Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Hoàng Huyền Thoại

Chương 76: Chương 76

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuối cùng hai tuần cũng trôi qua nhanh chóng, hôm nay là ngày tổ chức hôn lễ của Kan. Tất cả những đứa trong lớp đều được mời đến dự. Địa điểm tổ chức tất nhiên sẽ là ở một nhà hàng cực kì sang trọng. Không khí lúc này đang vô cùng náo nhiệt, khách khứa ra vào rất đông và toàn là những người có “máu mặt” trên thương trường. Duyên và 2 bên ba mẹ tươi cười hớn hở chào đón khách, chỉ riêng Kan vẫn giữ nguyên nét mặt không cảm xúc. Điều ấy khiến họ khó chịu nhưng cũng phải mặc cậu, chỉ cần cậu chấp nhận kết hôn là được.

Vị cha sứ vỗ vào micro vài cái rồi cất giọng:

- Dương Triệu Vũ con có…

- Chờ chút.

Một giọng nói cắt ngang lời cha sứ. Tất cả quay đầu lại phía cửa.

- Long…

Mấy đứa nhận ra anh chàng đang bước vào, khẽ thốt lên.

- Cậu là ai? Không phải đến đây phá đám đấy chứ? (ba Kan bước ra đứng trước mặt Long)

- Dạ… tất nhiên là không phải thưa chủ tịch Dương. (Long lịch sự đáp)

- Vậy cậu đến đây làm gì? (ông Dương nghi hoặc)

- À… cháu là bạn Kan, đến chỉ để chúc mừng và nhân đây muốn gửi một món quà thôi ạ.

- Vậy thì đợi làm lễ xong đã, mời cậu sang bên kia ngồi.

- ồ… vậy thì còn ý nghĩa gì nữa ạ… thôi để cháu tặng trước đã. Thiên Vũ…

Nghe đến tên mình, Thiên Vũ nhanh chóng hiểu ý. Anh đứng dậy ra hiệu gì đó. Vài giây sau, mấy anh chàng nhanh nhẹn khiêng một màn hình lớn vào đặt ngay giữa lễ đường cùng một laptop đã kết nối sẵn.

- Các cậu làm cái quái gì vậy? Người đâu, dẹp hết những thứ này cho ta.

Ông Bùi (ba Duyên) lớn tiếng sai người. Nghe lệnh, đám vệ sĩ xung quanh ấy lập tức tiến đến.

- Nếu ông muốn những bản hợp đồng sắp tới với BBF bị hủy thì cứ việc.

Giọng nói lạnh lùng của Long cùng cái tên BBF khiến ông Dương và ông Bùi giật mình lắp bắp:

- Cậu… cậu là…

- Tôi là ai không phải việc của lúc này. Còn món quà của tôi thì Kan nhất định phải nhận ngay bây giờ, được chứ?

- Ơ… được.

Ông Dương vội vàng ra hiệu cho đám vệ sĩ lui lại. Màn hình bắt đầu sáng. Khung cảnh sân sau trường học của tụi nó hiện ra, và trong khung cảnh ấy có hai cô gái đang đứng đối diện nhau. Dù cảnh quay ở khá xa nhưng cũng đủ để nhiều người nhận ra 2 cô gái ấy là ai. Không gian như ngưng lại, người tò mò, người ngạc nhiên, người khó hiểu, kẻ hoang mang lo sợ… tất cả đều chăm chú dõi ánh mắt theo những hình ảnh đang chạy trên màn hình. Cùng với cảnh quay ấy là một đoạn ghi âm với cự li gần được l*иg vào trùng khớp.

- “Chị biết tôi hẹn chị ra đây làm gì chứ?

- Tại sao tôi phải biết nhỉ?

- Ok, chị không biết. Vậy để tôi nói cho chị biết nhé. Chị cũng thấy rồi đấy, tôi đã mang trong mình đứa con của Kan, vì vậy tốt nhất chị đừng bám theo Kan nữa, hãy tránh xa anh ấy ra, đừng có mà mơ tưởng sẽ cứu vãn được gì.

- Chị cười cái gì chứ?

- Tôi thấy nực cười thôi. Thứ nhất, tôi không hề bám theo Kan. thứ 2, tôi không nghĩ mình cần cứu vãn điều gì cả, và thứ 3, tôi nghĩ cô là người biết rõ đứa bé trong bụng cô là con của ai.

- Chị… chị nói vậy là ý gì?

- Ý gì thì chắc cô là người biết rõ hơn cả. Mà thôi… để tôi nói luôn nhé, cô nghĩ những việc cô làm không ai biết sao? Vì biết Kan không phải người uống được rượu nên cô cố tình chuốc say cậu ấy, nhưng điều cô không ngờ là cậu ấy lại say quá mức, đến nỗi ngủ mê man không dậy nổi luôn và tất nhiên như thế cậu ấy sẽ chẳng thể làm gì cô được. Nếu tôi không lầm thì vì cô nghĩ đây là cơ hội hiếm có duy nhất không thể bỏ qua nên cô đành làm chuyện đó với một người khác rồi sau đó đưa Kan đến thế chỗ người đàn ông đó. Những gì tôi nói không sai chứ?

- Chị… chị… sao lại…

- Không muốn người khác biết trừ khi mình đừng làm. Bây giờ cô có thể lừa Kan, nhưng khi đứa bé ra đời, có rất nhiều cách để chứng minh nó không phải con cậu ấy, cô nghĩ Kan sẽ làm gì nếu biết cô lừa cậu ấy như vậy?

- Phải, đứa bé này chẳng phải con Kan, nhưng như thế đã sao, chị nghĩ tôi sẽ sinh nó ra à? Và chị nghĩ sao nếu Kan thấy chị là người đã hủy mất đứa con của tôi và anh ấy nhỉ?

Á…

- Duyên… em sao vậy?

- Anh… chị… chị ấy… chị ấy đẩy ngã em… chị ấy muốn gϊếŧ chết con của em… em… em sợ lắm… hức… hức…

….

- Em đừng lo, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.

….

- Tớ thật không ngờ cậu là con người như vậy. ’’

Màn hình đen lại. Rất nhiều người với nhiều tâm trạng khác nhau.

Kan như đã chết sững. Sự thật này vượt quá sức tưởng tượng của cậu.

- Kan… anh nghe em nói đã, sự thật không như vậy đâu… chắc chắn là họ… họ đã giở trò.

Mắt Duyên ngấn ngấn nước, nhỏ níu vào tay Kan vừa nói vừa khóc. Nhưng Kan chẳng còn có thể phản ứng gì nữa, cả trái tim và thân thể cậu như hóa đá mất rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »