Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Hoàng Tạo Mẫu Tóc

Chương 4: Beauty salon wob

« Chương TrướcChương Tiếp »
Beauty Salon WOB – là một dãy mười toà nhà cao năm tầng, thật nổi bật với bốn bức tường làm bằng những tấm kính sáng loáng hội tụ ánh sáng mặt trời phản chiếu, khiến nó trở nên rực rỡ hệt như toà lâu đài của vị thần tối thượng đang ngự trị giữa khu phố sầm uất nhộn nhịp. Tất cả được bao quanh bởi khuôn viên xinh đẹp toàn cây xanh. Chủ yếu, Beauty Salon WOB phân chia ra nhiều khu khác nhau, tổng cộng có mười khu và được đánh dấu theo thứ tự chữ cái: A, B, C, D, E, F, G, H, I, J – hiển nhiên mỗi khu có người đứng đầu quản lý đồng thời mang chức năng riêng. Nhìn chung, nơi này toát lên sự sang trọng lẫn uy quyền, đủ để nói lên quy mô lớn của WOB.

Khuôn viên rộng lớn tại beauty salon này dễ khiến người ta lạc đường, đặc biệt là đối với những ai vừa đặt chân đến đây lần đầu hoặc mang tính thờ ơ không để ý. Chẳng hạn như Bảo Vương. Thật sự cô gái này đã-bị-lạc khi cứ đi lòng vòng trong khuôn viên khá lâu mà vẫn chưa tìm ra chỗ cần đến – Hội trường WOB, nơi sẽ diễn ra cuộc thi tuyển "Tài năng trẻ". Ban nãy, Bảo Vương đã xem kỹ sơ đồ chính của salon WOB thậm chí người của ban bảo vệ cũng chỉ dẫn cặn kẽ đường đi đến hội trường, ấy vậy cô vẫn bị lạc. Không rõ là do bản tính vô tâm mơ màng hay vì dãy nhà này rộng ngoài sức tưởng tượng của Bảo Vương nữa.

Đi loanh quanh một lúc, Bảo Vương ngừng lại, cảm giác chán nản bởi vẫn chưa thoát khỏi "mê cung đồ" trong khuôn viên. Nhìn đâu cô cũng chỉ thấy cây với cây, các toà nhà năm tầng giống hệt nhau cùng với những dãy hành lang dài nối tiếp được xây cùng một kiểu. Vốn, Bảo Vương rất kém việc định hướng. Nhận ra thứ rắc rối mình đang đối mặt lớn dần, Bảo Vương nghĩ nên tìm ai đó quanh đây và hỏi thăm tiếp. Cô cất bước, lòng tự nhủ không thể đứng mãi ở đây được.

May thay, khi Bảo Vương đi vòng qua một dãy nhà thì tình cờ thấy một chàng trai cao tầm 1m7, mặc áo thun dạng sơ mi màu xanh dương nhạt và quần jean đen đang loay hoay đổ rác. Người này dường như rất yêu đời vì vừa làm vừa nghe nhạc, chiếc phone nghe gắn hai bên tai, đôi chân không ngừng nhịp nhịp từng hồi. Không thể bỏ lỡ cơ hội, Bảo Vương nhanh nhẹn bước lại gần, đặt tay lên vai đối phương đồng thời cất giọng khá to vì anh ta đang nghe nhạc:

"Xin lỗi, cho tôi hỏi..."

Anh chàng nọ thoáng giật mình, lập tức quay qua, tay kéo nhanh dây phone nghe xuống vai. Có vẻ anh sợ bị ai đó phát hiện mình lơ là trong lúc làm việc. Đôi lông mày dần dãn ra, cái nhìn lo lắng bỗng chốc biến mất cùng tiếng thở phào nhẹ nhõm khi anh phát hiện người đứng mặt không phải quản lý, mà là một cô bé lạ hoắc lạ huơ. Về phía Bảo Vương, khi vừa trông rõ gương mặt đối phương thì cô hơi nhíu mày. Nguyên nhân là bởi sự-khác-thường đập vào mắt. Anh chàng này có kiểu mặt tròn nhưng tóc lại hớt cao và rẽ ngôi giữa, chính mái tóc không phù hợp ấy càng khiến mặt anh giống hệt trái bóng tròn trịa.

