"Tránh ra! Đừng có nắm nắm kéo kéo! Thật phiền phức!" – Giọng Trịnh Ngân băng giá, như thể bản thân đang nói với một kẻ thấp hèn.
Bị đẩy mạnh, cô bé mười tuổi chới với suýt ngã nhào nhưng may thay đôi chân run rẩy đã kịp đứng vững lại. Nó nhìn Trịnh Ngân, đôi mắt to tròn vừa phản chiếu sự kinh ngạc vừa sợ hãi. Về phía Trịnh Ngân, chẳng hề thấy việc làm khi nãy là quá đáng, cô chỉ nhìn chằm chằm đứa bé gái đang nấc lên liên hồi, bảo rõ:
"Về nhà mà nói mẹ cắt tóc cho, ta đây không rảnh! Đồ thứ con nít phiền phức!"
Dứt lời, Trịnh Ngân cùng bốn cô gái đứng bên cạnh cũng mang dáng vẻ kênh kiệu, vô tình quay lưng bỏ đi. Quan sát cuộc đối thoại của hair stylist nổi danh Trịnh Ngân nãy giờ, Bảo Vương đứng dựa lưng vào cái cây bên cạnh, khoanh tay lặng thinh. Nhớ đến nụ cười thân thiện cùng hành động hôn gió ban nãy từ Trịnh Ngân dành cho fan hâm mộ, bất giác cô cười nhạt.
"Người được mệnh danh tài năng hiếm có trong giới hair stylist là thế này sao."
Nhủ thầm rồi thở ra thật mạnh, Bảo Vương rời lưng khỏi thân cây, bỏ hai tay vào túi quần và chậm chạp tiến đến chỗ cô bé mười tuổi vẫn còn khóc thê thảm.
"Đừng khóc, chị sẽ cắt tóc cho em nhé."
Nghe chất giọng ấm áp, cô bé mười tuổi liền quay qua. Dưới ánh nắng nhàn nhạt, hình ảnh cô gái có mái tóc ngắn màu nâu đen đánh rối thật cá tính, mặc áo pull quần thể thao bạc màu, trên vai có chiếc headphone hiện ra trong đáy mắt. Tuy gương mặt cô rất lạnh nhưng nụ cười vô cùng ấm áp. Chính thế thay vì sợ hãi thì đứa bé gái lại mừng rỡ hỏi: "Chị sẽ cắt tóc cho em ạ?"
Gật đầu, Bảo Vương mở nắp túi bao da, lấy ra chiếc kéo cắt tóc sáng loáng.
"Em nhìn xem cái gì đây? Là kéo cắt tóc. Chị sẽ giúp em trở nên xinh đẹp."
Bảo Vương đẩy nhẹ đứa bé xoay lưng lại, dặn nó đứng yên. Nhìn mái tóc bị cắt hư của cô bé, Bảo Vương xỏ ngón tay vào lỗ, quay quay kéo rồi bắt đầu cắt.
... Đang đếm lại số tiền kiếm được thì Trần Thoại nghe giọng Quốc Sơn hét rất to. Mau chóng quay qua, anh thấy cậu bạn thân của mình vừa la ầm ĩ vừa rượt theo một đám con nít nghịch ngợm. Chạy hết nổi, Quốc Sơn dừng lại thở hổn hển rồi đưa tay lau mồ hôi. Lầm rầm gì đó trong miệng, Quốc Sơn lê từng bước nặng nhọc lại chỗ Trần Thoại đang đứng khoanh tay nhìn mình.
"Cậu chơi vui không?"
"Ai bảo với cậu là tớ chơi?" – Quốc Sơn tự dưng gắt – "Tớ đang mời người ta mua pizza thì cái đám nhóc quỷ kia chẳng biết từ đâu đến chọc phá! Chúng nó còn ném singum vào người tớ! Cậu xem, singum dính tóc tớ rồi nè!"
Quốc Sơn tức tối tháo mũ lưỡi trai không chóp xuống để Trần Thoại thấy miếng singum "nằm" chễm chệ trên mái tóc mình. Cầm phần tóc bị dính singum của Quốc Sơn, Trần Thoại thở ra: "Tệ rồi đây."
"Trần Thoại, cắt giúp tớ phần tóc bị dính singum nhé!"
