Chương 23

Edit: babynhox

cô Thôi vẫn còn khóc, nhưng đột nhiên Chúc Ương lại nở nụ cười ——

"Ha ha! Ha ha ha ha ha..."

Trong miệng mọi người vốn chuẩn bị nói lời khuyên giải an ủi cô Thôi nhưng chưa kịp nói, rối rít nhìn về phía Chúc Ương.

cô cười đến vô cùng vui vẻ, trong con ngươi vốn sáng ngời mê người lại có thêm tia sáng, thật sự là nụ cười ngọt ngào xinh đẹp có thần.

Trong một lúc liên tục nghe được hai tin xấu chẳng những không có cảm giác bi ai tuyệt vọng, mà lại có chút thấm thía không hiểu được. Cái loại trực giác mãnh liệt sắp có mưa gió đó làm mọi người ở đây cảm thấy run sợ tận tim gan, bao gồm cô Thôi đang trong cơn giận dữ.

Sau khi cười xong, Chúc Ương phất phất tay, đầu ngón tay thờ ơ xoa khóe mắt, hơi thở thong thả lười nhác mở miệng nói: "Tôi hiểu được, chúng ta muốn làm việc khiêm tốn không dính líu đến nhiều người, ngược lại người ta vẫn không cảm kích."

"Chúng ta giải quyết một chuyện, nó liền có cách nhanh chóng kéo dài phát triển phiền phức mới, quy luật này vẫn luôn chặt chẽ như vậy, đây là muốn nói cho tôi biết cái gì? Hiệu ứng cánh bướm? Tất cả việc tôi làm đều vô ích sao?"

cô Khâu không hiểu lời nói này, nhưng mấy người chơi cũng nghe hiểu được, cái từ "người ta" và "nó" này đương nhiên là chỉ trò chơi.

Lòng Lý Lập và Uông có chút bi ai, thật ra bọn họ đã sớm đoán được loại tình huống này, cho dù that đổi hiện tại ra sao, kết quả cũng chỉ có một.

Chẳng qua là không nghĩ tới tình tiết vỡ kịch lần này lại gần với quy luật trong thực tế như vậy, không giống so với kinh nghiệm đã có. Nhưng là chính vì vậy càng làm người ta cảm thấy khó chịu hơn.

Vào buổi tối ngày thứ bảy khiến cho mấy vị NPC quỷ chết đi một cách khác thường, loại hành động mắc xích chặt chẽ trước sau này nhìn như là một cảnh bi kịch phát triển tự nhiên nhưng sự thật là một loại hành hạ trong lòng.

Người chơi vốn tưởng tình trạng có chuyển biến kết quả sự thật lại có loại cảm giác mất mác như bị tát một bạt tai, càng có loại ảo giác đây chính là do mình tạo ra, bởi vì nếu như lúc đầu khoanh tay đứng nhìn, kịch bản cơ bản là không thể dính líu tới nhiều người như vậy.

Uông Bội đang chuẩn bị vỗ vỗ bả vai an ủi Chúc Ương một chút, chỉ thấy cô nâng đầu lên, ánh mắt đột nhiên trở nên hết sức ngang bướng, đó không phải là cảm giác tỉnh ngộ mà là loại tự tin không chút dao động với lựa chọn của chính mình, cho dù thất bại thảm hại cũng vui vẻ gánh chịu.

Chúc Ương chợt đứng lên, một chân dẫm lên trên khay trà: "Những thứ người hèn hạ kia cho rằng như vậy là có thể đem chúng ta ra đùa giỡn xoay vòng sao? Cho rằng tôi sẽ ngồi chờ nó sắp xếp tình tiết cho tôi sao? Để cái rắm, đám người tuyến nhân quả đi ăn cứt đi."

Đột nhiên nhìn về phía ba nhân vật trung tâm bi kịch, ánh mắt kia làm cho trong lòng ba người giật mình: "không phải nói muốn đi theo tôi sao? Tôi sẽ dạy các người điểm quan trọng đầu tiên."

"Tên hèn hạ nào dám đυ.ng tới các người thì liền móc hết ruột gan kéo ra khỏi miệng. Bất cứ việc gì cũng không cần nghĩ nhiều, hãy nhớ tính mạng rẻ mạc này đến từ đâu? Gϊếŧ chết hơn hai triệu anh chị em mới có được người như bây giờ, mẹ nó, đừng quay đầu lại sống không có khí phách như một phôi thai."

"đi theo tôi!"

Ba chữ cuối cùng nói xong vừa vang vừa dữ dội, dọa cho ba người bao gồm bọn người Lý Lập sợ đến rụt bả vai lại, vội vàng đi theo cô xếp thành một hàng lên lầu.

Đám người đi đến phòng Chúc Ương, nhiều người nên trong lúc này phòng trở nên có chút chật chội.

không ai có thể để ý cái này, liền thấy Chúc Ương cầm lấy mấy túi, đổ tất cả đồ vật bên trong lên trên gường.

Phó bản lần này ngoại trừ hai ngày gần nhất thì tiết tấu càng lúc càng nhanh, có chút không thể phân chia ra ngoài, quả thật là mấy ngày trước mọi người đã quá thoải mái rồi.

Cho dù là Lý Lập hay là Uông cũng mua không ít đồ vật mà không mua được trong thực tế, Chúc Ương đổ ra chính là một chút mỹ phẩm, tóc giả, đồ trang sức đeo tay và quần áo mà cô và Uông Bội đã mua.

Dù sao cũng không dùng hết, chính mình vui vẻ là được rồi, Uông Bội mua không ít món đồ không hiểu được, ngược lại lúc này lại có tác dụng nhất.

Chúc Ương liếc nhìn Ngô Việt, rồi nói với mấy người Lục Tân: "Dẫn cậu ta đến phòng mấy anh chỉnh sửa lại hình người đi, tóc che phủ mắt lưng thì khom khom còn ra thể thống gì, sống lưng thẳng lên cho tôi."

Ngô Việt bị bắt đi với vẻ mặt hoang mang, sau đó cô Khâu và cô Thôi cũng bị Chúc Ương ném cho mỗi người một bộ quần áo cao cấp, đều là nhãn hiệu quốc tế thịnh hành mùa này.

"đi thay!"

cô Khâu và cô Thôi liếc mắt nhìn nhau, có hơi không hiểu rõ, sợ hãi nhìn quần áo cao cấp giá trị trong tay.

Những nhãn hiệu này đều là những món chỉ có trung tâm cao tầng xa hoa nhất mới có bán, bên trong đều là những vật phẩm xa xỉ nhất thể giới, món đồ thấp nhất cũng là mấy vạn.

Giai cấp công nhân và học sinh nghèo như hai người, ngay cả đi dạo cũng không dám vào đó.

Nhưng hai người sững sờ nhìn thấy trên mặt Chúc Ương đã có nét mất kiên nhẫn, hai người vội vàng chen vào phòng tắm thay đồ.

Chờ hai người thay xong ra ngoài, quả thật là người đẹp nhờ lụa, toàn bộ căn phòng nhỏ chen chúc bỗng tràn ngập ánh sáng của những cô gái xinh đẹp.

Khuôn mặt cô Thôi cũng không cần phải nói nửa, từ nhỏ đến lớn đều bị người khác ghen tị đuổi mắng vẻ đẹp của cô ấy cũng đủ nói rõ cô ấy xinh đẹp sắc xảo làm người động lòng.

Mà cô Khâu dù đã hơn 30 tuổi, lại vì áp lực cuộc sống cùng tâm trang u uất trong thời gian dài không có chăm sóc chính mình. Nhưng là giáo viên, cộng với nền tảng khí chất xinh đẹp tri thức từ trong xương làm cho người ta nhìn liền cảm thấy thoải mái.

Cho cô ấy mặc một bộ đồ công sở liền có vẻ cả người xinh đẹp dịu dàng, tao nhã giỏi giang, tựa như ca ngợi thành công giàu có trong sự nghiệp của phái nữ.

Mà cô Thôi mặc chính là một bộ đầm màu đen vô cùng đơn giản, đường cắt may gọn gàng cực kỳ tôn lên đường cong uyển chuyển của phái nữ.

Dáng người gợi cảm luôn bị người khác lên ác là "sắc tình" lập tức trở nên cao cấp không nhận ra, mà váy ngắn vừa vặn cũng làm nổi bật đường cong của cô ấy, không giống bình thường cô ấy mặc những thứ đồ đi làm người mẫu ảnh xe hoặc là ở quán rượu lộ ra hơi thở vất vả long đong.

Chúc Ương khen ngợi nói : "Quả nhiên đây chính là chỗ hấp dẫn nhất của quần áo thiết kế cao cấp, tiếp theo là trang điểm."

Khóe miệng Uông Bội giật giật: "không phải nói đi gϊếŧ chết mấy người hèn hạ kia sao? Cái này, có chút lạc đề?"

Chúc Ương khinh bỉ cô ta: "cô thấy qua ai đi chiến đấu mà không mặc áo giáp chưa? Phụ nữ xinh đẹp chính là áo giáp của mình, làm chuyện lớn phải có lễ cảm ơn, cho dù chết cũng ăn mặc trang điểm bản thân thật xinh đẹp để chết một cách tử tế."

Trong thực tế cô xé người lần nào cũng phải thật xinh đẹp, bộ dáng mặt xám mày tro chán nẩn liền yếu thế hết ba phần, mình cũng không có tự tin mình có thể đánh bại, thì làm sao mà thắng được? Tắm một cái liền đi ngủ đi.

Vì vậy đuổi Uông Bội đi : "cô đi tới bên chỗ bồn rửa mặt bên kia để người đó trang điểm cho cô, làm cho người khác tuyệt đối không nhận ra chính là cô."

Uông Bội vừa nghe thì trong lòng run lên, cái người bên bồn rửa mặt bên kia không phải là nữ quỷ tiểu thư Chúc Ương mới thu nhận sao? Sáng nay còn phục vụ đưa khăn đưa kem đánh răng và trang điểm cho Chúc Ương.

Mệnh lệnh này có chút kí©h thí©ɧ, nhưng mắt thấy Chúc Ương nghiêng mắt nhìn qua, Uông Bội lại không dám không nghe, muốn khóc cũng không ra nước mắt vội vàng xách túi trang điểm của mình tìm nữ quỷ tiểu thư.

Mà Chúc Ương thì trang điểm cho cô Khâu và cô Thôi, cô Thôi vốn muốn nói mình có thể tự làm nhưng Chúc Ương không chút khách khí ngang ngược khinh bỉ nhìn chằm chằm.

"Tất cả những thừ trang điểm kia của cô đều là học thô không chuyên nghiệp, đừng nói đứng trước người chuyên nghiệp, càng đáng nói hơn là không hề có thẩm mỹ, tôi thấy cô vốn là có chiếc cằm nhọn thể mà mỗi lần đều đánh nhiều phấn khối như vậy, ánh mắt vốn là khá lớn đã có mí mắt còn liều mạng vẽ loạn xạ, màu mắt cũng rối loạn giống như ghèn mắt. đã trang điểm mắt đậm như vậy còn thoa son môi dày đậm đỏ như vậy, cả khuôn mặt giống như bảng màu vẽ tranh, có thể nói là không có điểm nhấn quan trọng, cô xác định tự mình trang điểm được?"

cô Thôi như bị một mủi tên ghim lạnh thấu tim, học theo cô Khâu ngậm miệng yên lặng không nói ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ đợi tới lượt.

