Giọng nói trầm và đều đặn của Lệ Thừa Tú rõ ràng rất hay, nhưng lại khiến Tô Niệm Nhi suýt dựng tóc gáy.
Anh mặc một chiếc áo blouse trắng thể hiện khí chất trầm tĩnh, bên trong áo sơ mi trắng mở hai cúc áo trên cùng khiến anh trông vừa lười biếng vừa trưởng thành.
Không giống như những bác sĩ khác trong bệnh viện, anh giống như một con thuyền cô đơn, xa cách và độc lập.
Tô Niệm Nhi thừa nhận rằng vẻ ngoài của Lệ Thừa Tú chắc chắn là một người đàn ông trưởng thành và quyến rũ.
Anh đáp ứng mọi nhu cầu về thẩm mỹ của phụ nữ ở nam giới.
Chỉ là...
Một tính cách xấu như vậy sẽ phá hỏng mọi thứ.
Tô Niệm Nhi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh, vỗ bàn đứng dậy: "Này tên họ Lệ kia, anh như này là cố ý làm khó tôi đúng không?"
Lệ Thừa Tú dường như không nghe thấy gì, mà lại nhỏ giọng nói với người bên trong: "Gọi bảo vệ nhanh giùm tôi!"
"Mẹ nó! Anh..."
“Này cô, đi theo tôi để đăng ký những đồ vật bị thất lạc đi...”
Tô Niệm Nhi trực tiếp bị bảo vệ kéo đi.
Trong tình hình hiện tại, nếu cô nhất quyết không rời đi thì bảo vệ sẽ ra tay mạnh hơn mất.
Chết tiệt!
Lệ Thừa Tú, đợi tôi với!
…
Trong phòng bảo vệ, Tô Niệm Nhi tức giận ngồi trước màn hình giám sát.
Cô khoanh tay trước ngực, mặt lộ vẻ tức giận.
Nhân viên bảo vệ thì thầm vào tai đội trưởng an ninh vài câu rồi rời khỏi phòng bảo vệ mà không quay đầu lại.
Ở góc trên bên trái màn hình giám sát, tình hình ở Phòng khám Phẫu thuật Số 1 được chiếu trực tiếp.
Tô Niệm Nhi nhìn Lệ Thừa Tú trên màn hình, cô chỉ muốn ném ra hai con phi đao đâm chết anh!
"Cô Tô, cô vừa ném cái gì vậy? Xin hãy hợp tác với chúng tôi! Bác sĩ Lệ là bác sĩ trưởng của bệnh viện chúng tôi, anh ấy không có khả năng lấy đồ của bệnh nhân đâu!"
"Bác sĩ trưởng không có khả năng lấy đồ của người khác sao? Ông có gì dám chắc không?"
Đội trưởng an ninh giật mình và có chút không vui.
Bác sĩ Lệ Thừa Tú được coi là nhân vật trẻ nhất và tiêu biểu nhất kể từ khi thành lập Bệnh viện Thánh Hữu.
Nói chung, anh là tên tuổi hàng đầu của bệnh viện Thánh Hữu.
Hằng năm có rất nhiều bệnh nhân đến bệnh viện chỉ để được được anh khám bệnh.
Và tin tức về tiểu minh tinh này xuất hiện trong phòng cấp cứu tối qua đã lan truyền như cháy rừng.
Còn nói gì nữa?!
"Này cô..."
"Câm miệng!"
Tô Niệm Nhi hừ lạnh một tiếng, chỉnh lại kính râm, đứng lên: "Chuyện hôm nay tôi vẫn có quyền truy cứu trách nhiệm mấy người đấy!"
Đội trưởng an ninh nhìn Tô Niệm Nhi rời đi với vẻ mặt khó hiểu, cô đóng sầm cánh cửa lại mạnh đến mức gần như khiến màng nhĩ của bảo vệ ù đi.
Người phụ nữ này chắc chắn bị bệnh!
…
Trong bãi đậu xe, Tô Niệm Nhi dùng trí nhớ siêu phàm đi vòng quanh đó hai vòng, dựa vào nội thất trong xe để tìm ra chiếc Porsche của Lệ Thừa Tú.
Cô đứng ở cửa sau, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, nhìn xung quanh rồi giơ viên gạch trong tay đập mạnh vào cửa kính.
Kính vỡ có một lỗ thủng, cô mở cửa xe nhìn xem, quả nhiên chiếc túi xách của cô nằm một mình trên sàn ở ghế sau.
"Rõ ràng là đang ở trên xe của anh ta mà còn không chịu thừa nhận, thật không biết xấu hổ!"
Cô cúi người nhặt túi xách lên, vừa định mở cửa xe đi ra thì một người ở đằng xa liền kêu lên: "Có người đột nhập vào xe trộm đồ! Có ai không, nhanh lên!"
Tô Niệm Nhi: "..."
Thật là bất lợi!
Dì ơi, thật sự không có nhiều người "lo chuyện bao đồng" như dì!