một đôi mắt sao rực rỡ lung linh, trong lúc giơ tay nhấc chân không nói hết được phong nhã và cao quý, chỉ là một nụ cười tà tứ treo ở bên miệng của hắn, làm cho lòng người rất không thoải mái.
Hai ngón tay của hắn nhẹ nhàng chuyển động một cái, “kiếm” của nàng liền ở trong tay của hắn biến hóa hình dạng, sau đó hóa thành mảnh vụn, lấm tấm rơi xuống.
Không thể không thừa nhận, hắn có một cặp con ngươi xinh đẹp, hấp dẫn nàng, khiến cho nàng không thể dời ra tầm mắt. Con ngươi của hắn hơi tối sầm một chút, ở sâu trong đáy mắt lập tức giống như hóa thành một cái đầm nước xoáy hút nàng vào trong đó, không cách nào thoát ra được.
Hắn không phải là người của thư viện, bởi vì từ trước đến nay nàng đối với soái ca ấn tượng tương đối khắc sâu.
Võ nghệ của hắn nhất định rất cao cường, bằng không hắn không có khả năng tùy ý lẻn vào thư viện, mà không bị người của bang Thiên Ma phát hiện.
Hắn là một cực phẩm soái ca, bởi vì nàng đã bị hắn hấp dẫn thật sâu.
Hắn là một người miệng cực thúi, bởi vì lời nói của hắn làm tổn thương đến lòng tự trọng của nàng.