- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Nữ Hoàng La Hét
- Chương 30
Nữ Hoàng La Hét
Chương 30
Edit: babynhox - Cung Quảng Hằng
Quỷ nước cứ ngu ngơ nhìn Chúc Ương, mắt to trừng mắt
nhỏ.
Tiếp theo
thì
khóe miệng nhếch lên, lỗ mũi xuy
một
cái, lộ ra nụ cười mỉa mai đám rùa cháu chắt dám đυ.ng
trên
đầu người bề
trên.
Quỷ nước liền là rùng mình, theo bản năng muốn chui vào trong nước chạy trốn, nhưng tóc bị nắm chặt sao có thể thoát được hả?
Thứ tóc này giả thành rong bèo hoàn toàn trốn vào trong nước khiến người ta xuống nước cũng
không
biết
rõ, nhìn thấy người
thì
biến đổi, cho dù là
một
người đàn ông cao to khỏe mạnh cũng
không
thoát khỏi bị kéo xuống nước, từ trước đến nay
đã
khiến rất nhiều người trở thành vong hồn dưới đầu tóc này rồi.
Thế nhưng lúc này lại thành vật ảnh hưởng cản đường quỷ nước, cả
một
con quỷ vị xách trong tay người ta giống như con gà ——
nhỏ
yếu, đáng thương, lại
không
có ai giúp!
Từ từ, nó
không
thể ăn. Da đầu quỷ nước nứt vỡ, bởi vì nó đột nhiên nhìn thấy người này dùng ánh mắt đánh giá có thể lóc ra được mấy cân thịt để nhìn mình.
"Cái đó, lần sau tôi đổi người kéo, ngài thả tôi có được
không?" Quỷ nước
nói
như thế.
"Mày thấy sao?" Chúc Ương nhe răng cười nhìn nó: "Nếu vừa rồi tao
không
chú ý
một
chút, vào lúc này
đã
biến thành vong hồn dưới nước rồi?"
"trên
bờ còn có hai đứa bé, lỡ như bọn họ chạy tới vớt tôi lên, rồi cùng hỗ trợ với nhau
thì
phải làm sao? Trong nhà tôi còn có mẹ già, cuộc sống
không
có con cái cũng
không
thể mong đợi được gì,
sẽ
nghĩ lung tung trong lòng
thì
làm sao?"
"Tóc của mày dễ dàng cuộn lại như vậy, kết hợp thu phát lưu loát, lướt
nhẹ
là có thể kéo được bốn mạng người nhỉ!"
Quỷ nước
nói
giống như tiếng muỗi kêu: "một
lần chỉ có thể kéo
một
người."
Liền nghe lời
nói
không
thuận theo cũng
không
buông tha của Chúc Ương: "Vậy cho dù hai đứa bé kia tránh thoát
một
kiếp, đứng
trên
bờ trơ mắt nhìn tao chết, vậy là
đã
có rất nhiều bóng ngầm rồi?"
"Cái thôn rách nát này của các người
đã
từng nhìn thấy
cô
gái
xinh đẹp như vậy chưa? Thành quỷ rồi có thể
không
nói
đến pháp luật căn bản sao?
cô
gái
xinh đẹp như tao phải chết ở
một
con sông
nhỏ
này của mày sao? Thi thể phải bị ngâm nước trương thúi nổi lên mặt nước sao?"
"Có chút tính người
đi
có được
không, cái thôn rách này có thể nhận được linh hồn tốt đẹp này sao? Mày xứng sao? Phi!"
nói
xong mấy câu cuối, quỷ nước cũng cảm giác mấy
âm
tiết như tiếng gió đánh thẳng tới phá hủy mặt mình, rất có loại cảm giác thảm hại máu chó.
Nó gật đầu liên tục: "không
xứng
không
xứng, vậy ngài thả tôi được
không?"
Lại cảm thấy nhất định là
cô
gái
này
không
dễ
nói
chuyện như vậy, liền cắn răng
nói: "Cùng lắm
thì
ngài muốn ăn cái gì, tới bờ sông kêu
một
tiếng, cá tôm cua sò ốc gì đó, muốn bao nhiêu tôi ném lên bờ cho ngài bấy nhiêu."
Cái này cũng rất lời, mấy ngày nay Chúc Ương
đang
thèm ăn, hơn nữa mình cũng thích ăn cá tôm, quỷ nước này quỳ xuống đất nhận lỗi trước
một
bước, ngược lại là con quỷ có mắt nhìn vô cùng hiếm thấy mà
cô
đã
từng gặp.
Ý định trực tiếp bẽ gãy cổ đối phương cũng liền biến mất, nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha.
Chỉ thấy Chúc Ương níu lấy tóc của nó, kéo
một
đoạn dọc theo con sông.
Quỷ nước thấy
cô
không
nói
có đồng ý hay
không, cho là mất mạng tại đây, vội giãy giụa
nói
: "Chị, chị hai! Bà nội, ngài là bà
cô
của tôi, tôi chưa từng hại người,
thật
đó."
"Sau khi bị
một
người kéo xuống làm người chết thay, tôi chưa từng kéo ai xuống, lần trước muốn kéo
một
đứa bé còn bị tóc làm trượt chân té, khi còn sống tôi là đàn ông, tóc lại dài như vậy, tay nghề chưa quen liền đυ.ng vào tay ngài, bà
cô
ngài tha cho tôi
đi?"
Mẹ nó, đây mà là con
gái
sao?
rõ
ràng chính là lực sĩ đanh thép biến thành
cô
gái
khỏe mạnh, nếu ban đầu nó có sức lớn như vậy, cũng
không
bị kéo xuống đây trở thành người chết thay rồi.
Chúc Ương nghe cách
nói
chuyện của quỷ nước: "Khi còn sống
anh
không
phải là người ở đây sao?"
Quỷ nước gật đầu liên tục: "không
phải
không
phải, tôi tới chỗ này chơi, giống như còn
đi
chung với những người khác, nhưng tôi
không
có nhiều ấn tượng lắm."
Chúc Ương thầm nghĩ có lẽ cũng là thanh niên trẻ tuổi vào trong núi tìm hiểu cuộc sống của nông dân tự nhiên, thậm chí, cũng có thể là
một
người trong nhóm người chơi,
không
thể qua vòng trò chơi chết ở chỗ này.
Nhưng cái này cũng
không
sẽ
làm ảnh hưởng quyết định của
cô,
cô
lôi quỷ nước
đi
dào
một
vòng nghiêng ngã dưới sông rồi
đi
tới bên
một
cái cây.
Trực tiếp buộc tóc quỷ nước lên cây, cả con quỷ bị treo ngược
trên
sông giống như cá khô mặn, còn bị dòng nước xông tới đánh vào cho lung lay.
Quỷ nước cũng bị cách trêu đùa của người này làm cho bối rối: "Đợi
một
chút, tôi
không
cần mặt mũi sao? Chờ sáng sớm ngày mai những người dân trong thôn kia nhìn tôi bị treo ngược ở chỗ này, còn có ai
sẽ
sợ quỷ nước?"
"anh
có tin từ nay về sau những đứa bé kia
sẽ
dám
đi
tiểu vào con sông này
không?"
"Cho nên! Trước khi trời sáng
thì
tự
anh
cỡi ra
đi." Chúc Ương nhún nhún vai: "Cố gắng lên! Trưa mai tôi muốn ăn tôm xào, để cho hai đứa bé này đến bắt tôm, đến lúc đó phải chuẩn bị xong."
Quỷ nước cứ nhìn người này
không
giúp mình mà dẫn hai đứa bé rời
đi,
thật
sự
ác bá vừa chiếm lợi lại vừa
không
buông tha cho nó,
Nếu lúc đó bọn họ có nhân vật lợi hại như vậy, cũng
không
đến nổi toàn đội bị tiệu diệt——
Hả? Cái gì là toàn đội bị tiêu diệt? Quỷ nước rất nghi ngờ mấy chữ đột nhiên xuất
hiện
trước mắt này, nó
không
phải là vào núi chơi cùng mấy người khác nên bị chết sao?
Đáng tiếc trong đầu chỉ thoáng qua trong chớp mắt, liền bắt đầu tìm cách cởi bỏ tóc bị buộc
trên
cây.
Đúng là còn buộc chặt như vậy nửa, nhất định là người biếи ŧɦái này buộc nút chết.
Hai đứa bé nhìn thấy tất cả, lúc trở về
thì
bước
đi
cũng có chút bay bổng, trẻ con còn
nhỏ
tuổi, có lẽ trong
một
chốc cũng
không
quên được kí©h thí©ɧ này.
Chúc Ương cũng lười giải thích, ba người tiếp tục mò đường trở về.
Chỉ là
trên
đường trở về phải
đi
qua
một
bờ ruộng, bởi vì lúc này trời quá tối, bờ ruộng lại hẹp.
Hai đứa bé thấy vừa rồi ngay cả nước cái hố nước kia cũng có thể làm Chúc Ương bùng nổ tính khí, sợ rằng nếu
cô
bị té lại đạp vỡ bờ ruộng này, vì vậy liền dẫn
cô
đi
đường vòng ra phía sau sườn núi bên kia, cũng chỉ xa gần 100 mét, hơn nữa ——
Chúc Ương cũng
không
phải người ở đây, chẳng qua là lúc
đi
tới
một
chỗ liền nhìn thấy được mấy ngôi mộ to to
nhỏ
nhỏ.
Có
một
số mộ được xây dưng
không
tệ, còn lập
một
tấm bia đá vẻ vang, có
một
số mộ vừa trơ trọi vừa thấp bé.
Nhưng những ngôi mộ nghèo này liền tập trung ở chỗ cao nhất, chừng mấy chục cái.
Hai
anh
em vốn
đang
dẫn đường ở phía trước, lúc
đi
qua ngôi mộ lúc liền
đi
thẳng vào, Chúc Ương còn tưởng rằng trở về phải trực tiếp
đi
qua những ngôi mộ này, cũng liền
đi
theo phía sau của bọn trẻ.
Chỉ thấy hai
anh
em ngừng lại trước mặt
một
ngôi mộ, móc thanh socola từ trong túi mà Chúc Ương
đã
cho lúc trước ra, còn có kẹo mạch nha hình thỏ hôm nay
đã
mua
trên
thị trấn, đặt ở trước mộ ——
"Chị ơi! Chị ăn cái này
đi, còn có nước trái cây, uống rất ngon."
nói
xong lại mở
một
lon Fanta ra tưới lên trước mộ.
Chúc Ương
đã
nói
mua đồ uống cho hai
anh
em mà sao chỉ uống
một
lon, còn tưởng rằng muốn để giành về nhà uống,
thì
ra là giữ lại cho chị
gái.
Lòng Chúc Ương liền có chút chua xót, đừng thấy
cô
lúc vào trong trò chơi qua loa cho xong chuyện, dựa vào tâm trạng tùy hứng tự nhiên, cũng có nhiều bùa qua vòng như vậy
thì
theo lý thuyết
thì
tạm thời
không
lo mạng sống.
Nhưng nếu ngày đó
cô
thật
sự
chết ở trong trò chơi, giống như con quỷ nước vừa gặp, vậy Chúc Vị Tân - em trai
cô
có phải cũng có thể
cô
đơn đứng trước mộ
cô
như vậy
không?
cô
tiến lên sờ sờ đầu hai đứa bé: "đi
thôi, trong nhà còn có kem, ngày mai lấy thêm tới cho chi
gái
ăn."
Hai đứa bé lau nước mắt: "Ban ngày
không
thể tới thăm chị
gái,
sẽ
bị đuổi
đi, những người đó còn có thể bắt bọn em về nhà rồi mắng mẹ."
Chúc Ương giật mình, hỏi: "Sao chị
gái
lại mất?"
anh
trai
không
lên tiếng, ngược lại là em trai thút tha thút thít
nói
ra: "Chết lúc lấy chồng."
"Gả cho ai?"
Hai
anh
em liếc nhìn nhau, lắc đầu
một
cái: "không
thể
nói."
Quả nhiên, tiếp theo Chúc Ương có hỏi tới thế nào, hai đứa bé cũng chỉ là im miệng lắc đầu.
cô
cũng
không
miễn cưỡng nữa, loại thôn làng hẻo lánh như thế này, dù sao cũng
không
tránh được
một
chút tập tục xấu
không
nói
nên lời trong xã hội
hiện
đại.
Bé
gái
còn
nhỏ
tuổi liền bị ép gả là chuyện bình thường, nếu như cha mẹ kiên quyết, chỉ cần dùng con
gái
là đổi lại được chỗ tốt, hoặc nhà trai cho được của cải tốt hơn
thì
cho dù con
gái
có chết ở nhà chồng, cũng
không
thể tranh luận được.
Chẳng lẽ là gả cho ác bá trong thôn nên bị ngược đãi tới chết? Chồng chị Vương
đã
từng buôn bán, cũng
không
thương tiếc gì con của mình,
hiện
tại cả nhà nhà chỉ có bốn bức tường, có thể có khả năng lúc ấy chuyện buôn bán gặp khó khăn nên dùng con
gái
đổi đồ hay
không?
Nhưng trực giác
nói
cho Chúc Ương biết chuyện
không
có đơn giản như vậy, nhưng có thể khẳng định là, thôn này liều chết giữ
một
bí mật, ngay cả trẻ con cũng cẩn thận dạy bảo tuyệt đối
không
thể tiết lộ bí mật ra ngoài, sợ rằng đây mới là điểm quan trọng của cả trò chơi.
Chúc Ương
đi
theo hai đứa bé
đi
trở về, quả
thật
là người vô tội bị kéo vào trò chơi là thảm họa mà.
Nhưng so với người chơi khác
thì
Chúc Ương lại cực kỳ may mắn, vừa bắt đầu
cô
đã
tích góp vốn trò chơi ban đầu và ra sức thúc ngựa đuổi kịp những người chơi khác, điều này làm khiến cho người mới như
cô
thành thạo hơn trong trò chơi.
Đây cũng
không
thể
nói
là may mắn, dù sao mọi người cũng cùng điểm xuất phát,
cô
dựa vào bản lãnh của mình có được đánh giá và phần thưởng cao cấp.
Làm cho
cô
cảm thấy may mắn chính là có thể mạnh mẽ đến
không
dễ dàng bị sống chết của người chơi thao túng trước mặt mình,
nói
như vậy có chút khắc nghiệt nhưng con đường mà Lộ Hưu Từ từng
đi
qua
đã
chứng minh tính chính xác
sự
thật
không
thể tranh cãi.
Chúc Ương cũng
không
nhất định
sẽ
làm lại cách làm của
anh, nhưng có
một
số suy nghĩ
thì
hai người hoàn toàn giống nhau.
Đó chính là ở thế giới trò chơi, nếu như chỉ muốn chạy theo điều kiện sống sót,
sẽ
vĩnh viễn chỉ có thể bị
sự
sống chết uy hϊếp nắm mũi dẫn
đi, càng trốn tránh
thì
trò chơi chó này
sẽ
càng cưỡng chế người chơi đối mặt.
Ngược lại nghênh đón khó khăn, tranh giành đánh giá cao và phần thưởng phong phú, mới có thể
không
ngừng trở nên mạnh mẽ, mạnh đến đem trò chơi biến thành sân chơi của mình.
Nhìn vào trăm vạn điểm tích lũy của Lộ Hưu Từ nằm mốc meo ở đó, chỉ ba năm ngắn ngủn, nếu như chỉ dựa vào mỗi mấy tháng
một
lần, mỗi lần chỉ theo đuổi giới hạn thấp nhất là bảo vệ tánh mạng, muốn kiếm được tài sản cỡ này, chính là nằm mơ.
Cho nên đừng
nói
tới bản tính Chúc Ương là thích gây chuyện gà bay chó sủa. Cho dù
cô
là
một
người sợ sệt cũng phải cứng rắn tìm kiếm con đường thoát.
Khi về đến nhà
thì
bữa tối
đã
được dọn lên bàn, nhưng
không
ai động đũa,
một
bàn đầy người chờ bọn họ.
Tủ lạnh và TV
đã
lắp đặt xong,
đang
ở nhà chính, đối với cách làm của Chúc Ương
thì
lúc này chị Vương vẫn như rơi vào trong sương mù.
Thấy
cô
trở lại,
không
nhịn được vội vàng hỏi: "Vậy ——
cô
Chúc, lúc các người
đi
thì
làm sao đem những thứ đồ này
đi?"