"Cô là ai vậy? Gọi tôi có gì không?" – Anh chàng nọ nghiêng đầu hỏi bởi ngạc nhiên trước sự im lặng từ đối phương..

"Ừm, tôi muốn hỏi đường đến Hội trường WOB." – Bảo Vương lên tiếng.

Bảo Vương vừa dứt lời thì anh chàng nọ quét cái nhìn tò mò từ đầu xuống chân cô. Vài giây sau, anh hỏi: "Cô đến dự thi Tài năng trẻ phải không?"

Đối diện, Bảo Vương gật đầu. Cất chiếc phone nghe vào túi áo, anh cười toe: "Biết ngay. Bây giờ ai chẳng muốn được vào WOB. Nhưng vào rồi mới biết. Toàn lao động khổ sai."

"Nghĩa là sao?"

Nghe câu hỏi khó hiểu nhưng nét mặt vẫn tỉnh bơ của Bảo Vương, anh thở dài. Rất nhanh, anh đưa mắt quan sát xung quanh hồi lâu xong chậm rãi bảo:

"Tôi tên Hồng Thuận, thợ phụ bên Nail ở khu C VIP. Tôi cũng thi tuyển vào đây một tháng trước. Cứ ngỡ sẽ được WOB đào tạo để trở thành nhân viên chính thức nào ngờ... WOB thử việc bằng cách bắt những người trúng tuyển làm thợ phụ cho thợ chính, họ lại rất kiêu ngạo và chảnh choẹ nên đày ải bọn này nhiều lắm. Tôi chẳng được làm việc chuyên môn mà toàn đổ rác, rửa dụng cụ, đôi khi là quét dọn phòng Nail. Thỉnh thoảng vài buổi, tôi được làm nail cho khách hàng nhưng cũng chỉ là khách bình dân bên khu E."

Lắng nghe anh chàng tên Hồng Thuận kể lể những bức xúc, Bảo Vương vẫn không phản ứng gì ngoài việc im lặng. Vì sao WOB không đào tạo chuyên môn cho những người trúng truyển? Nếu không được tiếp xúc với công việc cụ thể thì làm sao phát huy hết sở trường cũng như cái tài của họ? Lý nào, ở beauty salon nổi danh này cũng có sự phân biệt giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư?

"Theo anh nói thì vẻ như, WOB chú trọng vào bằng cấp đào tạo của những người thi tuyển?" – Bảo Vương đưa tay lên môi, nghĩ ngợi.

Hồng Thuận chống hông rồi quay qua đối diện với khuôn viên rộng lớn, bảo:

"Chính xác. Đa phần thợ chính của WOB đều được đào tạo từ trường nổi tiếng, bằng cấp hạng ưu hoặc có gia thế. Tay nghề họ khá nhưng nói thật, một số người không bằng dân nghiệp dư chúng tôi. Cô nhìn sơ đồ phân chia của beauty salon này sẽ rõ: khu A,B,C dành cho khách thượng lưu và hiển nhiên thợ chuyên nghiệp mới được làm ở đấy. Còn khu D,E,F thì ngược lại, khách hàng là bình dân, ở đó chỉ có thợ thường hoặc nghiệp dư."

Bảo Vương ngắm nhìn khoảng không gian vắng lặng phía trước. Rời khỏi WOB mười năm trước, cô không còn nhớ rõ nó đã từng tồn tại như thế nào. Sáng nay vừa đặt chân vào đây, Bảo Vương có cảm giác vô cùng lạ lẫm với WOB. Cô nhận ra một cách rõ ràng beauty salon tâm huyết cả đời của mẹ đã khác xưa rất nhiều. Không chỉ về sự bề thế mà còn cả bên trong... Rốt cuộc, Bảo Vương có đúng khi quyết định trở về WOB? Nó vẫn còn chờ đợi cô?

