Chương 37: Nghiêm Lập Ngân, cậu sao vậy?

Lệ Thừa Tú chở Tô Niệm Nhi trên con đường núi hiểm trở.

Xe vận hành tốt, tuy gặp ghềnh nhưng tương đối êm ái.

Tô Niệm Nhi chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn Lệ Thừa Tú: "Hôm nay anh đưa tôi ra ngoài, không phải muốn bán tôi đấy chứ?"

Lệ Thừa Tú đang nghiêm túc lái xe liếc nhìn cô nói: "Bán được cũng không đáng bao nhiêu!”

Chết tiệt!

Tô Niệm Nhi nghẹn ngào đến tột đỉnh, tức giận trợn mắt.

Nếu không phải vì cô muốn thứ gì đó từ anh, tại sao cô lại nghe lời mỉa mai của anh chứ!

“Cậu ấy đã nói cho cô biết tình hình thực tế của công ty Ngiêm Lập Ngân chưa?"

Lệ Thừa Tú chủ động nhắc tới, lập tức vẻ mặt của Tô Niệm Nhi trở nên nghiêm túc.

"Cậu ấy nói ngắn gọn như vậy, căn bản là không muốn tôi can thiệp! Trại tập huấn này ở một nơi xa xôi hẻo lánh, tôi muốn tìm người hỏi thêm tin tức cũng khó!"

Không phải Tô Niệm Nhi chưa từng tìm kiếm Lãnh Du. Thật trùng hợp, cô gái ấy đã ra nước ngoài.

“Tình hình của Nghiêm Ngu nghiêm trọng hơn cô nghĩ.”

"Anh biết?".

Tô Niệm Nhi kinh ngạc nhìn anh, chuyện xảy ra chưa được bao lâu mà anh đã biết hết rồi ư?

"Ừ, tôi nhờ người đến hỏi cậu ấy, chuyện không đơn giản như vậy."

“Ý của anh là sao?" Tô Niệm Nhi cũng thấy được sự tinh vi của con người quá nhiều, trong lòng lóe lên một ý nghĩ: "Chẳng lẽ là có người cố ý?"

"Có thể nói là vậy"

Tô Niệm Nhi nặng nề thở dài. Nếu có người thật sự muốn trêu chọc cậy ấy, cô liền sẽ tin là như vậy.

Nghiêm Lập Ngân là người bất cần đời, cậu ta thường vô ý xúc phạm mọi người mà bản thân không hề hay biết.

"Là ai? Anh đã điều tra ra chưa? Tuy rằng Nghiêm Ngu không phải là doanh nghiệp thế kỷ, nhưng cũng thuộc giới giải trí…”

Cô còn chưa nói xong, Lệ Thừa Tú đã không thương tiếc ngắt lời cô: "Trong tất cả các ngành, ngành giải trí đều thuộc loại trung và thấp. Chỉ cần công ty sơ xuất, muốn đẩy Nghiêm Ngu xuống vực cũng không phải chuyện khó!

Vấn đề này là nghiêm trọng.

Tô Niệm Nhi không nghi ngờ lời nói của Lệ Thừa Tú, dù sao anh cũng không có lý do gì để hù dọa cô.

Cộng thêm phía sau anh còn có nhà họ Lệ, anh mới có tư cách nói ra những lời như vậy.

"Sao vậy? Cô đang lo lắng à?

Lệ Thừa Tú vội vàng nhìn cô một cái, thấy sắc mặt cô hơi trầm xuống, lông mày vô thức nhíu lại.

"Tôi chỉ muốn biết, anh đã nói có người cố ý, anh có thể tra ra là ai không?"

Cô dùng ánh mắt cứng rắn nhìn khuôn mặt hoàn hảo của Lệ Thừa Tú, nhưng lại không hề cảm thấy ngưỡng mộ chút nào.

"Hiện tại, người đứng đầu danh sách là con trai lớn của nhà họ Tô!"

“Nhà ai cơ?”

Giọng nói của Tô Niệm Nhi sắc bén, cô nhận ra mình có gì đó không ổn nên lại nói: "Nhà họ Tô nào?"

