Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Hoàng Huyền Thoại

Chương 71: Chương 71

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những ngày sau đó, nó và Kan cứ ríu rít bên nhau. Không chỉ riêng lớp nó mà có lẽ cả trường đều biết 2 đứa là một cặp và tất cả đều nhìn chúng nó bằng ánh mắt ngưỡng mộ và mơ ước. Chúng nó thường cùng nhau đi chơi công viên, cùng nhau đi xem phim, đi ăn uống… Và hầu như lần nào cũng có mấy cái đuôi bám theo, thật là chẳng chịu cho chúng nó có chút không gian riêng nào cả. Điều ấy làm Kan ấm ức lắm, nhưng mà cũng chịu không biết làm thế nào để cắt được mấy cái đuôi đấy cả. Long, Bin và Bun thì nói là đi theo bảo vệ em gái còn 4 nàng kia thì nhất quyết đòi đi theo với lí do… không thể xa nó được. Mặc Kan nài nỉ đến đâu họ cũng không chịu rủ chút lòng thương, có lúc Kan còn phải dở cả chiêu “đe dọa” nhưng không ngờ chẳng có tác dụng mà còn bị cả lũ hội đồng cho te tua và càng quyết tâm bám theo.

Còn một người nữa cũng “chăm chỉ” bám theo tụi nó không kém. Đó chính là Mỹ Duyên. Mặc dù biết rất rõ Kan và nó là một đôi nhưng nhỏ vẫn cố tình bám riết. Nhỏ luôn cố gắng tìm cách để tách nó ra khỏi Kan. Chuyện ấy chẳng thể nào qua mắt được chúng nó, tất cả đều hiểu chỉ có riêng Kan là không hiểu. Cậu vẫn luôn luôn tin tưởng người mà cậu coi như em gái kia rất trong sáng, ngây thơ và đã nhiệt tình giúp cậu việc lần trước. Cậu đâu biết rằng, người con gái ấy không còn là cô bé đáng yêu đã từng là bạn thanh mai trúc mã của cậu ngày xưa nữa, cô gái ấy của hiện tại là một con cáo nhưng lại giả nai. Và đây mới chính là lí do quan trọng nhất mà 7 đứa kia phải bám theo nó và Kan. Thật ra chúng nó muốn đi theo để ngăn không cho nhỏ Duyên phá đám 2 đứa nó mà thôi. Nhỏ Duyên tức tối lắm nhưng không thể làm gì được, nhỏ chưa lần nào thực hiện được ý đồ của mình bởi “hàng rào ngăn cách” mà 7 đứa âm thầm tạo ra quá vững chắc.

Có lẽ mọi chuyện sẽ cứ êm đềm như thế nếu như không có một hôm…

- Alo… Kan hả?

[ gì vậy Bi]

- À… Kan rảnh không? Mình đi xem phim nhé. Bi biết có phim này hay lắm.

[ ơ... nhưng mà... à... Kan đang phải đi gặp đối tác giúp ba rồi... để tối mai nhé, Kan xin lỗi]

- ừm… thôi vậy.

Nó tắt máy, khẽ thở dài “tại sao lại phải nói dối Bi”.

Trong khi đó, ở trên chiếc xe sang trọng…

- có chuyện gì vậy anh?

- À không có gì.

- Chắc là chị Bi rủ anh đi chơi ạ, Duyên xin lỗi, vì Duyên mà…

- Thôi… không sao, dù sao mai em cũng qua Mĩ rồi, anh phải tiễn em chứ.

Kan cười hiền xoa đầu người con gái mà cậu cho là cô em gái dễ thương, nhưng cậu đâu có nhìn thấy ánh mắt đầy gian ý vừa mới ánh lên trên khuôn mặt đẹp như búp bê ấy.

……………………………………………………………….

Kan bần thần nhìn gương mặt người con gái đang say sưa ngủ. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Đầu óc cậu nhức nhối. Cậu chỉ loáng thoáng nhớ… tối hôm qua cậu và Duyên cùng đi ăn ở một nhà hàng… sau đó… sau đó… tại sao cậu chẳng nhớ gì nữa? Và tại sao cậu lại đang nằm trên giường cùng Duyên, hơn nữa lại còn trong trạng thái khó chấp nhận. Cậu vò tai bứt tóc cố nhớ ra điều gì đó nhưng vô ích.

- Hức… hức…

Chợt Kan nghe có tiếng động nhỏ, hình như là tiếng khóc. Cậu giật mình nhìn sang bên cạnh. Duyên đã tỉnh, và cô bé đang khóc. Kan hiểu vì sao, cậu cũng đang vô cùng bối rối bởi chính cậu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra và cậu đã làm những gì.

Kan đã suy nghĩ rất lâu và cậu hiểu cậu cần có trách nhiệm với Duyên, còn nó… cậu đã có lỗi với nó. Cậu vô cùng đau khổ nhưng cậu thật sự không thể làm khác.

Mấy ngày liền sau đó, Kan không đến trường và luôn tìm mọi cách tránh mặt tất cả chúng nó, cậu không về nhà và tắt cả điện thoại. Cho đến hôm nay, cậu hẹn nó ra ngoài nói chuyện.

Cậu đã đến sớm và ngồi chờ khá lâu. Nó đến đúng hẹn. Nhìn khuôn mặt tươi tắn đến hồn nhiên của nó mà lòng cậu đau nhói.

- Sao đến sớm vậy? Mà mấy hôm nay sao Kan mất tích đi đâu thế?

Nó kéo ghế ngồi nhân nhân tiện hỏi Kan. Kan nhìn nó mấy giây rồi cậu cúi đầu hít một hơi thật dài, cậu đã mất mấy ngày nay để chuẩn bị tinh thần, và ngay lúc này cậu cần làm những gì nên làm.

- Bi… nghe Kan nói… Kan đã có lỗi với Bi… Kan và Duyên đã… Kan phải có trách nhiệm… vì vậy… chúng ta chia tay nhé.

Kan nói một hơi mà không dám ngẩng mặt lên nhìn nó. Cậu sợ… rất sợ phải nhìn thấy những giọt nước mắt của nó, cậu sợ mình sẽ không thể là theo những gì lí trí đã đề ra. Cậu sợ… sợ nhiều lắm…

- ừ… vậy chúc cậu hạnh phúc.
« Chương TrướcChương Tiếp »