Động tác của Chúc Ương rất nhanh, trang điểm cho hai người xong lại cầm máy sấy tóc xử lý tóc cho bọn họ, hai người từ đầu tới đuôi đơn giản liền rực rỡ hẳn lên.

cô Khâu cùng cô Thôi nhìn mình trong gương quả thật không thể tin, chưa bao giờ nghĩ tới bình thường mỗi ngày mình sống vất vả lo toan lại có thể lộ ra một mặt như thế này.

Hai người trong gương, xinh đẹp lộng lẫy, duyên dáng thanh nhã, liền giống mình hoàn thành giấc mộng cuộc sống của mình.

Lúc này không biết tiểu Minh từ đâu chui vào, vui mừng ôm chân của mẹ: "Mẹ thật xinh đẹp."

cô Khâu có chút xấu hổ, trong lòng lại có chút ngọt ngào, chịu đủ hành hạ lúc này lại có có chút cảm giác dao động lãng mạn lúc tuổi trẻ.

Lúc này Uông Bội cũng trở lại, cả người đã không có hoảng hốt như trước, lúc trang điểm cô ta còn lấy hết can đảm trò chuyện với nữ quỷ tiểu thư tán, sau khi nói chuyện xong cảm thấy người ta còn rất là tốt.

Nhưng lúc này cô ta đã đội tóc giả và trang điểm, ngay cả Chúc Ương sống cùng mấy ngày cũng không nhìn ra chút bóng dàng cũ nào của Uông Bội.

Sau đó bọn Lục Tân lại ôm Ngô Việt ra ngoài, Lý Lập lau mồ hôi: "Thằng nhóc này phải lăn qua lăn lại nhiều lần mới làm xong, thay quần áo và cắt tóc cho cậu ta mà cứ như gà bị nhổ lông vậy."

Quần áo là Lý Lập mới mua, Lý Lập là người phương nam, trời sanh vóc dáng không cao thân người cũng gầy, cho nên Ngô Việt mặc rất phù hợp.

Chẳng qua người này có tiền liền mua lung tung, nhìn mấy loại quần áo này thì có đâu giống mấy thứ thường mặc? Ngược lại Ngô Việt loại thanh niên không tới 2 tuổi này mặc vào thích hợp hơn.

Ngô Việt cắt tóc ngắn lộ ra khuôn mặt đúng là không tệ, nhưng mà cũng đúng, cha mẹ đều dễ nhìn lại còn là con lai, đương nhiên sẽ không kém.

Chẳng qua là vẻ mặt cậu ta tái nhợt, ánh mắt rụt rè, làm thế nào cũng không dám nhìn bọn họ, tính cách xấu hổ hướng nội này thật sự quá dễ bị người khác khi dễ, còn không sữa tính cách một chút, thì xác suất bị bắt nạt khi cậu ta vào trường học rách nát kia chính là trăm phần trăm.

Chúc Ương hài lòng gật đầu, lại dẫn một đám người chậm rãi đi xuống lầu.

Lúc này mới nói : "Đầu tiên là cô Khâu, tôi nói để cho cô luôn mang dao bên người, gặp tên ăn bám thì lấy ra chém hai cái, ta nghĩ sai rồi, để tên đó ra bên ngoài không chừng sẽ có nhiều người vô tội bị hại, cha mẹ bạn bè đồng nghiệp thậm chí bạn học của cô, đều có thể mục tiêu của tên đó."

cô Khâu vừa nghe liền luống cuống, Chúc Ương nói tiếp: "Cho nên chúng ta phải tìm ra người trước rồi gϊếŧ chết."

Loại hình thức xử lý này hoàn toàn khác hình thức mà người bình thường có chuyện liền muốn gọi cảnh sát, cô Khâu chần chờ nói: "Vậy có thể tìm được anh ta sao? Cảnh sát đã bắt đầu truy nã, nhưng còn chưa có tin tức."

Chúc Ương cười lạnh một tiếng: "Nghe nói tám phần sát thủ liên hoàn đều sẽ trở về hiện trường hưởng thụ cảm giác khi gây án, mặc dù tên ăn bám kia không phải là sắt thủ liên hoàn nhưng khuynh hướng trả thù rất rõ ràng."

"Tên đó tuyệt đối sẽ núp trong tối nhìn cô biết được tin này sẽ đau lòng không muốn sống như thế nào, cho nên tôi ăn mặc cho cô thật xinh đẹp, cô rực rỡ xinh đẹp ra cửa, một đường đi dọc theo hướng nhà thầy Chu đi."

"Tên ngu kia không thấy được phản ứng hắn ta muốn, ngược lại cô còn xinh đẹp hơn trước khi ly hôn, cái loại có bệnh tôn nghiêm đàn ông thì làm sao có thể chịu được. Tôi để Uông Bội âm thầm đi theo cô, cô ấy đã hóa trang thành một người khác rồi, người ngoài sẽ không nhận ra, tên ăn bám đó thấy không có bọn tôi bên cạnh cô thì tám phần sẽ tự nhảy ra, vừa ra liền bắt lấy."

Lúc này Uông Bội mới biết dự tính của cô, gật đầu một cái, một trước một sau ra cửa cùng với cô Khâu, trước khi đi còn cài đặt định vị điện thoại di động trong tay cô Khâu: "Cái này đừng để trong túi xách, để vào trong người đi, tôi có ở xa một chút cũng có thể thấy được vị trí của cô."

