Chương 44-2

Edit: babynhox

Tiếng kêu gào mới ra ngoài

một

nửa,

một

cái chân của Chúc Ương dẫm

trên

đất

một

cái, khiến cho nó rung trở về.

Quỷ dựng ngược nghẹn họng hồi lâu, ủy ủy khuất khuất

nói

: "Sau này tôi cũng phải dùng đầu

đi

bộ, tóc của tôi ô ô ô ~,

không

biết có thể bị mài trọc hay

không."

"Cũng

sẽ

không, ngày đầu Vương Tuyết bị bọn họ nhổ trọc đỉnh đầu,

không

phải ngày thứ hai cũng

đã

dài lại sao?" Quỷ đen an ủi --

"Cho nên



tới nơi này làm gì? Nhìn xem làm tôi sợ rồi."

Quỷ dựng ngược bất mãn

nói: "Tôi nghe được tình hình chỗ này của các người,



chỉ biết hưởng thụ đúng

không? Ăn ngon

một

bữa còn có quần áo xinh đẹp, mỹ phẩm cũng có, tôi cũng muốn."

Quỷ đen vội vàng đem mỹ phẩm

trên

bàn ôm vào trong ngực mình: "Dựa vào gì, tại sao? Tôi nên được, tôi lấy rất nhiều tin tức đổi được đó."

Quỷ dựng ngược vội nhảy qua giành, mặc dù nó

không

đứng thắng được, nhưng năng lực bật nhảy đặc biệt tốt,

một

cái liền từ

trên

đất nhảy tới

trên

cái băng ghế, sau đó nhảy lên

trên

bàn, đảo cánh tay vơ vét với quỷ đen --

"Vừa rồi là tôi vội vàng báo thù, nếu

không

chuyện tốt có thể để cho

một

mình



ôm trọn sao? Buông tay, tôi thấy được

một

cái băng đô gấm,



cho tôi phụ kiện tóc có được hay

không,



lại

không

dùng được."

Hai con quỷ vì quần áo phụ kiện trang sức mỹ phẩm đánh nhau nửa ngày, cuối cùng bị Chúc Ương đem cả đồ và quỷ toàn bộ ném ra ngoài.

Mới ném ra

không

bao lâu, liền nghe ở lầu dưới truyền đến

một

loạt tiếng thét hoảng sợ.

Hai người Chúc Ương chỉ đành cam chịu, quỷ dựng ngược mới vừa vui vẻ giành đồ với quỷ đen lúc này lại phát ra

một

tiếng cười lạnh.

Nhưng kỳ quái là, tiếng động ở lầu hai lớn như vậy, các nữ sinh lầu ba lại như

không

có nghe thấy.

Vừa rồi bọn họ

không

có phản ứng với tiếng thét chói tai của quỷ đen, còn có thể dùng quy tắc nào đó để giải thích, nhưng bây giờ chính là đám học sinh quên tiếng thét cũng như quên mình

đã

chết rồi.

Bọn Chúc Ương

đi

xuống lầu trước,

đi

tới lầu hai ký túc xá nam bên này, liền thấy

không

ít người vây quanh nhà vệ sinh công cộng bên kia.

Dạt đám người ra, thấy nam sinh

đã

gϊếŧ chết quỷ dựng ngược

đang

bị cây lau nhà đâm xuyên qua người.

Đầu cán cây lau nhà này vươn ra từ

trên

miệng

hắn

ta,

trên

thực tế

không

ai có thể làm được chuyện này.

Chết kiểu này quá thảm thiết, khiến các nam sinh bị dọa cho sợ đến vừa đau trứng vừa muốn ói.

Lòng Triệu Sổ vẫn còn sợ hãi sờ sờ tim gan của mình, thấy Chúc Vị Tân, lặng lẽ

nói

với cậu: "Tối hôm qua tôi còn sợ cậu ta tới,

không

nghĩ tới nhanh như vậy liền báo ứng kiếp này,

nói

như vậy cây lau nhà trong tay của cậu ta lúc ấy chính là gϊếŧ người đúng

không?"

nói

xong,

một

cánh tay nổi đầy da gà: "Cậu

nói

xem tối hôm qua cậu ta nhìn tôi lâu như vậy, tôi có thể -- "

Chúc Vị Tân cười cười: "Chẳng lẽ chuyện đầu tiên sau khi tên đó biến thành quỷ

không

phải là

đi

tìm thuốc trị bệnh trĩ sao?

anh

cho rằng

anh

có bao nhiêu sức hấp dẫn khiến tên đó phải

yêu

sâu đậm?"

"đi

đi

đi!" Triệu Sổ ghê tởm muốn chết.

Cuối cùng Chúc Ương đuổi hết toàn bộ đám người trở về

đi

ngủ, lại dặn Lưu Chí và Triệu Sổ đem xác ném qua cửa sổ nhà vệ sinh xuống dưới trong bụi cỏ

đi.

Hai người nghe

yêu

cầu này đều là mê man: "Cứ, cứ như vậy? Dù gì cũng dọn đến hầm hoặc là chôn

đi?"

Chúc Ương nhìn bọn họ cười: "Các

anh

tự nguyện

thì

tôi

không

có ý kiến gì? Tôi chính là cảm thấy tiện lợi mà thôi."

Hai người dĩ nhiên

không

muốn,

trên

thực tế chỉ là đυ.ng vào xác bọn họ cũng cảm thấy ghê đến hoảng. Lại nghĩ tới dù gì tên này cũng là người bị oan hồn đòi mạng.

Phải, người chết cũng đừng để ý nhiều như vậy, vì vậy hai người thở hổn hển khiêng xác cùng với cây lau nhà, trực tiếp ném cái thứ giống ếch xiên nướng xuống dưới.

Chết kiểu này, có thể thấy được quỷ dựng ngược đối với việc

đã

từng bị biến thành cây lau nhà dùng tóc lau sàn có rất nhiều oán giận, cũng làm cho nam sinh này cùng cây lau nhà

yêu

thương lẫn nhau.

Sáng sớm ngày thứ hai, bởi vì tối hôm qua có người chết,

không

khí lúc mọi người ăn sáng liền có chút nặng nề.

Bọn Lưu Chí cũng nấu

một

nồi cháo thịt đơn giản, xào chút cải muối, ăn kèm chút bánh bao và khoai lang hấp, cũng

không

cần suy nghĩ.

Đợi mọi người ăn xong

đi

tới tòa dạy học, lại phát

hiện

cửa sổ phòng y tế ở lầu hai tòa nhà y tế

đang

treo ngược

một

người.

Đôi mắt đầy máu

không



đã

chết lại nhìn mình chết thêm

một

lần, mấu chốt là thứ đồ

trên

cổ ông ta

không

phải là mấy loại dây thừng dây vải, mà là dây ruột được xé từ trong bụng ông ta ra.

Bọn học sinh bị dọa đến hoang mang khắp nơi,

đang

dọn dẹp dụng cụ ăn bọn Triệu Sổ nghe được động tĩnh chạy đến, cũng bị sợ hết hồn.

Sáng nay Chúc Ương cũng

không

có ngủ nướng, lúc nghe được tiếng động cũng

đã

ra cửa.

Nguyên nhân cái trường học này bị diệt sạch cơ bản

đã

hiện

ra,

không

phải là người nào hại chết người nào, người nào chết trước hóa thành quỷ lệ liền dựa vào chấp niệm gϊếŧ chết người sống.

Giống như quỷ đen chết trước, sau khi biến thành quỷ gϊếŧ nam sinh tố cáo kia. Tiếp theo là Vương Tuyết,



ta chết bởi vì sinh non rong huyết, sau đó trở về phòng y tế gϊếŧ giáo viên Vật Lý và giáo viên y tế người

đã

giúp người xấu làm ác.

Tiếp theo là tên nam sinh dây dưa thái quá cùng nữ sinh tóc dài, nam sinh tỏ tình bị từ chối nên gϊếŧ nữ sinh, buổi tối hôm sau nữ sinh hóa thành oan hồn liền báo thù cùng

một

chỗ cũ.

Muốn

nói

Nhân Quả, mọi người trong trường học này, đều có tuyến liên quan của bản thân.

hiện

tại

đã

xác định bảy người, quỷ đen cùng nam sinh tố cáo, nam sinh lau nhà cùng quỷ dựng, nữ quỷ sinh sinh non cùng giáo viên vật lý và giáo viên y tế, nguyên nhân cái chết cùng biến thành quỷ của những người này

đã



ràng rành mạch.

Vẫn là câu

nói

kia, cái kịch bản này cũng

không

khó, chỉ là bởi vì số người đông đảo, hơn nữa mạch lạc hỗn loạn, lại bị trò chơi chó làm rối loạn tuyến thời gian.

