Bấy giờ Shin lại lên tiếng, giọng có vẻ nhẹ nhàng pha chút mệt mỏi:
- Theo con nghĩ, việc bác nên làm lúc này không phải là mắng **** bà ta, mà hơn hết bác nên xin lỗi người con mà bác đã lãng quên suốt thời gian qua, anh ấy đã chịu quá nhiều tổn thương vì bác.
Sau câu nói ấy của Shin, thay vì chú ý đến chuyện giữa ông Hoàng và Bin, tất cả mọi người lại thêm một lần nhìn cô chăm chú một cách kì lạ. Dĩ nhiên, cô biết mọi người đang thắc mắc điều gì trong câu nói của mình. Cô đưa tay lên mặt, nhẹ nhàng lột lớp mặt nạ mỏng manh. Một khuôn mặt đẹp tựa thiên thần, một vẻ đẹp trong sáng và thánh thiện hiện ra.
- Bi/ Tiểu Tuyết/ Thùy Chi.
Cùng lúc 3 tên gọi được thốt lên trong vẻ ngỡ ngàng. Người đang đứng trước mặt họ là nó, là thiên thần trong trái tim mấy đứa mà đã tưởng chừng vĩnh viễn phải rời xa. Nó đang đứng đây, mỉm cười nhìn họ. Là thật… hay là mơ?
Không phải mơ… mà là thật… sự thật, người đầu tiên cảm nhận rõ sự thật ấy là Bin, nó đang ôm anh, cái ôm rất chặt, rồi đến Yến, Bun và tất cả mấy đứa trong đám chúng nó… trừ Kan.
Kan vẫn đứng đấy, lặng nhìn nó, nước mắt cậu rơi, nhưng đáp lại chỉ là cái thờ ơ của nó, cậu dường như vô hình trong mắt nó.
Trong lúc ấy, mấy anh chàng vệ sĩ đã đến và đưa cha con Duyên đi, chắc chắn họ phải chịu trách nhiệm về những gì đã gây ra.
Mất vài phút để nó ôm hết mấy đứa, cuối cùng nó bước lại trước mặt ông bà Dương, nó lễ phép cúi đầu chào:
- Thưa 2 bác, con không phải Thùy Chi, con là Tuyết Nhi, con của mẹ Thùy Chi, còn kia là anh Long, anh trai cùng cha khác mẹ của con, con xin lỗi vì thái độ không mấy lễ phép trong cuộc họp khi nãy, nhưng đó là công việc.
- Cháu… cháu là… vậy không lẽ…
Nó hiểu bà Dương muốn nói gì, vì thế nó nhanh chóng giải đáp:
- Đúng vậy, con chưa chết, 15 năm trước con may mắn sống sót, và 6 tháng trước cũng may mắn không lên chuyến bay đó. Con biết, 2 bác và ba mẹ con từng là bạn thân và cả Bùi chủ tịch cũng vậy nhưng con muốn 2 bác biết thêm một sự thật, chính ông Bùi là người đã sát hại ba mẹ con chứ không phải một vụ tai nạn ngoài ý muốn.
- Không thể… làm sao ông ấy lại làm thế… vì sao chứ…
- Vì sao? Con không muốn nhắc đến nhưng dù sao con nghĩ 2 bác cũng cần biết, chỉ vì hôn ước mà 2 bác cùng ba mẹ con đã đặt ra, ông Bùi không chấp nhận việc gia đình con và bác liên kết, ông ta muốn con gái ông ấy kết hôn với con trai bác, ý đồ thế nào thì chắc bác đã hiểu.
- Cháu nhắc ta mới nhớ… đúng là chúng ta đã từng đính ước cháu và Kan ngay từ khi 2 đứa còn trong bụng mẹ nhưng sau đó vì xảy ra sự cố, chúng ta nghĩ cháu đã không còn nên mới… vậy bây giờ cháu và Kan…
- Không… thưa bác… cháu và cậu ấy chẳng có quan hệ gì cả, sau bao chuyện như vậy cháu nghĩ hôn ước đó cũng chẳng còn giá trị, mong 2 bác hiểu điều ấy.
- Bi… cậu…
Tiếng Kan vang lên phía sau nó. Cậu càng tiến gần lại nó hơn, nhưng nó không đáp, thậm chí còn không có ý định quay lại nhìn cậu nữa. Kan nắm tay nó, giọng cậu nghẹn ngào:
- Bi, tớ sai rồi, tớ sai quá nhiều, tớ không cầu mong cậu tha thứ… nhưng xin cậu… hãy cho tớ một cơ hội để làm lại từ đầu.
- Buông.
Nhẹ nhàng, ngắn gọn, chỉ một từ thôi, lạnh lùng băng giá ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người ở đấy. Kan đưa mắt trân trân nhìn nó. Nói sao đây? Là cậu sốc, cậu quá bất ngờ… nó đã không còn lại Bi của cậu ngày xưa nữa… chính cậu đã đánh mất nó. Bàn tay Kan buông thõng, chơi vơi và thừa thãi trong không gian. Cậu đau, đau lắm, trái tim quặn thắt như bị ngàn mũi dao đâm phải. Cậu đau vì cậu nhưng cậu còn đau vì nó, nó đã không thể hồn nhiên, không thể vô tư và tươi vui như trước nữa, nó giờ đây có thêm cái vẻ lạnh lùng. Thiên thần trong nó có lẽ đã bị chính tay cậu gϊếŧ chết, bản thân cậu còn không thể tự tha thứ ình huống chi là muốn nhận sự tha thứ từ nó. Nhưng cậu phải làm sao, cậu không muốn mất nó, cậu thật sự không thể buông tay thêm một lần nữa, cậu còn phải bù đắp cho nó, còn phải chuộc lại những lỗi lầm ngu ngốc mà cậu đã mắc phải.
Mấy đứa chứng kiến biểu hiện của nó đều không khỏi bất ngờ, nhưng họ chỉ có thể đứng nhìn và nhìn. Ngay cả ba mẹ Kan cũng không thể lên tiếng, hơn ai hết, họ hiểu, họ không có quyền gì đòi hỏi sự tha thứ hay cảm thông từ nó.
Bỏ qua thái độ ngỡ ngàng và đau khổ của Kan, nó quay sang chỗ mấy đứa tươi cười:
- Chúng ta đi chơi nhé, lâu rồi không nói chuyện với mọi người, toàn phải theo dõi từ xa, nhớ quá đi mất.
Nhìn cái vẻ nũng nịu trẻ con ấy của nó, mấy đứa phải bật cười. Chúng nó chào các vị chủ tịch rồi nhanh chóng kéo nhau đi. Dường như tất cả đều đã quên một chàng trai vẫn đang đau khổ, vẫn đang thẫn thờ, và chàng trai ấy cũng nhanh chóng choàng tỉnh bám theo chúng nó, tuy nhiên vẫn phải cố giữ một khoảng cách nhất định. Mấy đứa đều đã để ý thấy Kan đi theo nhưng vẫn coi như không biết, họ không muốn nhắc đến vì sợ nó sẽ không vui.