Sau khi hai người đi, Chúc Ương nhìn về phía cô Thôi, ánh mắt có chút sắc bén, trong lòng cô Thôi liền hoảng hốt.

Nghe Chúc Ương mở miệng nói: "Tôi hỏi cô, về chuyện cha mẹ cô nhận lễ hỏi ép cô lập gia đình, cô định xử lý như thế nào?"

cô Thôi bị Chúc Ương dẫn dắt cả nửa ngày, lúc này mới nhớ tới trên người mình còn có phiền toái lớn.

cô ấy tức giận nói : "Em phải đi về hỏi bọn họ một chút, hai năm qua em ở bên ngoài ăn mặc tiết kiệm, muốn mua một bộ quần áo tốt một chút cũng không dám, lúc không tìm được việc làm liền ăn mì gói sống qua ngày cũng không sót tiền chi tiêu của bọn họ."

"Ngược lại là bọn họ chỉ cần có tiền cho dù là người hay quỷ cũng liền muốn bán em? thì ra bọn họ sinh em ra để là dùng như máy ép thịt sao?"

"Đúng!" Chúc Ương nói như không có chuyện gì xảy ra.

cô Thôi nghẹn họng, Chúc Ương cũng không nói thêm gì nữa.

cô không thể hiểu được em gái ngu ngốc này bị hút máu như vậy mà vẫn không biết tình cảnh tốt xấu của chính mình, nếu như cha mẹ có một chút yêu thương đau lòng mình, thì sẽ cầm lấy tiền mồ hôi nước mắt của mình, không để ý mình nghèo đến phải ăn mì tôm, đi thỏa mãn ham mê vật chất mà căn bản là mình không thể trả nổi sao?

Cái Chúc Ương nói cũng là thói quen của cô Thôi, hai đứa nhỏ trong nhà đúng là muốn cái gì thì cho cái gì.

Nhưng người ngoài nhìn một cái có thể hiểu, đó là bởi vì không quan tâm đến. Chuyện người thân gia đình này, cuộc sống từ nhỏ đến lớn, hoàn cảnh và điều kiện bồi dưỡng ra tầm nhìn và hiểu biết thông thường.

Chuyện người khác cảm thấy không thể tin, trong mắt một vài người lại bình thường không quan trọng, cái gọi là chỉ than thở cho việc không may ngoài ý muốn.

Chúc Ương dám chắc chắc nếu cô Thôi dám trở về, cha mẹ cô ấy sẽ trói lại lấy chồng rồi sau đó sẽ khóc lóc kể lể chuyện đó là vì muốn tốt cho cô ấy, vào lúc này đã không chút nghi ngờ cô ấy đã xong với trò chơi này, đáng thương cô Thôi thật sự cho rằng cha mẹ vứt bỏ bán con gái có thể nói đạo lý.

Chúc Ương lười phải phí lời tẩy não cho người đã dâng hiến hai mươi năm qua, căn bản sẽ không hi vọng có thể dựa vào miệng để cô ấy tỉnh ngộ, chỉ đành phải có một liều thuốc mạnh.

Bây giờ bọn họ không có nhiều thời gian lắm.

Vì vậy Chúc Ương nói : "Vậy hai mươi vạn kia đâu?"

cô Thôi cắn răng: "Ôm hai mươi vạn của anh ta cút đi, ai muốn gả thì gả, số tiền kia một phần em cũng không cần."

Chúc Ương lại cười nói: "Đúng lúc ngược lại, tại sao không cần, bây giờ cô liền hẹn tên đó ra ngoài đi, nói là cô muốn hai mươi vạn tiền hỏi cưới này. Đây là tiền bán thân của cô, thay vì rơi vào trong tay cha mẹ và em trai cô, còn không bằng tự mình giữ lại."

cô Thôi mờ mịt nhìn cô, liền nghe Chúc Ương nói : "cô đã nói sẽ nghe theo tôi, bây giờ không tin tôi sao?"

cô Thôi im lặng suy nghĩ mấy phút, cuối cùng vẫn là cắn răng gật đầu một cái: "Em tin!"

Chúc Ương hài lòng cười một tiếng: "Nếu cô cảm thấy ít, còn có thể thử những điểm yếu khác, dựa vào xinh đẹp lúc này của cô, tên ngu ngốc nào cũng muốn mua thôi."

Sau đó cô Thôi tiểu thư thông qua bạn học lấy được số điện thoại của tên họ Trương, gọi cho hắn ta hẹn gặp mặt ở một quán rượu.

Bên kia đương nhiên là mừng rỡ như điên, liên tiếp đồng ý.

Chờ đến quán rượu, mấy người Chúc Ương ngồi ở bàn dài sát quầy pha chế, mà cô Thôi thì ngồi một mình ở đối diện bên kia.

Quán rượu có ánh sáng mờ tối, chỗ nào cũng có ánh mắt hỗn tạp của nhiều người. Chỉ cần bọn họ khiêm tốn một chút, cho dù có người ngồi bên này nhìn đến chảy nước miếng cũng không lo lắng bị phát hiện.

Rất nhanh thì thấy tên kia đến, nhìn thấy cách ăn mặc của cô Thôi hôm này thì ánh mắt cũng nhìn mãi, lại tiếp cận cô ấy theo thói xấu cũ: "Ôi! Viện Viện, làm sao biết ăn mặc như thế rồi?"

"Đây mới là bộ dáng cô gái đứng đắn, quả nhiên là để cho ba mẹ em khuyên nhủ thì tốt hơn, vậy là đã nghĩ thông suốt rồi đúng không?"

"Phụ nữ, trời sanh chính là phải gả chồng, em nói xem lúc trước em đi tới đi lui trong quán rượu, người đàn ông nào sẽ chịu được vợ tương lai của mình như vậy chứ?"