Chúc Ương bưng chén cơm liền bắt đầu ăn cơm, nghe vậy hoàn toàn thất vọng: "Tôi đem theo những thứ kia làm gì? Cũng
không
phải là ăn no
không
có chuyện làm,
đi
thì
sẽ
là của chị."
Chị Vương sốt ruột: "Vậy làm sao được?
cô
xài nhiều tiền như vậy —— "
Chúc Ương
không
kiên nhẫn dây dưa cái này: "Chị
không
thích
thì
mang ra ngoài ném, hoặc là bán phế phẩm cũng được, dù sao
thì
tôi chỉ dùng mấy ngày nay, tôi quản nhiều như vậy làm gì."
Chị Vương bị bộ dáng lưu manh khoe khoang này của
cô
làm cho nghẹn họng
không
nói
nên lời,
cô
gái
này rất tốt bụng nhưng là người làm theo ý mình
không
nghe người khác tranh cãi.
Đừng
nói
chị Vương, 5 người chơi khác
đang
ở nhà đợi, buổi chiều liền có
một
nhóm người của công ty điện máy lên núi tới gõ gõ lắp lắp cũng làm bọn họ hết sức ngu ngơ.
Buổi sáng còn là căn nhà chỉ có bốn bức tường,
trên
căn bản
thì
lúc này cái gì cần có đều có, tủ lạnh TV lò vi sóng, đủ thứ đồ điện lớn
nhỏ
sắp xếp gọn gàng trong nhà, trong xe còn tiện thể chở về rất nhiều đồ ăn vật.
Xem ra là lần này
đi
họp chợ, tám phần là người này lại đổi điểm tích lũy, ngay cả Tề Kỳ và Phó Viên cũng
đã
hiểu được tiền
cô
dùng là từ đâu đến.
Người này
thật
sự
xem qua vòng trò chơi kinh khủng này thành về quê nghĩ phép sao?
Nhưng vẫn là câu
nói
kia, mềm yếu ăn nhờ người ta,
hiện
tại bọn họ là người hầu ăn nhờ người ta, dù sao cũng
không
nên bày ra dáng vẻ chê trách người ta, hơn nữa còn phải xem người ta vui hay
không
vui đó.
Qua hai ngày cũng hiểu biết cá tính của Chúc Ương,
thật
sự
bày dáng vẻ người có hiểu biết ở trước mặt
cô,
một
cái bĩu môi là
không
trốn khỏi, tự rước lấy nhục.
Bởi vì ban ngày vừa mua
không
ít vật liệu, bữa ăn tối càng phong phú nhiều loại hơn.
Thịt heo mua ở nhà khác cũng
đi
lấy toàn bộ lại để trong tủ lạnh, bữa ăn tối chị Vương tỷ làm móng heo hầm đậu nành.
Móng heo hầm phải mềm kết hợp nước màu cháy xém, mềm dẻo đàn hồi, nhất là gân móng, miễn bàn có bao nhiêu thơm ngon.
Chị Vương còn dùng nồi cơm điện mới mua làm bánh táo đỏ, người trong thôn
không
biết làm những món ngọt tráng miệng, nhưng Chúc Ương cảm thấy mỗi loại đều có hương vị khác nhau, vẫn ăn rất ngon như cũ.
Bởi vì hai ngày nay có thức ăn tốt, dường như
không
khí nặng nề ban đầu trong nhà này cũng cũng từ từ sống động.
Buổi tối cơm nước xong
một
đám người hóng ở trong sân, dưa hấu và đào trong tủ lạnh lúc buổi trưa được chị Vương lấy rửa sạch cắt ra.
Sân vườn thường ngày đen như mức được Chúc Ương dặn người lắp
một
cái đèn, sau này hai đứa bé học bài cũng
không
đến nổi mắt bị khó chịu.
Có người dân cơm nước xong ra ngoài hóng mát thỉnh thoảng
đi
qua bên này, nhìn thấy cảnh náo nhiệt gần đây của nhà chị Vương, vẻ mặt cũng có chút khó coi.
Nhưng có nhiều người ngồi trong sân như vậy,
không
có xảy ra chuyện xông thẳng vào nhà nguyền rủa giống như bà cụ ngày thứ nhất.
đang
hưởng thụ mát lạnh, liền nghe
một
tiếng thét chói tai vang dội cả thôn, mấy người chơi giật mình,
đang
chuẩn bị
đi
ra ngoài nhìn tìm đầu mối.
