Một số cô gái rất thông minh trong quan hệ tình cảm, họ biết chính xác mình muốn nhận điều gì, muốn từ bỏ điều gì, thích gì và ghét gì.
Nhưng một số cô gái lại không may mắn và đủ tỉnh táo như thế. Họ không thể nhìn thấy những lưỡi dao và tính toán ẩn sau lưng nhau. Họ cho đi tất cả những gì họ có và cuối cùng, cả hai tay đều trống không khi kết thúc cuộc tình.
Tuy nhiên, những người cho đi nhiều hơn thường trở nên tàn nhẫn hơn khi thức tỉnh. Sự trở lại của một trái tim tan vỡ sẽ phá nát mọi thứ của kẻ bạt tình.
Phương Thục chính là một người như vậy.
Lần đầu tiên gặp Phương Thục, Cố Bội Ngôn vẫn đang học trung học.
Danh tính con gái ngoài giá thú bị bại lộ, Cố Bội Ngôn là con riêng của tiểu tam người đang cố gắng hủy hoại chính thất, đó đó tin tức cô đứng đầu trường trong một kỳ thi toán cũng vừa được đăng lên diễn đàn. Nhưng không ai quan tâm nỗ lực học tập xuất sắc của cô gái nhỏ nữa.
Chuỗi ngày sau đó, Cố Bội Ngôn đối mặt với vô vàn khó khăn từ chính bạn học của mình. Trên bìa sách bài tập của cô có dòng chữ
con gái kẻ khốn nạn và
kìa con bê cái, tiền ăn trưa đột nhiên biến mất khỏi ngăn kéo, giun đất bị cắt thành từng mảnh bỏ đầy trên giường ký túc xá.
Đỉnh điểm là hôm đó, trong hộp cơm có thêm sâu bướm.
Sự kháng cự của Cố Bội Ngôn hết lần này đến lần khác dẫn đến cường độ bắt nạt tăng dần lên.
Cố Bội Ngôn, cô tự hỏi cô có thực sự muốn dành cả đời mình chịu đựng sự bắt nạt gần như nghẹt thở này không?
Bang, cô ném hộp cơm trưa đầy giun chỉ vào thùng rác. Tâm trạng của cô như đất sụp đổ, đây là giọt nước cuối cùng khiến cô gãy rụng, nhưng cô không thể khóc được, nó sẽ khơi dậy niềm vui của những người không đáng sống.
Cô cắn chặt, máu dần lan ra giữa các kẽ răng.
"Chị ơi."
Giọng nói trong vắt của một cô gái nhỏ chưa dậy thì đã kịp thời tìm đến tai cô.
Phương Thục lúc đó mới 10 tuổi, mặc bộ đồng phục học sinh to lớn màu trắng, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng đỏ tươi. Em có một đôi lông mày như núi xa xăm, đôi mắt cong cong, hiền lành và điềm tĩnh. Em giống như một quả cầu ánh sáng đột nhiên chiếu sáng trong địa ngục, xuyên thủng màn đêm sâu và mang ánh sáng vào tâm hồn cần hơi ấm vô tận.
"Chị có thích bánh bao không? Mẹ em làm đấy."
Cô lấy ra hai chiếc bánh bao hấp nhỏ từ trong túi đựng thức ăn. Những chiếc bánh bao chỉ có kích thước bằng hai ngón tay, bên cạnh có một chút nhân đậu nhỏ nhắn, ngọt ngào, nhưng nó là kí ức sưởi ấm cả tuổi thanh xuân của Cố Bội Ngôn.
Cố Bội Ngôn sửng sốt một chút, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của cô hiện lên một tia ấm áp.
"Em tên là gì?"
Cô hỏi cô bé ấy, mong chờ những gì mình nghe được sẽ là một cái tên dễ chịu, kèm theo đó là một bài thơ mang ý nghĩa sâu sắc giải thích nguồn gốc của cái tên đẹp đẽ này. Kết quả Phương Thục mỉm cười với cô bình thản như ánh trăng, nói:
"Tên tôi là Khăn Đỏ."
Cố Bội Ngôn mỉm cười. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô cười kể từ khi cô có kí ức.
Cô bé khăn đỏ cũng cười, nụ cười làm Cố Bội Ngôn vương vấn
---/-/-/-/-/-/-/-/-/-/-/-/-/-/-/-/---
Tự thiêu? ? ?
[Phương Thục thực sự đã t.ự s.á.t...]
[Thật đáng tiếc khi cô ấy vừa đoạt giải Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất cho bộ phim đầu tay của mình, tuy là phim nghệ thuật cũ và không nổi tiếng lắm nhưng dù sao vẫn là Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất mà.]
[Sự nghiệp và tình yêu của cô ấy cũng không mấy suôn sẻ. Sau khi bắt đầu đóng phim không lâu, cô ấy bị tai nạn ô tô và mặt bị biến dạng. Bây giờ Chu Tiểu Lăng cũng đã chia tay với cô ấy.]
[Chao ôi, ước gì thiên đường không còn đau đớn]
Tự thiêu…
Trên thế giới có nhiều cách rời đi, và tự thiêu là cách tra tấn đau đớn nhất. Trong khoảng thời gian mười phút kể từ khi đám cháy bùng lên cho đến khi người đó bất tỉnh, không thể thở được, mắt khói đến mức có cảm giác như bị axit sunfuric tạt vào, da bị lửa đốt cháy, không một phần da thịt của cơ thể đã từ từ rời xương.
Và chuyện đó đang xảy ra với Phương Thục, cô diễn viên mới nổi gần đây.