"Ra tiệm cắt đi."
"Mấy thằng cắt tóc non kém ấy sẽ làm hỏng kiểu Mullet của tớ. Với lại, cắt có nhiêu đây chúng mắng chết. Cậu có mang kéo đúng không?" – Quốc Sơn kéo phần áo bên hông của cậu bạn, để lộ túi bao da đựng kéo – "Trúng phóc!"
Trần Thoại chán nản khi bị Quốc Sơn túm lấy cánh tay và vội vàng kéo đi. Nơi đến chính là sân sau của Laza Maxi. Khi đã tìm được chỗ thích hợp, Quốc Sơn nhìn xung quanh rồi xoay qua hối thúc Trần Thoại mau chóng cắt tóc. Giấu tiếng thở dài, Trần Thoại chậm rãi lấy trong túi bao da ra cây kéo. Khác với Bảo Vương, anh cắt tóc bằng tay trái nên dùng kéo cắt tóc tay trái Toni&Guy. Cũng có thói quen quay kéo, Trần Thoại nhìn miếng singum dính chặt trên mái tóc đắt giá của bạn rồi kề lưỡi kéo lại gần. Một đường cắt ngọt và chuẩn xác.
"Xong." – Trần Thoại cất kéo vào túi đựng bao da, thở mạnh một tiếng.
"Gì?" – Quốc Sơn đưa tay rờ lên tóc, không còn miếng singum nào nữa – "Trời đất! Tớ không hề nghe âm thanh của kéo cắt tóc luôn đó. Cậu đúng là thiên tài!"
Quốc Sơn ôm chầm Trần Thoại, hò reo như thể vừa chứng kiến một kỳ tích lạ lùng. Với dáng vẻ thờ ơ, Trần Thoại đẩy nhẹ cậu bạn ra, bảo: "Khẽ mồm thôi."
"Ok, ok." – Quốc Sơn cười hể hả – "Tớ vào nhà vệ sinh, chải chuốt lại mái tóc."
Sau khi Quốc Sơn rời đi, Trần Thoại khẽ khàng nhìn xuống phần tóc dính singum mình vừa cắt ban nãy. Chợt, Trần Thoại nghe tiếng "xoẹt xoẹt" khe khẽ vang lên ở gần đây. Là một hair stylist, anh mau chóng nhận ra đó là âm thanh của chiếc kéo cắt tóc. Chẳng những vậy, tốc độ chuyển vận hai lưỡi kéo khá nhanh. Đảo mắt nghĩ ngợi, anh nhẹ nhàng bước đến gần. Kín đáo nhìn qua lùm cây, Trần Thoại thấy Bảo Vương, cô gái mua pizza ban nãy vừa đeo headphone vừa cắt tóc cho một bé gái. Anh không ngạc nhiên về điều này bởi trước đó đã suy đoán Bảo Vương là một hair stylist khi phát hiện túi bao da đựng kéo bên hông cô. Quan sát đôi tay thoăn thoắt của Bảo Vương, Trần Thoại thấy thú vị.
"Kỹ thuật không tệ. Tốc độ nhanh và chuẩn. Một hair stylist khá." – Nhận xét thầm trong bụng, Trần Thoại vẫn không rời mắt khỏi cô bé kỳ lạ đó.
Sau khi dùng lược chải gọn gàng mái tóc của đứa bé gái xong Bảo Vương thở mạnh: "Hoàn tất." Mau chóng, cô bé mười tuổi hồi hộp đưa tay lên sờ mái tóc:
"Chị cắt nhanh quá! Tóc em có đẹp không chị?"
Bảo Vương đưa cô bé chiếc gương soi nhỏ. Cầm lấy gương, cô bé nhìn vào và thấy mình hoàn toàn khác: mái ngố chấm lông mày, những sợi tóc sole kiểu chiếc lá ngắn phủ trên bờ vai. Gương mặt trong phút chốc trở nên sáng rỡ, nó hét lên sung sướиɠ: "Wow! Dễ thương ghê! Cám ơn chị!"
"Tóc em mượt và rất thẳng. Cố gắng chăm sóc để tóc giống như bây giờ nhé."