"Cô làm nail hay make up?" – Tiếng Hồng Thuận lại vang lên.

Bảo Vương đáp gọn hai từ: "Hair stylist." Tiếp, cô nghe Hồng Thuận xuýt xoa:

"Ồ, vậy thì tuyệt rồi. WOB gần như là thế giới của những hair stylist. Mà cô là chuyên nghiệp hay nghiệp dư?"

Chậm rãi quay mặt qua, Bảo Vương nhìn Hồng Thuận với ánh mắt thản nhiên:

"Giống anh thôi."

Tròn xoe mắt trong vài giây, Hồng Thuận cười hà hà xong vỗ vai cô bạn mới:

"Hai ta cùng cảnh ngộ. Nếu cô trúng tuyển thì sẽ qua khu D hay E hay F gì đó. Biết đâu, tôi và cô được làm chung một khu. Bắt tay nào! Cô tên gì?"

"Ngô Bảo Vương."

Bảo Vương chưa kịp bắt tay Hồng Thuận thì đột ngột từ xa, giọng một người con trai khác vang lên khá lớn:

"Hồng Thuận! Đổ rác gì lâu vậy? Cô Anna đang chờ cậu đấy!"

"Ối! Là anh Khang! Mải nói chuyện mà quên mất cô Anna. Mong sẽ được gặp lại cô, Bảo Vương. Chúc may mắn!" – Nháy mắt, Hồng Thuận liền chạy đi.

"Này, anh chưa chỉ tôi đường đến Hội trường..."

Bảo Vương ngừng lại đồng thời thở ra vì bóng dáng Hồng Thuận đã xa lắm rồi. Anh chàng làm nail nói huyên thuyên nãy giờ mà không nhớ việc chỉ đường giúp cô. Đang chán chường thì Bảo Vương nghe tiếng bước chân khá gần. Hơi nghiêng đầu sang bên, cô thấy bóng dáng cao gầy của một chàng trai khác đang tiến về phía mình. Anh ta lớn tuổi hơn Hồng Thuận, dường như không phải nhân viên thường bởi bồ độ vest màu đen lịch lãm đó. Đôi chân dừng hẳn và giờ anh đứng đối diện với Bảo Vương. Chàng trai này có gương mặt khá thu hút, đặc biệt là mái tóc cá tính Two block cut, với tóc hai bên mai và gáy cắt ngắn, phần đỉnh đầu dày hơn và chải phồng. Dĩ nhiên, câu hỏi đầu tiên của anh là:

"Em là ai? Làm gì ở đây?"

"Tôi đến tham dự cuộc thi Tài năng trẻ."

"Ra là thí sinh dự thi. Em có thể cho biết tên và mã số?"

"Ngô Bảo Vương, mã số 13."

Đối diện, chàng trai nọ đang mở danh sách ra kiểm tra thì bất chợt khựng người. Dường như có điều gì rất bất ngờ nên anh lập tức nhíu mày, con ngươi đảo liên tục. Sau đó thật chậm rãi, anh đưa mắt nhìn cô bé đứng trước mặt. Một cách tỉ mỉ, anh quan sát từng đường nét trên gương mặt cô. Sự thân quen mơ hồ xuất hiện. Để rồi tiếp theo, cái nhìn của anh sáng hẳn.

"Ngô Bảo Vương?" – Anh lặp lại nhưng không phải ngạc nhiên mà là mừng rỡ – "Em là Nhóc Bảo Bối đúng không?"