"Còn cô gái chung chỗ thuê phòng của em nửa, sau này ít qua lại với cô ấy đi, người đó không phải là người đứng đắn, "

Người đàn ông càng tới càng gần, cô Thôi chịu đựng miệng thối buồn nôn của hắn ta, miễn cưỡng cười nói: "Vậy tôi như vậy anh có hài lòng không?"

"Hài lòng, hài lòng!" Xinh đẹp như vậy thì ai mà không hài lòng? trên đường hắn ta vừa đi, không biết có bao nhiêu đàn ông dùng ánh mắt ghen tỵ trừng hắn ta.

Tuy nói hẹn gặp ở quán rượu loại chỗ không đứng đắn này là không tốt, sẽ nói để cô ấy sửa lại, nhưng không thể phủ nhận rất thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông.

Dưới đáy mắt cô Thôi xẹt qua vẻ khinh bỉ, ngay sau đó lại nói: "Nhà anh chịu dùng hai mươi vạn đủ thấy anh có lòng thành, xem ra đúng là anh không phải chỉ muốn chơi đùa với tôi."

Người đàn ông lập tức giờ tay lên thề: "Lúc nào thì anh đối với em không đủ chân thành chứ? Lúc vừa bắt đầu anh đã quyết định cưới em."

cô Thôi nhịn cảm giác muốn nôn lại: "Vậy được, anh đưa hai mươi vạn cho tôi."

“Hả!" Người đàn ông mờ mịt, liền nghe Thôi Viện bực mình nói: "anh ngu sao, nếu hai chúng ta kết hôn, nhà anh đưa tiền cho cha mẹ và em trai tôi dùng, chúng ta không cần dùng để sống sao?"

"Lễ hỏi này là hỏi tôi, tự tôi giữ lại không thiếu một đồng để đem về gia đình nhỏ của mình, đây mới là tính toán lâu dài, anh cho ba mẹ tôi, anh có tin đến lúc kết hôn nhà của anh chỉ vớt về mấy cái chăn nệm hay không."

Người đàn ông vừa nghe, đúng là có chuyện như vậy, vốn là hắn ta trở về chết sống xin cha mẹ qua cầu hôn liền chuẩn bị tiền này để trôi chảy.

Nhưng nếu có thể mang về, ai lại muốn thua thiệt? Tiền của nhà mình, sao lại tiện nghi cho hai tên nhóc kia?

Người thì vốn là được gả tới nhà hắn ta, trợ giúp nhà mẹ là chuyện không thể nào, nhưng bây giờ cũng đã là thời đại gì rồi? Tự do yêu ai còn thịnh hành nhận lễ hỏi?

Vì thế người đàn ông này về cơ bản đã thực hiện hai tiêu chuẩn là việc trợ giúp cuộc sống và toàn bộ lợi ích của hắn ta, nhưng hắn ta lại sợ Thôi Viện lừa tiền của mình.

cô Thôi thầm nghĩ quả nhiên là như cách nói cô Chúc, loại người gian xảo vừa rùa vừa gà thấp kém như vậy thật sự là chỗ tốt gì cũng muốn chiếm, lại không chịu chi cái gì cả, lúc kết hôn chỉ mong sao chi ra vài cái rễ cây là đủ.

Vì vậy cười nói: "Biết gốc biết rễ mà anh còn sợ tôi chối cãi sao? Chẳng lẽ vì hai mươi vạn này của anh, tốt hơn một người đang học đại học như tôi sao? không cần tương lai? Người nhà cũng không cần sao?"

"Như vậy đi, anh chuyển khoản cho tôi, ngân hàng cũng ghi chú lại rất rõ ràng, nếu tôi đổi ý, cũng không phải là anh không thể lấy lại được."

"À! Nhưng mà anh phải nhanh lên một chút, qua hai ngày nửa thì tôi sẽ nghĩ khác, nếu tôi cảm thấy số tiền kia không đáng giá, vậy tối nay coi như chúng ta chưa từng gặp nhau."

Vừa lôi kéo kêu gọi lại hơi gây áp lực, làm cho người đàn ông này lập tức cảm thấ không thể đánh mất cơ hội này, mất rồi sẽ không có lại nửa, suy nghĩ một chút cũng là đạo lý này, biết gốc biết rễ rồi còn sợ cô ấy chạy mất sao? Chạy cũng bắt lại được.

Vì vậy cắn răng một cái, liền lấy điện thoại di động ra chuyển tiền vào tài khoản của cô Thôi.

Sau khi cô Thôi nhận được nhắc nhở chuyển khoản, lúc này mới cười hài lòng, người đàn ông nhìn cô gái xinh đẹp dưới ánh đèn, trong lòng vốn đã ngứa ngáy, lại cảm thấy tiền cũng đã cho rồi vậy chính là người của mình, dù sao sớm hay muộn cũng là vậy ——

Vì vậy một tay sờ lên bắp đùi của cô Thôi: "Em xem bây giờ chúng ta cũng đã là người một nhà, không bằng tối nay —— "

"Tối nay anh đi ngủ với heo nái đi!" cô Thôi bỗng trở mặt.

Người đàn ông còn chưa phản ứng kịp, liền bị một bàn tay từ cái ghế dài bắt ra ngoài.

Sau đó không nói tiếng nào đã ném ra khỏi quán rượu.

Bảo vệ bên ngoài quán rượu thấy còn định hỏi, Lý Lập liền làm ra dáng vẻ hung thần ác bá: "Con rùa nhỏ này, dám đùa giỡn em gái tôi ở trước mặt tôi, bọn tôi biết quy tắc, cũng không có gây chuyện trong quán rượu của các người, chuyện này chúng tôi ra ngoài giải quyết."