Sau đó

một

khi người chơi tiến vào trò chơi, chỗ sâu trong đó cũng

sẽ

mang đến phản ứng dây chuyền riêng, toàn bộ từng cái tuyến

sự

việc

không

tốt đều

hiện

trên

mặt nước mà thôi.

Chúc Ương

đã

bắt được mạch lạc, tìm hiểu nguồn gốc

hiện

tại cũng chỉ là vấn đề thời gian.



suy nghĩ

một

chút, nếu như dựa vào tuyến thời gian ban đầu,

một

nữ sinh mất tích,

một

nữ sinh sinh non, trước sau có ba học sinh cùng hai giáo viên đều chết kỳ lạ.

Chủ nhiệm giáo dục đứng đầu quần thể giáo viên nắm trong tay tất cả, chắc chắn

sẽ

không

nghĩ tới hướng linh dị ma quỷ đầu tiên.

Suy đoán càng nhiều là có học sinh cố sức ra tay ác độc, nhiều mạng người như vậy là ai cũng phải hoang mang lo sợ.

Cách xử lý của những giáo viên này lại quen thói bạo lực cẩu thả, phát giác có cái gì

không

đúng nhất định

sẽ

đánh học sinh

yêu

cầu bọn họ khai ra.

Chúc Ương dám khẳng định đây là hướng

đi

gần như phải trải qua.

Nhưng ở giữa lại xảy ra chuyện gì, đưa đến toàn bộ thầy trò đều bị gϊếŧ sạch? Hoặc là

nói

người nào có oán khí lớn lập tức gϊếŧ nhiều người như vậy?

Xem ra là trò chơi chó thấy



mỗi lần đều

không

chút kiêng kỵ quấy rối tình tiết kịch bản cùng chiêu thức, muốn dùng cái cách này cản chân

cô.

Suy nghĩ

một

chút

đi, nếu từ lúc bắt đầu vào trò chơi



không

làm cái gì,

đi

theo thời gian xoay chuyển, tự nhiên

sự

thật

sẽ

đưa đến trước mặt mình.

Nhưng

không

tới hai ngày



liền chiếm lĩnh trường học, làm cho chuyện này chệch đường ray,

hiện

tại muốn thuận theo mò ra hướng

đi, ngược lại khó khăn rồi.

Chúc Ương nhíu mày,

không

có biểu

hiện

bất kỳ hối hận nào.

Chẳng qua là kêu Hứa Vi từ trong đám học sinh tới,

nói

cho



bé biết: "Bắt đầu từ bây giờ em đừng hành động cùng với đám học sinh, nếu thấy bọn họ tụ tập khác thường

đi

tới chỗ nào, ngàn vạn lần đừng

đi

cùng."

Hứa Vi còn chưa đoán được nguyên nhân gì, nhưng cũng biết

hiện

tại hoạt động tập thể

đã

không

có ý nghĩa, liền gật đầu, cùng

đi

với bọn Lưu Chí.

Chúc Ương dẫn theo em trai trực tiếp tìm chủ nhiệm giáo dục.

Ngày hôm qua lúc bọn họ rời

đi, giáo viên y tế điên cuồng chạy trốn, chủ nhiệm giáo dục vẫn cầm túi tiền kia

đi

tới tới lui lui lặp lại động tác ra khỏi trường.

Vào lúc này bọn họ

đi

tới đó xem,

đã

không

thấy tung tích chủ nhiệm giáo dục.

Chúc Ương cười cười: "Xem ra vòng luân hồi này cũng

không

phải là vẫn tiếp diễn như vậy, giờ đến lúc tình tiết phần sau, tất cả diễn viên vẫn phải trở về vị trí cũ."

Vì vậy hai chị em liền tìm tất cả những chỗ chủ nhiệm giáo dục có thể xuất

hiện.

Phòng làm việc giáo viên, phòng đào tạo, phòng ngủ,

không

tìm được người, ngược lại phát

hiện

túi tiền kia ở trong phòng ngủ.

Chúc Ương kêu em trai lấy túi tiền lại,

không

chút do dự đổi điểm tích lũy thu hồi lại.

Vào lúc này trường học rối loạn, các thầy giáo cũng

đã

không

thấy bóng dáng từ lâu.

Chúc Ương

không

có để ý tới học sinh chạy loạn, tiếp tục tìm chủ nhiệm giáo dục, cuối cùng cũng có thu hoạch tại

một

căn phòng kín.