Ban đầu, Bảo Vương còn khó hiểu nhưng khi vừa nghe xong ba từ "Nhóc Bảo Bối" thì tức khắc, những hình ảnh mờ nhạt của quá khứ xuất hiện trong trí nhớ. Nụ cười tinh nghịch của một người con trai, cách gọi tên Bảo Vương thật ân cần và cả hành động hay vuốt tóc cô. Tất cả những kỷ niệm tươi đẹp từng bị lãng quên lúc này bất chợt hiện hữu. Rời khỏi thế giới hồi ức, Bảo Vương hướng mắt trở lại chàng trai đối diện, gọi khẽ: "Là anh Tuấn Khang?"

"Phải! Anh đây, Tuấn Khang." – Tuấn Khang ngay lập tức giang hai tay ôm Bảo Vương – "Ôi trời, mười năm rồi anh mới gặp lại em đấy, Nhóc Bảo Bối!"

Nằm trong vòng tay anh chàng từng là anh trai tốt của mình, Bảo Vương thoáng mỉm cười, một cuộc hội ngộ bất ngờ không báo trước khiến lòng cô bất giác xuất hiện niềm vui nho nhỏ. Tuấn Khang trước đây là một trong những học trò ưu tú của Jessica Phạm và anh cùng Bảo Vương, Tú Uyên lớn lên bên nhau như ba anh em ruột thịt thân thiết. Vì tính cách lẫn bề ngoài Bảo Vương khá giống tomboy nên Tuấn Khang thường gọi cô bé bằng biệt danh: Nhóc Bảo Bối. Từ sau cái chết của mẹ rồi bị bố đưa đi khỏi biệt thự họ Ngô, Bảo Vương không còn gặp lại Tuấn Khang lần nào nữa. Giờ đây cả hai vô tình gặp lại làm Bảo Vương đột nhiên nhớ về ngày thơ ấu cùng hồi ức tươi đẹp thuở trước.

Tuấn Khang nhẹ nhàng đẩy Bảo Vương ra và đưa mắt nhìn khắp người cô.

"Xem nào, Nhóc Bảo Bối lớn quá rồi, đứng sắp đến vai anh. Tuy có chút đổi khác nhưng em vẫn đáng yêu giống hệt khi xưa."

Vừa nói Tuấn Khang vừa đưa tay vò vò mái tóc đánh rối của cô em gái. Đối diện, gương mặt Bảo Vương trở nên hiền hoà hơn, không lạnh lùng nữa.

"Sau cái chết của cô Jessica, anh đã không gặp lại em lần nào cả. Anh có hỏi Tú Uyên và được biết chuyện giữa em với chú Thịnh. Nhiều lần anh muốn đến nhà của bác Kim thăm em nhưng chú Thịnh không cho. Nhóc Bảo Bối, anh biết em đã chịu nhiều thiệt thòi. Vốn dĩ, đó chẳng hề là lỗi của em."

Bảo Vương đột ngột đưa tay lên ngăn Tuấn Khang đồng thời chậm rãi nói:

"Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại làm gì. Thật ra, rời khỏi biệt thự họ Ngô cũng không phải là điều tồi tệ. Những năm qua, em sống với bác Kim rất tốt."

Nghe chất giọng kiên quyết của Bảo Vương, Tuấn Khang nén tiếng thở dài rồi gật đầu. Dù bao nhiêu năm trôi qua, tính cách cô em gái ấy vẫn chẳng thay đổi.

"Ừm, không nhắc chuyện cũ nữa. Em đến WOB tham dự thi tuyển à?" – Thấy Bảo Vương gật khẽ, Tuấn Khang rờ cằm – "Phần thi hair stylist?"

"Anh biết rõ còn gì." – Bảo Vương đáp.

Tuấn Khang bật cười khanh khách: "Đúng rồi, ngày xưa em luôn miệng nói sẽ trở thành một hair stylist. Anh được làm BGK cho cuộc thi tuyển lần này nên rất muốn biết trình độ cắt tóc của Nhóc Bảo Bối mấy năm qua tiến bộ thế nào."