Liền nghe Chúc Ương miễn cưỡng
nói
: "Trời tối như vậy, chạy loạn cái gì? Chạy lạc mất, nhưng đừng hy vọng tôi
sẽ
thức trắng đêm tìm người đó."
Mọi người nghĩ cũng phải,
thật
ra
thì
hoàn cảnh loại trò chơi này có chút kiêng kỵ như chim sợ ná, chỗ này rất lớn, chạy lung tung giữa trời đen như mực
thì
không
chừng
sẽ
biến mất thần
không
biết quỷ
không
hay.
Nhà chị Vương cũng
không
có hứng thú với tiếng hét lớn kia, nhưng trong thôn có
không
ít người
đang
chạy đến bờ sông.
một
lát sau liền nhốn nháo trở lại, hai tên nam sinh ra khỏi sân chặn người lại hỏi.
thì
ra là có
một
người phụ nữ thừa dịp trời tối dắt bò trở lại, thấy có người chết treo
trên
cây bên bờ sông, còn tưởng rằng người nào đêm hôm khuya khoắc chạy tới sông treo cổ.
Kết quả mọi người chạy tới
thì
trên
cây lại
không
có gì cả, ngược lại thấy
một
nhúm tóc
trên
đó.
"Tôi
thật
sự
thấy được mà!" Có
một
phụ nữ chưa tỉnh hồn
nói
: "Chính là treo ngược
trên
nhánh cây, còn bị nước cuốn phải lay động lềnh bềnh, tay còn
đang
bận gỡ tóc ra, e rằng là treo lên rồi hối hận, thấy tôi
thì
kéo hai ba cái xé đứt dây thừng rớt xuống bị nước cuốn
đi."
"Treo cổ còn có thể hối hận?
cô
thử treo cổ rồi tự mình tháo xuống xem?"
"Tôi
thật
sự
thấy vậy mà!"
"Được được, chắc là
cô
đã
thấy quần áo nhà ai treo bị cuốn
đi
rồi đó."
"Các người
nói
xem,
không
phải là quỷ nước chứ?" Có người sợ
nói.
"Ha ha ha! Quỷ nước chỉ ở trong nước, sao lại tự mình treo đầu lên cành cây? Chẳng lẽ bị người khác kéo lên hả?"
"Nếu là
thật
thì
sông của chúng ta cũng được bình yên."
Mấy người dân
không
biết
sự
thật
bật thốt lên, làm ầm ĩ
một
lát cũng giải tán.
Hai nam sinh hỏi thăm tin tức xong trở về
thì
vẻ mặt
không
tốt,
nói
với mọi người: "Rốt cục cũng xuất
hiện, là quỷ nước."
"Mặc dù còn
không
dám kết luận, cũng
không
thể
không
phòng, sau này chúng ta liền tránh xa bờ sông,
không
hạn chế là lúc sáng hay trời tối —— "
Lời còn chưa
nói
hết, liền nghe đứa trẻ
đang
làm bài tập bên cạnh
nói
: "Chính là quỷ nước, bọn em nhìn thấy."
Mấy người hoảng sợ, vội hỏi: "Các người thấy lúc trở về sao? Làm sao em xác định?"
Bạn
nhỏ
liền chỉ chỉ Chúc Ương: "Bị chị kéo lên, lúc chị ấy rửa bùn dính
trên
tay
thì
quỷ nước muốn kéo chị ấy xuống,
không
có kéo thắng được chị ấy, liền bị treo ngược
trên
cây."
"Trường học của bọn em có
một
người lớn đánh nhau với thầy giáo, cũng bị treo ngược lên như vậy đó."
Mọi người ngạc nhiên sợ hãi, nhưng cái gáy cứng ngắc chuyển tầm mắt sang Chúc Ương.
Chúc Ương vừa ăn xong
một
miếng dưa hấu, ném vỏ vào trong thùng rác, thuận miệng
nói
: "Tôi
đã
kêu tên lang thang đó ngày mai chuẩn bị tôm dâng lễ, sáng mai các người
đi
lấy, tránh để người khác nhặt được."