Lúc bọn họ thấy chủ nhiệm giáo dục, đối phương còn mặc

một

bộ quần áo ngành nghề chỉnh tề gọn gàng, nhưng lúc này bởi vì giãy giụa xốc xếch mà bộ quần áo rối loạn, tóc cũng là rối tung.

Cả người ngồi ở

trên

ghế điện giật, vẻ mặt nhăn nhó, cái ghế điện giật này từng hành hạ vô số học sinh, tin chắc có thể thông qua cái này trị liệu lười biếng của bọn họ,

không

tự hạn chế, nghiện mạng xã hội, phản nghịch với giáo viên, đoán chừng

không

nghĩ tới mình

sẽ

chết

trên

cái máy này đúng

không?

Chúc Ương

đi

vào nhìn

một

chút, mức điện giật luôn mở đến lớn nhất, xem ra cho dù là ai làm, lúc ấy

thật

sự

không

chút muốn để có lối thoát.

Tùy ý đá đá xác chết của chủ nhiệm giáo dục, xác chết theo tiếng ngã xuống, lại

không

có có bất kỳ phản ứng nào.

Chúc Ương cũng

không

bất ngờ, trực tiếp ra khỏi phòng kín

đi

lên lầu, phương hướng chính là phòng học bên kia.

Hôm nay

không

có mặt trời, mây đen giăng đầy, sắc trời vốn u ám, nhưng bây giờ giống như tối hơn vài phần.



ràng là ban ngày

một

hai giờ chiều, bên ngoài lại giống như chạng vạng.

Chúc Ương mở cửa phòng học ra, kéo rèm cửa sổ trong phòng học ra, càng làm cho gian phòng này trở nên u tối

không

rõ.

Lúc này

một

cột sấm sét đánh xuống, ánh sáng mạnh mẽ men theo từ mặt hành lang khiến bọn họ phát

hiện

tình huống

hiện

tại trong phòng học.

Chỉ thấy từ

trên

trần nhà có mười mấy sợi dây thừng duỗi ra, cái phòng học này vốn là cải tạo, đương nhiên kết cấu

không

giống phòng học bình thường.

Đèn tiết kiệm điện được khảm ngang dọc

trên

trần nhà, vừa đúng 60 centi mét

một

cái, cả phòng học có mấy đèn.

Mà bây giờ treo ngược dây thừng xuống, chính là

trên

mỗi

một

cái đèn này.

Bọn họ buộc thành

một

vòng nút chết, làm thành

một

loại hình phạt treo cổ gục xuống, mỗi

một

sợi dây thừng vừa đúng treo ngược

một

học sinh.

Rậm rạp chằng chịt, khoảng cách đồng đều xếp thành nhóm, góc nhìn của Chúc Ương vừa đúng ngang bắp chân của bọn họ.

Bên trong phòng

không

có gió, nhưng

một

ít xác chết ném ở đây khó tránh khỏi

sẽ

vì dây thừng khiến cho lắc lư, hoặc là xoay người.

Dù là thằng ngốc Chúc Vị Tân lớn mật cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh động hít vào

một

hơi.

Số người rậm rạp chằng chịt này, ngay cả yếu tố tà giáo cũng

không

làm ra được hiệu quả rung động như vậy đó?

Mà vào lúc này, cậu lại nghe được chị của cậu cười khẽ

một

tiếng: "Quả nhiên

không

hổ là chứng cưỡng ép cực đoan, ngay cả chuyện như vậy cũng phải đẹp đẽ."

"Nhưng hình như có

một

người xoay tròn,

một

lát qua trái

một

lát qua phải, nếu

không

phải thử để ý kéo đầu sợi dây

trên

trần nhà

một

chút? Nếu

không

mọi người

không

có hướng về

một

phía, vậy

không

phải là loại người có chứng bệnh cưỡng ép

sẽ

bị ép chết sao."



nói

vừa xong, từ chỗ tối liền xuất

hiện

một

người,



ràng là mới vừa ở thấy xác chết của chủ nhiệm giáo dục ở phòng giam kín.

Nét mặt bây giờ của chủ nhiệm giáo dục

đã

không

còn có ước mong cầm tiền chạy

đi

tìm kiếm cuộc sống tốt đẹp nửa, ngược lại là oán hận gắt gao nhìn chằm chằm Chúc Ương --

"Mày phá hủy kỷ luật cũng phá hủy nguyên tắc của tao."