Bảo Vương thản nhiên trả lời: "Anh sẽ không thất vọng đâu."

"Tốt. Nhưng sao em lại ở đây, cuộc thi còn khoảng vài phút nữa là bắt đầu rồi."

"Em gặp khó khăn với việc tìm đường đến Hội trường WOB."

Khẽ nhíu mày, tiếp theo tự dưng Tuấn Khang cười lớn đồng thời lắc đầu:

"Em đúng là giống hệt ngày xưa. Được rồi, anh em mình cùng đến hội trường."

Bảo Vương chưa kịp nói cám ơn thì chuông điện thoại của Tuấn Khang reo inh ỏi. Anh bảo cô em gái chờ một lát rồi bắt máy. Trong lúc chờ đợi, Bảo Vương đưa mắt nhìn khuôn viên vắng lặng. Bất chợt, Bảo Vương nghiêng đầu khi thấy phía sau thân Cây cổ thụ cách đó không xa, bóng dáng một cô gái trạc tuổi mình đang đứng lấp ló. Đầu đội mũ tai bèo màu trắng, vành nón kéo sụp xuống che gần hết vầng trán, vẻ như cô gái này vừa theo dõi cuộc gặp mặt giữa Bảo Vương với Tuấn Khang. Phát hiện đối phương đang nhìn mình, cô liền núp sát vào thân cây hơn. Tò mò, Bảo Vương bước chậm rãi về phía Cây cổ thụ. Ngay khi Bảo Vương đến nơi thì đúng lúc, cô gái nọ lại thò đầu ra. Quá bất ngờ, cô gái đó giật mình bước lùi ra sau nhưng không may vấp phải cục đá dưới chân nên ngã oạch. Cùng lúc, chiếc mũ trên đầu cô rớt xuống đất. Chẳng hiểu lý do gì, cô hoảng hốt đưa hai tay lên che mái đầu và trán. Đối diện, Bảo Vương nhanh chóng nhặt chiếc mũ tai bèo rồi cúi xuống đưa cho chủ. Cô gái kia mừng rỡ cầm lấy nón. Và trước khi đối phương kịp đội mũ lên, Bảo Vương đã tinh mắt thấy được lý do của hành động sợ hãi ấy. Cô gái này sở hữu một gương mặt hình trái tim, đây là kiểu mặt có chiều rộng ở vầng trán và đường chân tóc đến xương gò má nhưng sau đó hẹp dần ở phần cằm. Cô gái trước mặt Bảo Vương lại chải ngược phần tóc trước trán lên hết vì vậy càng khiến khuyết điểm của kiểu mặt này lộ rõ hơn. Và đó là lý do cô phải đội mũ che hết vầng trán.

"Cám... cám ơn." – Nói lí nhí trong miệng, cô bé nọ lập tức đứng dậy.

Lần nữa, trước khi đối phương quay lưng bỏ đi nhanh, Bảo Vương kịp thấy tấm thẻ nhân viên WOB treo trước ngực cô đề chữ: Khu B VIP – Make up: Lâm An Hằng. Đang dõi theo bóng dáng xa dần của cô gái đội mũ bí ẩn thì Bảo Vương nghe Tuấn Khang gọi. Mau chóng trở lại chỗ cũ, cô thấy mặt anh có vẻ lo lắng.

"Xảy ra chuyện gì sao?"

"Anh cần giải quyết vài việc nên có lẽ em sẽ đến hội trường một mình. Nhưng, em thế này anh không yên tâm. Chà, giá như giờ có ai đó giúp thì tốt biết mấy."

Tuấn Khang vừa nói xong thì linh nghiệm thế nào, ngay bên cạnh một chất giọng vang lên vừa đủ nghe: "Anh Khang, mọi thứ đã xong." Tức thì, Tuấn Khang xoay qua và mắt sáng rỡ do thấy vị cứu tinh: "A, đây rồi! Trần Thoại!"