Cô bé gật đầu liên tục, cười rạng rỡ và giơ hai tay lên tạo thành vòng tròn to.
"Chị giỏi quá! Còn giỏi hơn chị tên Trịnh Ngân kia nữa! Và chị rất tốt bụng."
Bảo Vương cười nhẹ. Nhưng niềm vui của hai chị em không kéo dài lâu khi thình lình giọng ai đó đầy giận dữ cất lên: "Mày nói gì, con nhóc kia?"
Bảo Vương và cô bé mười tuổi đồng loạt quay qua. Chẳng rõ từ lúc nào, nhóm người của Trịnh Ngân lại xuất hiện ngay tại đây. Nhìn vẻ mặt nửa kiêu ngạo nửa tức giận đó thì Bảo Vương đoán rằng, họ đã nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi. Dường như vẫn còn nhớ cảnh ban nãy bị đẩy nên cô bé mười tuổi sợ sệt, liền núp sau lưng Bảo Vương. Riêng Bảo Vương vẫn giữ thái độ trầm tĩnh, không hề có chút biến đổi cảm xúc nào trên gương mặt vẫn luôn thờ ơ.
Một cô gái trong nhóm, mái tóc duỗi thẳng thô ráp, bước lên phía trước một bước đồng thời khoanh tay, mắt nhìn trừng trừng cô bé mười tuổi:
"Mày vừa nói gì? Lặp lại xem! Tên của Trịnh Ngân là để mày tuỳ tiện gọi à?"
Vừa dứt lời thì cô gái tóc duỗi chợt nghe tiếng cười khe khẽ của Bảo Vương. Lập tức chuyển cái nhìn khó chịu vào kẻ xa lạ, cô gái tóc duỗi nghênh mặt hỏi:
"Cười cái gì? Là ai mà vênh váo vậy?"
Với dáng vẻ điềm nhiên, Bảo Vương chậm rãi trả lời, mắt nhìn đối phương:
"Một đứa con nít nói vài ba câu bâng quơ, tại sao lại làm khó nó như thế?"
Cô gái tóc duỗi tức giận toan nói gì đó thì liền bị Trịnh Ngân ngăn lại. Quét mắt khắp người Bảo Vương, cô thấy bên hông đối phương có túi bao đựng kéo bằng bao da, chưa hết tay phải người này còn đang cầm kéo cắt tóc. Rất nhanh, Trịnh Ngân hiểu rằng cái kẻ "khó ưa" đứng trước mặt mình cũng là một hair stylist. Chuyển ánh nhìn khinh thường qua cô bé mười tuổi đứng sau lưng Bảo Vương, Trịnh Ngân thấy rõ mái tóc bị hư ban nãy giờ đã được "hoá phép" trở thành kiểu tóc chiếc lá ngắn đẹp đẽ. Tuy ở khoảng cách không gần nhưng cô có thể nhìn ra kỹ thuật của Bảo Vương, thông qua đường cắt ngọt của từng sợi tóc sole ấy.
"Chà, kiểu tóc không tồi chút nào, rất hợp với em đó cô bé." – Dẫu đang nói với cô bé mười tuổi nhưng Trịnh Ngân lại khẽ liếc mắt sang Bảo Vương – "Cũng biết cắt tóc hả? Trường nào đào tạo? Nghiệp dư hay chuyên nghiệp?"
Vốn đã rõ con người hai mặt của Trịnh Ngân nên Bảo Vương chẳng có chút hứng thú nói chuyện. Trước thái độ bỏ mặc đó, nụ cười cợt nhả trên môi Trịnh Ngân biến mất. Tuy nhiên, Trịnh Ngân không hề tỏ vẻ tức giận bởi đã có kẻ khác thay mình làm điều đó. Vẫn là cô gái tóc duỗi thô ráp khi nãy, thấy Bảo Vương không đáp lời thì liền mím môi rồi một cách đột ngột giật lấy chiếc kéo trên tay đối phương. Việc làm đó vô cùng hữu hiệu bởi Bảo Vương ngay lập tức hướng mắt trở lại nhóm người của Trịnh Ngân. Giờ đây sự mơ màng biến mất trong đôi mắt, thay vào đấy là sự nghiêm túc khi cô nhìn Trịnh Ngân mân mê kéo của mình. Ngay lùm cây gần đó, Trần Thoại vẫn còn đứng quan sát sự việc.