Bảo vể thấy bộ dáng của Chúc Ương và cô Thôi, quả thật bị người khác quấy rối một chút cũng không kỳ lạ, chỉ cần không gây chuyện ở chỗ này của mình, cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt.

Người đàn ông vội giãy giụa quát: "không phải, bọn họ là lừa gạt, bọn họ liên hợp lại để lừa tôi."

Bị Lý Lập đánh một quyền lên trên bụng, trong một lúc cũng không kêu nổi nửa.

Mấy người trực tiếp kéo người về biệt thự, ném xuống đất, người đàn ông còn muốn giãy giụa, một đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm cô Thôi. Nhưng một giây kế tiếp liền bị người khác đánh mạnh.

cô Thôi nhìn hả giận, bây giờ cô ấy hận không thể làm người này chết đi, cảm thấy chỉ có chết thì tên biếи ŧɦái này mới không làm phiền người.

Ngay sau đó lại hỏi Chúc Ương: "Chị ơi, tiền đã chuyển qua rồi, tiếp theo làm gì đây?"

Chúc Ương cười cười: "Chuyện kế tiếp có thể sẽ làm cho cô rất khó chịu, nhưng qua chuyện này có thể làm cho cô có một nhận biết hoàn toàn mới, cũng giúp cô có đánh giá cuối cũng để cô xác định mình phải làm sao?"

cô Thôi bị cách nói trịnh trọng của cô làm cho hơi hoảng hốt, nhưng vẫn cắn răng gật đầu một cái.

"Được!" Chúc Ương nói, sau đó nói với Lý Lập: "Đánh ngất xỉu."

Lý Lập nghe lệnh đánh một quyền làm cho người mất đi cảm giác, sau đó Chúc Ương nhặt con dao cắt trái cây trên khay trà, không chút nương tay rạch một cái trên mặt người đàn ông.

Máu tươi liền chảy ra, lại áp bên mặt bị thương xuống, dưới đầu người đàn ông liền tích tụ một bãi máu.

Thoáng nhìn đối phương ngất xỉu nằm trên đất, trên đầu còn chảy nhiều máu như vậy, sự thật đã quá rõ ràng.

Chúc Ương lại bảo cô Thôi chụp cho đối phương một tấm hình, cô Thôi không rõ chuyện gì nhưng vẫn làm theo.

Sau đó liền nghe cô ra lệnh: "Gửi cho cha mẹ cô, sau đó nói cho bọn họ biết cô đã nhận được tiền, chẳng qua là sau khi người này chuyển tiền liền động tay động chân, trong lúc không cẩn thận lỡ tay đâm chết người, hỏi bọn họ bây giờ phải làm sao."

cô Thôi nghe được liền kinh ngạc hoảng sợ, cô ấy không hiểu tại sao phải làm như vậy, mặc dù cha mẹ thiên vị em trai như thế nào, thì cô ấy cũng là con gái của của bọn bọ? Bình thường phân chia không đều là một chuyện, chuyện lớn liên quan đến mạng người này vẫn sẽ lo lắng cho cô ấy.

Nhưng trong lòng lại không nhịn được xuất hiện một giọng nói nghi ngờ, cái giọng nói khiến cho cô ấy muốn thử cách làm hoang đường này.

Vì vậy tay cô ấy run run gửi hình đi, đồng thời phía dưới tấm hình trau chuốt câu nói của Chúc Ương viết ra gửi cùng.

Lúc này đang là giờ cơm tối, hiện tại ở nông thôn cũng rất thông dụng điện thoại di động, cô ấy kiếm được một khoản tiền thì mua điện thoại di động cho cha mẹ và em trai.

Bây giờ mấy đứa em trai đang dùng điện thoại Apple mới nhất, cha mẹ cũng đổi cái có màn hình lớn, nói là dễ xem video, mà cô ấy vẫn còn dùng điện thoại redmi đã hai năm trước.

Phát hiện vào lúc ăn cơm cha mẹ đều là vừa ăn cơm vừa xem video trên điện thoại, cho nên gửi tin nhắn cũng có thể nhận được rất nhanh.

Kể từ khi cô Thôi gửi tin nhắn đi, trong lòng liền như trống đánh, các loại ý nghĩ mâu thuẫn trong lòng.

Thời gian trôi qua, trong lòng cô ấy càng ngày càng lo, càng ngày càng nghi ngờ, đồng thời lại dùng các loại lý do an ủi mình, cha mẹ không thể nào mặc kệ cô ấy.

Sau đó, không biết qua bao lâu, cuối cùng điện thoại di động cũng có phản ứng, là trực tiếp điện tới, hiển thị số của mẹ cô ấy.

trên mặt cô Thôi vui mừng, hơi thở nhẹ ra vội vàng nhận điện thoại, còn chưa lên tiếng liền bị đầu dây bên kia lớn tiếng nóng nảy chữi mắng đến mơ màng.

"Con nhỏ chết tiệt kia mày muốn chết sao, nếu đã sắp kết hôn thì người ta sờ hai cái có làm sao? Sớm muộn gì phụ nữ cũng phải trải qua đυ.ng chạm thân thiết với đàn ông, mày như thế là đang cắt đứt đường sống của em trai mày rồi, người ta biết bọn họ có một người chị mang tội gϊếŧ người thì sau này ai chịu gả đến nhà này?"

"Tao nhịn ăn nhịn mặc nuôi mày khôn lớn để mày đến đòi nợ mà." Bên kia đấm ngực dậm chân khóc lớn.