Chúc Ương cười nhạo: "Tôi cũng

không

có ấn đầu bà xuống nhận tiền? Thế nào?

hiện

tại biết mình

không

ra được, tiền vàng đối với bà mà

nói

không

khác nào rác, đem tất cả những chuyện trải qua xem là vết nhơ rồi hả?"

"không

sao

không

sao, nghĩ thông chút, bà nhớ lại ngày hôm qua

một

mình bà ngu đần lập lại mấy chục lần ra động tác ra khỏi trường, có phải cảm thấy nhận hối lộ đến xấu hổ căn bản

không

đáng nhắc tới

không?"

"Ha ha!

nói

đến cùng ngu xuẩn so với tham lam càng làm cho người ta

không

thể tiếp nhận đúng

không?"

Sắc mặt chủ nhiệm giáo dục tái xanh, nhưng ngay sau đó toét miệng cười lạnh: "nói

thật

có cơ hội dạy học sinh như mày như vậy tao rất vui vẻ."

"Dù sao

thì

ở đâu cũng có kẻ ba phải, lúc

đi

dạy

không

có chút cảm giác thành tựu nào, ngược lại người có ý thức mãnh liệt vẫn rất có khiêu chiến."

"Tất cả để cho



giáo này tới chỉnh sữa cho em "

Bà ta

nói

mơ hồ

không

rõ, Chúc Ương cũng hiểu, dựa vào thân phận trò chơi sắp xếp chết ở chỗ này,

không

phải chân chính biến thành học sinh nơi này sao? Sau đó quên tất cả liên quan đến trò chơi, quên mình là

một

người chơi, cùng lặp lại vòng luân hồi lần nửa với bọn học sinh.

Giống như quỷ nước và



dâu quỷ, nếu như

không

có người chơi mới đến, kích động sâu vào đầu mối tính chất, bọn họ liền xem mình cũng là học sinh nơi này, lần lượt chịu hết hành hạ

không

phải người.

Chúc Ương

nói

: "Tuy vừa bắt đầu ý nghĩ cho bà tiền chính là trêu chọc bà chơi, nhưng lúc ấy tôi cũng

không

nói

dối, dựa vào thống trị

một

đám trẻ con thỏa mãn du͙© vọиɠ quyền lợi, bà quả

thật

không

thể lên mặt bàn được."

"Nếu làm người cũng

không

lên mặt bàn được, sao bà lại cảm thấy sau khi biến thành quỷ liền có thể có sức mạnh vô địch rồi hả?"

"Ha!

nói

đi

thì

nói

lại, loại uốn nắn thấp kém này của bà -- tạm thời liền gọi là uốn nắn

đi. Nếu quả như có ích như vậy

thì

không

chút nghi ngờ là bọn học sinh

đã

uốn nắn xoa bóp bà thành viên rồi -- "

Chúc Ương kéo dài giọng, vẻ mặt cùng giọng điệu



ràng là khinh miệt châm chọc, giống như nhìn

một

phế vật tự đắc ý.

"Nếu bà có bản lĩnh lớn như vậy

thì

tại sao lại bị học sinh nắm được cơ hội cắn trả, nước mắt nước mũi đầy mặt, cả người đều thê thảm bị điện giật chết ngã

trên

đất ở phòng giam kín?"

"Tôi tin tưởng mùi vị kia cũng

không

hơn gì đúng

không?"

Hô hấp của chủ nhiệm giáo dục cũng

đang

phát run, giống như Chúc Ương nhắc tới chính là thất bại mà bà ta

không

thể tiếp nhận nhất: "Làm sao mày biết?"

Chúc Ương liếc mắt: "Bởi vì liên tục có người chết khiến lòng người hoang mang, lại cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu chiến, hoặc là còn muốn vu oan giá hoạ suy xét tới mục đích khác, tóm lại cho dù vì lý do gì,

không

phải người chịu đau khổ vĩnh viễn đều là học sinh sao?"

"Tại sao bà lại xuất

hiện

ở trong phòng điện giật? Chẳng lẽ

không

phải là

đang

trừng phạt học sinh, mà là thỉnh thoảng bà cũng

sẽ

đi

lên tự giải trí

một

hai lần đúng

không?"

Tiếp đó Chúc Ương

không

sợ hãi

không

khó chịu

đi

tới phòng học, nhìn

một

vòng xác chết học sinh treo ngược.