Bất kể Lệ Thừa Tú có nghi ngờ hay không, khi ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt của cô, Tô Niệm Nhật theo bản năng quay mặt đi.

Cầu thả.

Cô không bao giờ nghĩ rằng người muốn đối phó với Nghiêm Lập Ngân lại là gia đình họ Tô.

Ở đây, người duy nhất có thể xếp vào hàng đầu chính là nhà họ Tô.

Làm sao cô có thể không biết được.

"Xem ra cô biết rất ít về những gia đình danh tiếng ở thành phố. Ở thành phố này chỉ có một họ Tô, nửa năm trước đã xảy ra chuyện gì đó, nghe nói có liên quan đến Nghiêm Lập Ngân!"

"Vậy chuyện gì sẽ xảy ra? Phá sản à?".

Tô Niệm Nhi đã biết rõ nhưng vẫn hỏi.

Trong trường hợp này, tên ngốc Tô Vân Hữu đó sẽ không cần phải diễu võ giương oai cả ngày.

"Xuống xe!!"

Tô Niệm Nhi muốn biết nội tình đến mức trong lúc tuyệt vọng, cô không nhận ra rằng chiếc xe đã đứng ở ngoại ô thành phố.

"Hả? Đây là... Thành phố Điền?"

"Được rồi, xuống xe đi!"

"Sao nhanh thế? Lần trước tôi lái xe rất lâu mới đến trại tập huấn."

Lệ Thừa Tú kéo phanh tay, nhìn cô như kẻ ngốc, "Chúng ta vừa đi đường núi!"

"Ồ....”

Chẳng trách anh lại lái một chiếc Jeep địa hình phô trương như vậy.

Sau khi xuống xe, mặc dù là ngoại ô thành phố Điền nhưng xung quanh cũng có những khu công nghiệp và tòa nhà mới nổi.

Cô đứng cạnh xe duỗi người chưa kịp bỏ tay xuống thì đã nghe thấy một giọng nói từ phía bên phải.

Từ xa, ba chiếc Volkswagen màu đen chạy tới ngay ngắn và dừng cách họ năm mét.

Tô Niệm Nhi quay đầu nhìn Lệ Thừa Tú, thấy anh không có phản ứng gi, biết là họ tới tìm anh.

"Nhị thiếu gia, đây chính đồ cậu muốn!"

“À, ông có mang theo người không?"

Tô Niệm Nhi sửng sốt khi nhìn thấy người đàn ông mặc vest đen cung kính đứng trước mặt Lệ Thừa Tú.

Có lẽ cô đã quen nhìn thấy Lệ Thừa Tú mặc blouse trắng nên giờ trông anh như đang thống trị thế giới, khiến cô mở rộng tầm mắt.

Trong mơ hồ, Tô Niệm Nhi cảm giác được, nghiêm túc, lạnh lùng, ngang ngược mới chính là Lệ Thừa Tú.

Hôm nay đi ra ngoài có thể gặp ma rồi.

Người mặc vest liếc nhìn Tô Niệm Nhi, gật đầu nói với Lệ Thừa Tú: "Người đã mang đến, có cần yêu cầu anh ta xuống xe không?"

"Được rồi, mang cậu ấy tới đây, các người có thể trông chừng cậu ấy!"

"Vâng, nhị thiếu gia!"

“Anh trai tôi...”

Người đàn ông hiểu ý, nói: "Nhị thiếu gia, đừng lo lắng, hôm nay Lệ tiên sinh không biết gì cả!"

"Được!"

Tô Niệm Nhi sửng sốt một lát. Lệ Thừa Tú và Lệ Trạch Tú không hợp nhau sao?

Tại sao cô ấy không biết điều này trước đây?

Một số hành động của Lệ Thừa Tú dường như là để đề phòng anh trai mình.

Dường như có rất nhiều bí mật giữa hai anh em này.

Nhưng những người đó đã mang theo ai?

Tô Niệm Nhi đi đến bên cạnh Lệ Thừa Tú, nhìn về hướng ánh mắt của anh. Khi cửa xe ở giữa mở ra, Tô Niệm Nhi giật mình.

"Nghiêm Lập Ngân? Cậu sao vậy?"