Trong khi đó, tại một sân bay quốc tế, giữa 2 hàng vệ sĩ đứng nghiêm trang, một nhóm những người đàn ông đứng tuổi ăn mặc sang trọng, lịch thiệp đang vui vẻ bắt tay nhau thì bỗng…
Đoàng… đoàng…
Những tiếng súng phát ra liên tiếp khiến cả khu vực sân bay bị náo loạn. Các lực lượng an ninh ra sức phòng vệ. Máu đã bắt đầu nhuộm đỏ từng vệt trên nền đá hoa trắng bóng. Những tiếng súng rền trời, những tiếng la hét chói tai khiến sân bay trong phút chốc tràn ngập mùi chết chóc và sợ hãi. Một họng súng đã lên nòng và chỉ chờ để găm đúng vào tim mục tiêu…
“Nằm xuống…”….
Sau tiếng hét ấy, ông Dương bị đẩy ngã xuống dưới sàn. Chưa hết bàng hoàng thì một viên đạn nữa lại lao về phía ông nhanh như tia chớp. Và rồi chỉ trong nháy mắt, ông cảm nhận được thứ chất lỏng màu đỏ tanh tưởi đang thấm dần qua lớp áo trên vai người vừa mới đẩy ông ngã xuống, cũng chính người ấy vừa mới đỡ thay cho ông một viên đạn tử thần. Ông chưa kịp nói gì thì người ấy đã đứng bật dậy:
- Bắt sống tất cả.
Câu lệnh ngắn ngọn, dứt khoát và lạnh lùng ấy phát ra từ miệng con người đó, ông nhận ra… là giọng một cô gái… thì ra người vừa cứu ông là một cô gái trong lớp trang phục của một tên con trai bụi bặm.
Vài phút sau, lúc ông Dương và các vị chủ tịch khác lấy lại được chút tinh thần cũng là lúc tiếng súng đã ngừng, chỉ còn những vết máu vẫn loang lổ, những con người run rẩy sợ hãi trên sàn. Các vị chủ tịch nhanh chóng được đám vệ sĩ đưa vào xe. Riêng ông Dương vẫn chần chừ nán lại, ông muốn được nhìn thấy diện mạo ân nhân của mình, cô gái đầy bản lĩnh đang chỉ huy một đám người áp giải các phần tử vừa gây bạo động khi nãy. Đợi cho lũ người kia bị đưa đi hết, giờ chỉ còn mình cô gái ấy và một vài người nữa bên cạnh, ông mới chậm dãi tiến lại phía ấy:
- Xin lỗi…tôi có thể biết cô là ai được chứ?
- Có chuyện gì sao?
Vẫn là cái chất giọng lạnh lùng ấy khiến ông Dương hơi giật mình nhưng ông vẫn cố giữ bình tĩnh
- À không… tôi chỉ muốn cảm ơn cô… về việc khi nãy và tại sao…
- Nếu chỉ vậy thôi thì không cần, đó là việc của tôi, giờ thì chào ông, tôi có việc.
Chỉ nói với ông có thế rồi cô gái ấy leo lên một chiếc mô tô phân phối lớn và phóng vụt đi. Ông Dương thẫn thờ một lúc lâu, trong tiềm thức của ông cái giọng nói ấy có vẻ quen quen nhưng cũng rất xa lạ, ông không thể nhớ đã từng nghe thấy ở đâu và khi nào. Tất cả mớ suy nghĩ của ông cuối cùng cũng chỉ trở về con số không tròn trĩnh.
…………………………..
5 phút sau…
Tại một căn nhà rộng lớn, bên trong bài trí khá đơn giản và chỉ sơn độc một màu lam dịu nhẹ, sắc màu ấy có vẻ không được phù hợp lắm với tính cách của chủ nhân nó. Bởi lẽ chủ nhân căn nhà này là một người đàn ông trung niên dáng vẻ kiên định, những đường nét trên khuôn mặt thể hiện rõ bước đi của thời gian và cũng thể hiện rõ những kinh nghiệm cuộc đời mà ông đã trải qua. Và có lẽ hơn ai hết ông biết gam màu mình chọn là vì điều gì, tất nhiên rồi… với ông thì chỉ có thể là vì cô con gái đáng yêu của mình.
Cạch… cánh cửa khẽ bật mở. Ông đặt nhẹ tờ báo đang đọc dở xuống bàn, từ từ ngước lên nhìn cô gái đang bước vào đồng thời nở một nụ cười phúc hậu.
- Con đến rồi à. Ngồi xuống đi.
- Dạ.
- Con không sao chứ?
- Bị thương một chút ạ, nhưng ba yên tâm, con không sao đâu.
- Vậy thì được. Nhưng lần sau cẩn thận hơn một chút, còn chuyện con và…
- Ba… đừng nhắc chuyện đó được không.
- Thôi được rồi, tùy con… nhưng hãy suy nghĩ thật kĩ nhé.
- Dạ… con hiểu. Thế còn lũ người kia ba tính sao?
- Ta sẽ đưa chúng đến cho cục cảnh sát. Dẫu sao thì chúng ta cũng chỉ là người hỗ trợ họ thôi, còn chuyện xử lí thì tốt nhất ta không nên nhúng tay vào.
- Con hiểu. Vậy thôi ba nghỉ ngơi đi. Con xin phép, hôm khác sẽ đến chơi với ba.
- ừ… nhớ chăm sóc vết thương cẩn thận.
- Dạ… chào ba.
Ông Trần dựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của đứa con gái mà ông yêu thương nhất, thật ra thì chỉ là con nuôi nhưng tình cảm mà ông giành cho cô bé không hề kém tình cha con ruột thịt. Suốt nửa cuộc đời ông đã giành hết tâm huyết để trung thành phụng sự cho gia đình họ Hoàng, ông Hoàng Mạnh Tường là người có ơn quá lớn với ông bởi thế ông nguyện cả đời không lấy vợ để được cận kề đi theo bảo vệ ân nhân. Chỉ có điều, trời thường thích trêu người, người tốt tại sao lại hay gặp tai ương, hay bị hã.m hại. Vợ chồng ông Hoàng đã bị ám sát, chỉ còn lại cô con gái mới tròn 2 tuổi của họ, làm sao ông có thể nhẫn tâm nhìn đứa bé chết, nhưng ông cũng không thể mang nó đi theo mình, sẽ rất nguy hiểm. Và rồi ông chọn cách nhờ anh họ của ông Tường (cũng là chủ tịch tập đoàn HT bây giờ, ba Bin) nuôi nấng đứa bé. Còn ông, ông nhất định phải tìm lại đứa con trai thất lạc trước đây của ông Tường để nuôi dạy nó thành tài. Và ngày hôm nay, 2 anh em chúng đã gặp nhau, chúng đều trưởng thành và tài giỏi, ông lại có được hai đứa con cực kì hiếu thảo, còn gì hạnh phúc hơn thế nữa.
Chiếc mô tô phân phối lớn lại lao vụt đi trên đường và con người đang điều khiển chiếc xe ấy thì muôn vàn cảm xúc.
**********