Qua hồi lâu mới nói: "không phải mày nói cậu ta đã đưa tiền cho mày rồi sao? Bây giờ mày liền đem tiền về, sau đó đi thật xa đừng liên lạc với gia đình nửa, chuyện tiền bạc mày cũng đừng nhắc tới, cha mẹ mày cũng đã lớn tuổi, càng không thể bởi vì chuyện này phá hủy em trai mày."

trên mặt cô Thôi đã trở nên chết lặng, nước mắt từ trong đôi mắt chảy xuống không biết đã khô lại từ lúc này, lưu lại hai vệt nước mắt dài khô khốc.

cô ấy vẫn cảm thấy mình hiếu thuận, trước kia làm người gánh vác trong nhà, mặc dù cực khổ mệt mỏi, nhưng đây cũng là kiêu ngạo của cô ấy.

không phải là chưa từng thấy tức giận không cam lòng, nhưng đó là người nhà ruột thịt, mọi chuyện không thể dùng cân đo đong đếm để tính toán?

Mặc dù chuyện lễ hỏi này hơn phân nửa là cha mẹ hồ đồ lạc hậu, tầm nhìn hạn hẹp lại ngu muội. Cho rằng bọn họ chỉ là bị quan niệm hôn nhân cổ hủ trói buộc.

Nhưng cho đến lúc này, lựa chọn liên quan đến sống chết ở trước mặt thì cô ấy mới cảm thấy buồn cười cuộc sống của mình.

Cho dù cha mẹ của cô ấy muốn cô ấy đem tiền chạy trốn, đừng liên lạc với người nhà nửa thì cô ấy cũng sẽ không tuyệt vọng như vậy. Để lại tiền, sau đó một mình cô ấy chạy trốn với tội gϊếŧ người.

Từ đó không thể sống một cuộc sống bình thường của một người phụ nữ?

trên mặt cô Thôi lộ ra nụ cười như khóc, bả vai cô ấy run rẩy mấy cái, sau đó cười nói với mẹ cô ấy: "Được, con không phá hủy em trai, không phá hủy cái nhà này, từ đây về sau các người tiếp tục sống tốt đi. Con lấy tiền của con tự trốn đi"

"Mày nói cái gì con nhỏ chết tiệt kia? Học kỳ sau em trai mày còn phải đóng học phí —— "

"Dù sao cũng là hai tên vô dụng, còn cần phải học sao?" cô Thôi thoải mái nói : "Hai người bọn họ, không có tiền không có trình độ học vấn còn tránh nặng tìm nhẹ ngồi mát ăn bát vàng, cha mẹ, các người nói mình già rồi, chỉ có dựa vào con, nhưng bây giờ không nhờ vả được rồi. Cả đời còn dài lắm còn phải hai người vô dụng, cố gắng chịu đựng đi!"

nói xong cũng cúp điện thoại.

Sau đó cô ấy ngồi yên ở trên ghế sa lon hồi lâu, sau đó nhìn người chung quanh nói : "thật ra thì khi còn bé thôn bọn em có rất nhiều chuyện như vậy."

"Con gái tốt nghiệp trung học cấp hai liền gả cho người hơn 30 tuổi, vì anh trai em trai trong nhà có thể đi học có cái phòng ở. Cho nên em liều mạng đi học, thành người duy nhất có thể thi đậu đại học ngoài thôn, thật ra thì năm lớp mười hai ấy có người đến nhà em làm mai."

"Em bất chấp phản đối đến cùng, bảo đảm tiền học phí sẽ tự mình gánh, còn tạo điều kiện cho em trai lên đại học, em cho rằng mình đã đi khỏi cái vòng lẩn quẩn đó nhưng thật ra không phải, buồn cười là chính em cũng không phát hiện mình và những cô gái bị gả sớm kia không có gì khác nhau cả."

nói xong cô ấy cầm con dao cắt trái cây Chúc Ương vừa sử dụng kia lên, đi tới trước mặt người đàn ông đang nằm ——

"Trong trò chơi này anh ta không chết thì vẫn có thể tiếp tục bám theo em, sau đó cha mẹ biết em lừa gạt bọn họ, tiền đã ở trong tay em, cũng có thể đi đến trường học em gây rối, cả đời này của em không cách nào thoát khỏi bọn họ."

Tay cô ấy vừa nhấc, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng ngọc nát đá tan: "Nếu làm thể nào cũng phải chết mới có thể thoát khỏi người này, vậy anh ta liền đi chết đi."

nói xong liền đâm xuống!

Nhưng mà có cái tay giữ cổ tay của cô ấy trước, trong lúc chỉ mành treo chuông cản cô ấy lại.

Chúc Ương thở dài: "Cho nên nói, tại sao rõ ràng mình là người bị hại, các người chỉ biết kéo người khác cùng chết chung hả? rõ ràng đây là loại chuyện một mình người ta vui vẻ xuống địa ngục mà các người cứ muốn đi theo làm bạn."

Lời nói này không chỉ là cô Thôi, còn có Ngô Việt.

cô vỗ tay phát ra tiếng: "Có rất nhiều cách thể hại chết mấy tên xấu xa này mà không làm dơ tay của mình, không cần thiết kèm theo chính mình, chẳng qua cảm thấy tình huống bên phía cô Khâu cần ưu tiên hơn, giải quyết chuyện bên kia trước đi, bên này để lúc trở về thu dọn."

Lại nhìn Ngô Việt nói : "Chuyện như vậy cậu liền không cần phải tránh, nhưng còn cô Thôi, lát nửa sẽ có hình ảnh có thể tương đối kí©h thí©ɧ, cô đừng thét chói tai."

cô Thôi mờ mịt gật đầu, chỉ thấy Chúc Ương đánh thức người đàn ông đang ngất xĩu dậy.

hắn ta vừa tỉnh cảm thấy trên mặt đau nhức dùng tay sờ lên liền thấy máu, sợ đến hồn bay phách tán, bật thốt lên một trận thét chói tai.