"Hiệu Viko? Cũng biết chọn kéo ghê ha. Nhưng đây là loại Classic thông thường, rất rẻ." – Trịnh Ngân vuốt nhẹ lưỡi kéo, ngay dòng chữ khắc nổi Viko.
Không bận tâm câu nói mỉa mai, Bảo Vương giơ tay ra: "Trả kéo!"
"Tôi chỉ mượn xem chút thôi... Bố mẹ là ai vậy? Có phải cũng là hair stylist?"
"Tôi nói: Trả kéo!" – Câu lặp lại của Bảo Vương sắc lạnh, hết sức rõ ràng.
Nhìn sự nghiêm túc đó Trịnh Ngân cười nhạt nhẽo, ngón trỏ xỏ vào một vòng của cây kéo, để mũi kéo hướng xuống, thân kéo tạo thành một đường thẳng vuông góc với mặt đất. Chỉ cần đốt ngón trỏ của cô thả ra, cây kéo sẽ rớt ngay.
"Trả lời những câu hỏi vừa rồi đi, tôi sẽ trả kéo."
Mặc dù rất muốn lấy lại kéo nhưng Bảo Vương thực sự không thích trả lời mấy điều vớ vẩn mà Trịnh Ngân hỏi.
"Con nhỏ này bị câm hả?" – Cô gái tóc duỗi nóng nảy, miệng gắt gỏng.
Bảo Vương vẫn lặng thinh, ánh mắt nghiêm túc chưa rời khỏi cây kéo treo lơ lửng trên tay Trịnh Ngân. Bỗng, cô bé mười tuổi ở phía sau rướn cổ lên, nói to:
"Chị ấy cắt tóc nhanh lắm!"
Dứt lời, cô bé mười tuổi lại nép sát vào người Bảo Vương. Đối diện, Trịnh Ngân không hề phản ứng gì nhưng gương mặt trong phút chốc đanh lại, cái nhìn nhen nhúm sự căm ghét kỳ lạ. Chẳng hiểu sao, lòng Trịnh Ngân xuất hiện nỗi bức bối vô hình. Cũng bởi thế, cô đã thả rơi cây kéo không chút đắn đo.
Cái nhìn đứng yên khi Bảo Vương dõi theo cú rơi nhanh chóng của cây kéo. Có cảm tưởng thời gian hoàn toàn ngưng đọng nhưng cái vật bằng thép trắng sáng đó tiếp tục buông mình xuống nền đất. KENG! Mũi kéo chạm vào lớp đất xi măng, tạo thành âm thanh va chạm nghe lạnh băng khô khốc. Đó cũng là lúc Bảo Vương sực tỉnh. Và cô thấy cây kéo nằm im lìm dưới đất với hai lưỡi kéo mở. Hiển nhiên, phía xa Trần Thoại cũng chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra.
Thấy Bảo Vương vẫn không phản ứng gì ngoài việc cứ nhìn chằm chằm cây kéo dưới đất, Trịnh Ngân cười nhếch mép, đưa chân đạp lên vật bằng thép đó.
"Này." – Chất giọng khinh miệt của Trịnh Ngân cất lên, hướng thẳng đến Bảo Vương – "Đừng tưởng, cầm kéo cắt vài kiểu tóc tầm thường là có thể trở thành hair stylist. Cỡ cô chỉ lừa được mấy đứa con nít thích chơi trò làm đẹp thôi."
Câu nói từ Trịnh Ngân khiến Bảo Vương bất động trong thoáng chốc. Tuy lòng xuất hiện sự tức giận dữ dội nhưng lạ thay, vẻ bề ngoài của cô điềm tĩnh đến khó tin. Chăm chú nhìn cây kéo nằm dưới đế giày cao gót hàng hiệu kia khoảng vài giây, Bảo Vương chuyển hướng nhìn trở lên Trịnh Ngân đang mang gương mặt đắc ý hả hê. Chỉ hai từ miêu tả đúng nhất đôi mắt cô bây giờ: lạnh băng.
"Kéo là sinh mệnh của người cắt tóc. Một hair stylist như cô phải hiểu rõ điều ấy chứ? Tại sao lại hành động như vậy?"