Mặc dù chủ nhiệm giáo dục này mắc chứng cưỡng ép thời kỳ cuối, nhưng có

một

xác chết đặc biệt khác thường.

Nét mặt của những người khác đều hoảng hốt, giống như có thể liền cắt ra làm hình thờ.

Mà chỉ riêng

một

nữ sinh, chính là người trước kia Hứa Vi nghe ngóng, bởi vì vừa bắt đầu kích động, bị phạt nặng gϊếŧ gà dọa khỉ, trở nên nhát gan rụt rè.

Nét mặt của



ta cũng là hoảng sợ, dường như nhìn thấy vật gì đó rất đáng sợ.

Chúc Ương chỉ vào nữ sinh kia

nói

: "Chính là



ấy

đi, xem ra



ấy tặng bà

một

đoạn trải nghiệm tuyệt vời, lúc bà gϊếŧ chết tất cả học sinh, cũng liền đặc biệt chiêu đãi



ấy."

"Tôi vẫn

không

hiểu tại sao chỉ có chủ nhiệm giáo dục có quyền phát động tất cả công chức giáo viên khống chế nhân tố

không

ổn định, giống như tôi,

hiện

tại

đã

biết



rồi."

Chỉ có người đứng đầu trong quy tắc ở cái trường học này, mới có năng lực

một

hơi gϊếŧ chết nhiều học sinh như vậy.

Nữ sinh kia thành công hoàn thành gϊếŧ ngược lại, vốn có thể chạy ra khỏi luân hồi, nhưng đáng tiếc du͙© vọиɠ khống chết và chấp niệm thao túng của chủ nhiệm giáo dục

đã

treo cổ tất cả học sinh còn lại.

Chấp niệm của bà ta so sánh với mấy con quỷ khác, quả

thật

là tính công kích và quy mô đều lớn hơn nhiều lắm.

Mặc dù bà ta thành quỷ cũng muốn khống chế học sinh

thật

vững ở trong tay?

Chủ nhiệm giáo dục lặng lẽ nhìn Chúc Ương hồi lâu,

không

trả lời lời

cô, ngược lại đột nhiên lạnh lùng cười

một

tiếng,

không

có để ý tới châm chọc của Chúc Ương, mắt lại đột nhiên trợn trắng, con ngươi biến mất.

không

khí cả phòng học bao phủ

một

tầng cảm giác

không

rõ, Chúc Ương có cảm giác nhưng tạm thời

không

có phát

hiện

bản thân mình khác thường.

Nhưng

một

giây kế tiếp



liền Chúc Vị Tân dùng nét mặt vô cảm

đi

vào, dưới tình huống



không

có bất cứ dặn dò nào, đạp lên băng ghế, đứng lên

trên

một

cái bàn học.

Phía

trên

cái bàn này, chính là sợi dây thòng xuống thắt thành hình tròn.

Dáng người Chúc Vị Tân rất cao, trực tiếp chụp tới liền đem nút buộc kéo tới,

đang

chuẩn bị tròng vào cổ, cái bàn dưới chân liền bị đá

một

cái ra

thật

xa.

Chúc Vị Tân cũng bởi vì mất thăng bằng ngã nhào

trên

đất, cái trán dập

trên

đất bị đau, điều này cũng làm cho cậu lấy lại ý thức.

Cậu ngẩng đầu, mờ mịt

nói: "Chị, sao chị đạp em?

không

phải vừa rồi chị để em thử

một

cái khăn quàng cổ sao? Em mới duỗi cổ tới đó chứ."

Đúng rồi, loại vòng chơi mới cấp thấp này, coi như là quỷ Boss, năng lực có thể mạnh đến đâu?

Nếu như ngầm ra hiệu cho học sinh treo cổ tự sát, căn cứ vào bản năng cầu sinh nhất định là có người phản kháng cuối cùng tránh thoát thôi miên.

Nhưng nếu đổi lại cách ra tay dịu dàng, ví như thử đeo

một

cái khăn quàng cổ, dây chuyền, huy chương --

Nhưng những thứ này đều

không

phải là thứ



để ý

hiện

tại,



đạp tỉnh em trai ngu ngốc

không

chút kinh nghiệm.

Quay đầu lại nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục

đang

giật mình vì



không

bị chút ảnh hưởng nào, nhếch miệng cười gằn đầy gϊếŧ chóc --

"Bà dám, kêu em trai tôi

đi

tìm chết?"