Lại bị Lý Lập đạp một cái nuốt trở về.

Ngay sau đó Chúc Ương kêu Lý Lập kéo người tới cái gương to ở phòng khách, cô Thôi và người đàn ông đang không hiểu gì, nhưng cảnh tượng trong gương lại làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

Chỉ thấy Chúc Ương gõ gương một cái, sau đó ảnh ngược của bọn họ bên trong gương biến mất, thay vào đó là một người phụ nữ mập mạp trên mặt có vết bỏng dữ tợn đang giãy giụa bên trong.

cô Thôi còn đỡ, còn tên kia là trực tiếp bị hù dọa đến tiểu ra quần, trên đất liền có một bãi tanh hôi.

Chúc Ương vội vàng lui lại mấy bước, sau đó nói với bà chủ trong gương: "không ngại có người chen chúc với bà chứ?"

một mình bà chủ ở bên trong đã chật chội đến khó chịu, sao có thể bằng lòng? Vội vàng liều mạng lắc đầu.

Chúc Ương chậc một tiếng: "Đừng hẹp hòi như vậy, bà xem nữ quỷ tiểu thư trên lầu cũng rộng rãi như vậy, nhường chỗ của mình tặng cho chồng bà, bà đã mở cửa làm ăn, cảm giác tỉnh táo còn không bằng người ta."

Bà chủ nghe vậy hoảng sợ trợn to hai mắt, bà ta đã nói sao bỗng nhiên nghe mấy người này nói chồng bà ta về chịu tang mẹ chồng, lão bà chết tiệt kia sống thêm hai mươi năm nửa cũng không kỳ lạ.

Thì ra là đã bị người này hại, nghĩ đến bà ta bị nhốt ở chỗ này, chồng thì bị nhốt ở trên lầu, gần trong gang tấc nhưng không được gặp nhau, bà chủ nhà không khỏi cực kỳ bi ai, chẳng qua là gương mặt bị lá bùa làm bỏng còn chưa hết, nhìn càng dọa người hơn.

Chúc Ương phất phất tay: "Bà không nói lời nào tôi xem như bà đồng ý đấy."

Người này ngay cả miệng cũng bị đốt nát không cách nào nói chuyện, nhưng Chúc Ương nói một cậu lại làm cho bà chủ nhà liền ngoan ngoãn ——

"Nếu bà chịu chứa chấp tên này trong một đêm thì tối mai tôi sẽ để cho bà gặp mặt chồng bà."

Dù sao tối mai chính là đêm gọi hồn, Chúc Ương tin tưởng cô không thả thì đôi vợ chồng quỷ này cũng có thể ra ngoài.

Vì vậy Chúc Ương đưa tay đi vào, đem bà chủ nhà kéo ra ngoài một nửa, ra được một nửa là bà ta có thể tự mình chui đi ra rồi.

Sau đó tên đeo bám liền thấy nữ quỷ có khuôn mặt nát bét bước từng bước từng bước tới gần mình, hắn ta bị dọa cho sợ đến chân mềm nhũn, liều mạng thét chói tai ——

"Đừng tới đây, đừng tới đây, tôi sai rồi, tôi không bao giờ... làm phiền Thôi Viện nauwr, đừng gϊếŧ tôi, đừng —— "

Chúc Ương cười lạnh nói: "Đừng, không phải tự xưng là thật lòng đáng quý nhất sao? Bà chủ người ta nhiệt tình đồng ý ở cùng mày một đêm, sao mày có thể bởi vì khuôn mặt của người ta khó coi liền có phản ứng này, mày và cô Thôi cùng với mày và bà chủ cũng không chênh lệch bao nhiêu đâu, mỗi lần gặp mày cô Thôi người ta cũng không có thét chói tai như gặp quỷ đâu."

cô Thôi nhìn người đang kêu la thảm thiết bị nữ quỷ dử tợn từng bước kéo về trong gương, cảnh tượng kỳ dị này đã vượt khỏi hiểu biết của cô ấy, lại làm cho người ta phát lạnh từ trong kẽ xương.

Nhưng ngoại trừ những phản ứng khi người bình thường thấy quỷ, cảm giác nhiều nhất của cô ấy chính là vui sướиɠ, sau đó phần vui sướиɠ vặn vẹo thúc đẩy đến ngay cả yêu ma quỷ quái cũng không đáng sợ như vậy rồi.

Quỷ thì tính là gì? Nhìn những người này xem, không phải cũng giống như khuôn mặt thối nát dử tợn của quỷ sao? Chỉ có khác nhau là đội lớp da cao cấp của con người mà thôi.

Mấy phút sau, rốt cuộc người kêu la thảm thiết cũng biến mất, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy hai người đang chen lấn trong cái gương.

Nữ là không thoải mái lắm, nam thì đã bị dọa cho sợ đến mắt trợn trắng hôn mê bất tỉnh, bất quá chờ sau khi hắn ta tỉnh lại chắc là lại bị ngất tiếp.

Chúc Ương làm xong chuyện, vỗ tay một cái: "Được rồi, thời gian có hạn, Uông Bội mới vừa gửi tin tới nói đã bắt được tên ăn bám kia ở nhà thầy Chu, tiếp làm việc đi."

Nói xong rồi vừa đi vừa oán trách: "Giống như chạy show."

Đám người phía cũng chỉ không nói hai lời đi theo cô, giống như lão đại hắc đạo đi tuần.

Cô Thôi và Ngô Việt dè dặt liếc mắt nhìn nhau, sau đó vẫn ngoan ngoãn đi theo.