Vẻ như nụ cười khinh khỉnh kiểu hơi nhếch mép là cách giao tiếp đặc trưng của cô gái họ Trịnh, bởi hiện tại cô đang dùng nó để đáp lại Bảo Vương:
"Tôi biết rất rõ là đằng khác. Và tôi muốn làm như vậy đó. Sao nào? Tôi là một hair stylist tài năng của WOB, còn cô, không là gì cả. Hiểu chứ?"
Thoả mãn với sự hạ nhục đối phương xong, Trịnh Ngân mau chóng xoay gót. Rất nhanh, nhóm người kiêu căng ngạo mạn đó khuất bóng.
Không gian vắng lặng ban đầu trở về, những âm thanh cười nói chế giễu vừa rồi nhường chỗ cho tiếng lá cây xào xạc. Bảo Vương vẫn giữ nguyên tư thế, hai tay buông thõng, đôi mắt hướng về phía trước không nhắm vào bất kỳ vật nào kể cả cây kéo dưới đất. Dẫu biết rõ bản thân đang rất giận, đến nỗi cả người như run lên nhưng Bảo Vương không hiểu vì sao mình lại im lặng trước câu châm chọc của Trịnh Ngân. Vẻ như sức mạnh vô hình nào đấy đang ngăn cản cô. "
Tôi là một hair stylist tài năng của WOB, còn cô, không là gì cả." Những từ ngữ đó bủa vây lấy Bảo Vương, lặp đi lặp lại trong bộ não, hệt máy phát nhạc bị hỏng.
Thấy Bảo Vương đứng lặng thinh, cô bé mười tuổi liền nhặt cây kéo lên, đưa tay phủi phủi bụi đất trên thân kéo rồi để ra trước mặt: "Kéo của chị."
Chậm rãi, Bảo Vương quay qua nhìn chăm chú cây kéo bị Trịnh Ngân đạp lên nằm trên hai bàn tay nhỏ bé. Để rồi tiếp theo, mí mắt chùng xuống và cô lắc đầu.
"Kéo cắt tóc khi rớt xuống đất thì sẽ hỏng, không thể sử dụng được nữa."
Mặc dù chỉ nhìn thấy Bảo Vương từ phía sau nhưng Trần Thoại có thể cảm nhận rõ ràng nỗi buồn vô hạn cô đang mang. Nhắm mắt, anh giấu tiếng thở mạnh.
Đúng lúc, Tú Uyên chạy hối hả đến gần. Toan nói xin lỗi với Bảo Vương vì đi vệ sinh lâu thì cô chợt ngừng lại bởi nhận ra sự bất thường của chị gái. Trông dáng vẻ Bảo Vương u uất một cách kỳ lạ. Nhìn sang bên cạnh thấy đứa bé đang cầm cây kéo trên tay, Tú Uyên liền hỏi. Nhanh chóng, cô bé kể lại mọi chuyện.
"Thật ư?" – Tú Uyên bất ngờ kêu lên khi nghe xong – "Cái chị Trịnh Ngân ấy đã làm thế sao? Hoá ra chị ta chỉ giả bộ mang vẻ bề ngoài thân thiện tốt bụng! Đến gặp cái cô chị Trịnh Ngân đó, em sẽ đòi lại công bằng cho chị!"
Trái với thái độ thúc giục kia, Bảo Vương đứng yên. Bàn tay đang bị em gái nắm chặt chuẩn bị kéo đi, cô khẽ khàng rút lại.
"Ban nãy chị đã không làm gì hết, bây giờ có nói gì cũng trở thành vô nghĩa."
Với tính cách của mình, nếu như bình thường thì chắc chắn Tú Uyên sẽ không bỏ qua chuyện này thế nhưng hiện tại, khi trông thấy dáng vẻ thất thần của Bảo Vương thì cô lại buông xuôi mọi ý định. Tú Uyên biết tâm trạng chị gái đang rất ngổn ngang, và dẫu có đi "dằn mặt" Trịnh Ngân thì cũng không ích lợi gì.
"Thôi, chị em mình về nhà."