Đối diện, Trần Thoại khẽ gật đầu: "Không phải em thì là ai."

"À, ý anh là cậu đến thật đúng lúc. Anh đang cần người đưa Nhóc Bảo Bối đến Hội trường WOB khu H để dự cuộc thi tuyển. Rất may khi cậu xuất hiện."

Trần Thoại chậm rãi nhìn sang cô bé đứng bên cạnh Tuấn Khang, lòng thắc mắc không hiểu đây là ai mà khiến anh chàng quản lý này lại quan tâm như vậy, phải đưa đến tận hội trường. Và khi đã trông rõ gương mặt bình thản, đôi mắt mơ màng kia thì Trần Thoại ngạc nhiên bởi nhận ra đó là Bảo Vương: "Là cô?"

Nghe đối phương phát ra hai từ ấy, Bảo Vương cũng hướng ánh mắt thờ ơ vào Trần Thoại. Hiển nhiên, cô dễ dàng nhớ ra anh chàng giao pizza hôm qua với mái tóc tỉa layer ngắn và vành tai trái đeo chiếc khoen bạc lấp lánh: "Là anh?"

Thấy cô em gái với Trần Thoại đều thốt ra câu nói nhận dạng giống hệt nhau, bên cạnh Tuấn Khang nhíu mày khó hiểu: "Cả hai quen biết nhau à?"

"Không hẳn quen biết." – Rời mắt khỏi Bảo Vương, Trần Thoại nhìn sang anh chàng quản lý – "Hôm qua, cô bé này mua bánh pizza của em."

"Ồ, trùng hợp thế ư? Vậy có thể yên tâm để cậu đưa Nhóc Bảo Bối đến hội trường. Nhanh chân lên nhé! Cuộc thi bắt đầu rồi đấy."

Dứt lời, Tuấn Khang chạy đi. Trần Thoại thở ra rồi chậm rãi quay qua. Lần nào gặp Bảo Vương, anh cũng bắt gặp dáng vẻ kỳ lạ ấy: thản nhiên đến lạ lùng, cái nhìn rất thờ ơ lãnh đạm hệt như cô gái này chẳng hề bận tâm bất kỳ điều gì đang diễn ra xung quanh. Nhưng bên cạnh đó, anh vẫn nhận ra cá tính mạnh mẽ toát lên từ Bảo Vương qua kiểu tóc bob và cách ăn mặc khá giống tomboy. Chính những điều này thật sự thu hút người vốn cũng mang tính thờ ơ như Trần Thoại.

"Nếu anh thấy phiền thì tôi sẽ tự đến hội trường."

Lần thứ hai, chất giọng nhẹ tênh từ Bảo Vương khiến Trần Thoại phát hiện ra thái độ hơi bất lịch sự của mình nãy giờ. Anh khẽ đảo mắt sang hướng khác, bản thân tự nhủ lý do gì cứ nhìn mãi cô gái này. Phải một phút, anh mới lên tiếng:

"Salon WOB rất rộng, cô mới đến lần đầu không dễ tìm đường đâu. Anh Khang đã lên tiếng nhờ thì tôi nhất định sẽ đưa cô đến hội trường. Đi nào."

Dứt lời, một cách thật tự nhiên, Trần Thoại nắm tay cô bé họ Ngô rồi nhẹ nhàng kéo đi. Tất nhiên, hành động từ anh khiến Bảo Vương hơi ngạc nhiên. Nhưng trái với cách hành xử của những cô gái bình thường, Bảo Vương không có ý định giật tay lại. Chỉ là khi cảm nhận hơi ấm toát ra từ đôi tay anh chàng nửa quen nửa lạ đó thì cô thấy yên tâm lạ lùng. Quan sát tấm lưng Trần Thoại từ phía sau, gương mặt Bảo Vương vẫn chẳng có bất kỳ biểu hiện nào.

Qua vài khúc rẽ rối rắm, cuối cùng cả hai cũng đến khu H. Họ vào bên trong, đi trên những dãy hành lang dài nối tiếp nhau rồi bước lên các bậc thang lát gạch men. Trần Thoại vẫn nắm tay Bảo Vương, kẻ trước người sau. Không gian yên lặng giữa hai người bị phá vỡ khi Trần Thoại chợt hỏi: "Cô tên gì?"

"Ngô Bảo Vương."

"Cô rất thích nghe nhạc à? Lúc nào tôi cũng thấy cô đeo headphone."

"Ừm, âm nhạc là thế giới không thể thiếu với tôi."

"Cô đến đây dự thi phần hair stylist?"

"Sao anh biết?"

Trần Thoại nhớ lại cảnh hôm qua Bảo Vương cắt tóc cho cô bé mười tuổi và cả cuộc đυ.ng độ với Trịnh Ngân. Nhưng anh không muốn Bảo Vương biết mình đã thấy nên trả lời lấp lửng: "Bên hông trái của cô có túi đựng kéo."

Bảo Vương nhận ra anh chàng Trần Thoại thật tinh mắt. Nhưng thiết nghĩ, chắc chẳng có ai thờ ơ hời hợt nhiều như cô. Đang buồn cười với suy nghĩ đó thì Bảo Vương vô tình thấy bên hông trái Trần Thoại có túi bao da dựng kéo.

Dòng suy nghĩ mông lung của Bảo Vương vụt tắt khi giọng Trần Thoại khá rõ:

"Đến nơi rồi."

Nhìn về phía trước, Bảo Vương thấy mình đang đứng trong một căn phòng rộng lớn cực kỳ sang trọng và hoành tráng. Hàng loạt những chiếc đèn huỳnh quang nối tiếp nhau tạo nên hiệu ứng ánh sáng vô cùng lung linh. Bên dưới có rất nhiều dãy ghế ngồi dựa bằng đệm, chia ra nhiều khu. Và lúc này đã chật ních người ngồi tham dự. Cuộc thi tuyển lần này của WOB có quy mô không nhỏ nên cánh nhà báo đến chụp ảnh săn tin, đài truyền hình quay phim phát sóng trực tiếp. Bắt đầu từ hàng ghế đầu tiên, cách một khoảng khá rộng, lên phía trên là khán đài, nơi sẽ diễn ra phần thi của các thí sinh. Và hai hàng ghế dài bao quanh khán đài tạo thành hình vòng cung là chỗ ngồi của BGK. Cuối cùng, dàn loa âm thanh chất lượng khủng đang phát ra tiếng nói chát chúa của tên MC dẫn chương trình.

Trần Thoại hướng mắt qua dãy ghế bên trái: "Đó là khu dành cho các thí sinh. Mau chọn chỗ ngồi rồi lấy lại tinh thần, thi thật tốt."

Nhìn Trần Thoại, Bảo Vương hỏi: "Anh sẽ ở lại xem cuộc thi chứ?"

"Không, tôi phải làm việc. Khách hàng đang chờ. Nhưng với kỹ thuật cô có, tôi tin cô đủ sức vượt qua cuộc thi này."

Đôi mắt luôn mở 1/2 đó chợt nhiên tròn xoe, Bảo Vương ngạc nhiên bởi cụm từ: "với kỹ thuật cô có", nghe cứ như thể Trần Thoại biết rất rõ về trình độ cắt tóc của cô. Hiểu đối phương đang nghĩ gì, Trần Thoại khéo léo tiếp lời:

"Tôi đoán cô cũng là một hair stylist giỏi. Chúc may mắn!"

--------------------------------------------------------------------------

Beauty salon: Thẩm mỹ viện làm đẹp

Make up: Thợ trang điểm

Nail: Thợ làm móng
« Chương TrướcChương Tiếp »