Thái độ như chuyện đương nhiên lần này của
cô
làm cho mấy người chơi hít vào
một
hơi lạnh, nếu
không
phải là hai đứa
nhỏ
nhìn thấy tận mắt
thì
tuyệt đối mấy người này
sẽ
cho rằng
cô
khoác lác.
không
đúng, Chương Hân
sẽ
không
nghĩ vậy, vào lúc này Chương Hân cũng rất là vui sướиɠ nhìn bốn người khác.
Ban ngày
nói
với bọn họ chuyện đêm đó, mấy người này còn
không
tin, cho là
cô
nằm mơ mất trí nhớ, cái này cho dù là Chúc Ương có thông minh hơn nửa, cũng
không
thể vòng chơi thứ hai là có thể cứng rắn đối mặt với quỷ quái.
Vào lúc này bốn người bị lời
nói
của hai đứa bé làm cho bùng nổ bên ngoài cháy khét bên trong mềm nhũn, nhưng vẫn có chút khó tin, sợ rằng đứa bé
đã
bị Chúc Ương mua chuộc.
không
khí liền lúng ta lúng túng, mấy người đợi mãi
không
biết
nói
gì, liền thu dọn qua loa trở về
đi
ngủ.
Chúc Ương mới vừa mua TV, có chút thứ giải trí liền
không
có nhàm chán như vậy, xem
một
bộ phim, Đại Thoại Tây Du của Châu Tinh Trì.
Tuy
nói
đã
từng xem
không
chỉ
một
lần, nhưng vẫn cười đến đau bụng, huống chi lần đầu tiên hai đứa bé xem, vẫn còn muốn xem thêm nhưng bị đuổi
đi
mới bất đắc dĩ trở về phòng ngủ.
Chúc Ương có ấn tượng sâu nhất
một
câu
nói
cuối cùng của bộ phim "Hãy nhìn xem người kia,
thật
giống
một
con chó."
Chúc Ương xem phim xong có chút buồn ngủ, bởi vì thời tiết tối nay nên trước khi ngủ chị Vương liền nhắc nhở các
cô
đóng kỹ cửa sổ, nếu
không
nửa đêm trời mưa
sẽ
bị tạt vào.
Hai
cô
gái
không
muốn
đang
trong giấc mộng lại bị ướt sũng đương nhiên
sẽ
làm theo, nhưng nếu như vậy
thì
không
khí trong phòng ngột ngạt
không
được thoáng lắm.
Nửa đêm, Chúc Ương ngửi thấy được
một
mùi vị kỳ lạ khó chịu, là mùi chó.
hiện
tại người bình thường nuôi chó xử lý rất tốt, nhưng chó nuôi ở nông thôn
không
có kỹ như vậy, đặc biệt là loại giữ nhà, đồ ăn còn dư lại chính là cho chó, hơn nửa chưa chắc xử lý tắm rửa hằng ngày.
Cho nên bình thường chó nông thôn đến gần đều có
một
mùi chó khó ngửi.
Chúc Ương mơ mơ màng màng còn
đang
suy nghĩ có phải buổi tối chó lén vào phòng ngủ hay
không, nhưng ngay sau đó phản ứng kịp, căn bản là nhà chị Vương
không
có nuôi chó.
Mặc dù buổi tối ở nông thôn
không
cần đóng cửa cũng
không
hiếm lạ, nhưng nhà Vương cũng
không
có to gan như vậy.
Chúc Ương cảm thấy có cái gì đó
không
đúng, mắt lườm
một
cái, bỗng dưng nhìn thấy khuôn mặt bỉ ỏi của người đàn ông
đang
ở trước mắt mình.
Còn lè lưỡi thở gấp khì khì, giống như con chó le lưỡi thở gấp vậy, Chúc Ương ngửi thấy mùi chó khó chịu càng ngày càng gần chính là từ hơi thở của
hắn
ta.
Da đầu Chúc Ương muốn nổ tung, liền muốn thét chói tai, nhưng thấy đầu lưỡi kia sắp chảy nước miếng xuống lại cứng rắn nuốt ghê tởm trở về.
nói
thật
là
cô
thật
sự
bị giật mình, cho dù lần đầu tiên gặp quỷ cũng
không
dọa người như vậy,
không
phải là kỳ quái máu tanh, là ghê tởm
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Nữ Hoàng La Hét
- Chương 30