Bảo Vương gật đầu trước cái vỗ vai an ủi từ em gái. Chợt, cô xoay sang bên cạnh bởi đứa bé mười tuổi vừa nắm tay áo cô kéo nhẹ. Nhìn hồi lâu, nó cười:
"Chị đừng buồn nữa vì em thật sự rất, rất thích mái tóc mới này."
Trông nụ cười rạng rỡ đó, lần nữa lòng Bảo Vương nhẹ lại. Giữa vô số cảm xúc ngổn ngang đang có bỗng dưng xuất hiện một niềm vui nhỏ nhoi. Và nó sưởi ấm cô. Đơn giản chỉ là làm người khác hạnh phúc với chút điều kì diệu... Lúc chị em Bảo Vương cùng cô bé mười tuổi rời khỏi đây thì Trần Thoại cũng quay gót.
Về đến nhà, Bảo Vương vào phòng, nằm vật xuống giường. Đôi mắt bình thường không gợn chút phiền não nào, giờ đây hướng thẳng lên trần phòng trống trải. Phản chiếu trong con ngươi màu đen là hình ảnh về cuộc chạm trán với Trịnh Ngân cách đó không lâu. Mặc dù Bảo Vương nói với Tú Uyên rằng mình rất ổn nhưng kỳ thực, bản thân cô không thể gạt bỏ sự bận tâm đó. Một vùng tối đổ sầm xuống khi Bảo Vương gác tay lên che mắt. Năm phút sau, cô ngồi dậy đồng thời nhìn lên tấm hình người mẹ quá cố mỉm cười, tay cầm Cây Kéo Vàng – giải thưởng cao quý nhất trong giới hair stylist.
"
Đôi tay nhỏ bé của Bảo Vương sinh ra là để cầm kéo cắt tóc. Mẹ tin, con nhất định trở thành một hair stylist giỏi. Vì vậy mẹ mong ngày nào đó, con gái sẽ thay bố mẹ tiếp quản Beauty Salon WOB."
Bảo Vương nhớ rất rõ lần đầu tiên mình đến WOB. Cô không thể quên hình ảnh mẹ đã mỉm cười hạnh phúc ra sao và cái lúc bà nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay con gái, ân cần gửi gắm những điều quan trọng trong tương lai. WOB không chỉ là một trong những salon danh tiếng trong giới làm đẹp cả nước mà còn là tâm huyết cả đời của mẹ Bảo Vương. Đáng tiếc thay, số phận khắc nghiệt đã cướp đi người mẹ yêu dấu và đẩy cô ra xa thế giới mà đáng lý mình phải thuộc về. Rồi năm tháng dần trôi, đứa con gái ấy dường như sắp quên mất bản thân từng có gì, kể cả những thứ mình phải trân trọng bảo vệ.
Trên thế giới này, có rất nhiều người mong muốn trở nên xinh đẹp. Những hair stylist hãy dùng chính đôi tay mình, cho tất cả mọi người chút phép nhiệm màu. Vì vậy, WOB chỉ nên thuộc về những người xứng đáng – tức, những hair stylist thực thụ. Nhưng, một người như Trịnh Ngân có thể được mệnh danh là hair stylist tài năng của WOB thì... Bảo Vương không muốn thế. Sao cô có thể làm ngơ chứng kiến tâm huyết cả đời của mẹ rơi vào tay những kẻ không đủ tư cách như Trịnh Ngân? Nhất định, Bảo Vương phải giành lại WOB, sẽ không ai ngăn cản được cô, thậm chí là người bố sẵn sàng từ bỏ mình mười năm trước.
Bảo Vương nhớ ra cuộc thi tuyển do WOB tổ chức mà sáng nay Tú Uyên đề cập đến. Cô bước xuống giường đến bên bàn, mở laptop. Sau vài giây tìm kiếm trên Google, Bảo Vương đã vào được website WOB. Không quá khó khăn để tìm ra thông tin cuộc thi tuyển của salon nổi tiếng này. Chủ đề cuộc thi gói gọn ba từ "Tài năng trẻ", nơi tổ chức là salon WOB và thời gian diễn ra đúng tám giờ sáng ngày mai. Đối tượng tham gia: tất cả nam nữ đam mê cắt tóc, độ tuổi từ mười tám đến hai lăm trên cả nước, bất kể chuyên nghiệp hay nghiệp dư.