Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Hoàng Hôn Nhân Ẩn Giấu: Thiếu Gia, Xin Đừng Tán Tỉnh Tôi!

Chương 36: Bị chặn đường!

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tiêu Tiêu, sao cô lại có thể nói những câu như vậy?

Bạch Tâm Oánh cuối cùng cũng lên tiếng với vẻ mặt bất đắc dĩ, lông mày hơi nhíu lại, có chút oán hận.

Khóe miệng Tô Niệm Nhi giật giật, "Tôi vẫn luôn nói chuyện như thế mà, hai người sáng sớm đã đứng ở cửa phòng tôi như vậy, nếu người khác nhìn thấy, liệu bọn họ có nghĩ là chúng ta đang xảy ra chuyện gì không?"

"Tiểu Sanh và tôi đến tìm cô để thảo luận về kế hoạch tiếp theo của chúng tôi."

“Kế hoạch của ai cơ?"

Tô Niệm Nhi nghi hoặc, nhìn Bạch Tâm Oánh, lại nhìn vẻ mặt không vui của Chu Sanh.

Tại sao cô lại cảm thấy hai con người này như hai ác quỷ vậy?

"Còn có thể là của ai nữa? Tất nhiên nó là của chúng tôi! Tiêu Tiêu, cô thực sự coi mình là một người lính sao? Đừng quên rằng chúng ta là một đoàn phim. Cô cứ ăn miếng trả miếng với chúng tôi như vậy, không sợ sẽ có hậu quả đáng tiếc về sau sao?

Giọng điệu giảng bài của Chu Sanh nghe rất khó chịu.

Tô Niệm Nhi lãnh đạm thở dài: "Chính là bởi vì chúng ta không phải là một binh lính thực thụ nên mới cần phải huấn luyện thật tốt! Hơn nữa, tôi còn tưởng rằng cô sẽ biết rõ hơn ai đang ăn miếng trả miếng với ai chứ!"

"Cô......"

"Cô cái gì mà cô? Mỗi lần cô không nói được điều gì cũng chỉ biết trừng mắt lên mà thôi. Những người hâm mộ của cô đã thấy được cái bộ mặt này chưa?"

Chu Sanh tức giận đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên. Nếu Bạch Tâm Oánh không ngăn cản, có lẽ cô ta đã lao tới.

Bạch Tâm Oánh an ủi cô ta, sau đó nhìn Tô Niệm Nhi, "Tiêu Tiêu, đừng tức giận, Tiểu Sanh chỉ là bốc đồng mà thôi. Kỳ thật hôm nay chúng tôi tới đây là vì muốn cùng cô ra ngoài một chút. Tôi nghĩ giữa chúng ta đã có những hiểu lầm nhỏ, nhân cơ hội này cùng nhau nói ra có lẽ sẽ tốt hơn!”

"Ý tốt được coi như lòng lang dạ thú!"

Chu Sanh ở bên cạnh lẩm bẩm cái gì đó, nhưng nhìn thấy Tô Niệm Nhi nhìn thẳng vào mình, cô ta cũng không dám nhìn lại.

“Xin lỗi, hôm nay tôi đã có hẹn rồi, bây giờ phải ra ngoài. Nếu hai người không vội, có thể đợi tôi về rồi nói chuyện sau.”

Bạch Tâm Oánh là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, đã làm việc trong giới giải trí lâu như vậy, mấy lời Tô Niệm Nhi nói ra cô ta lại coi đó là mấy thủ đoạn, đều không tin.

Mấy ngày trước, cô ta và Chu Sanh đã nói rõ rằng khắp nơi bọn họ đều nhằm vào cô, bây giờ họ thực sự tỏ ra ưu ái cô.

Chính là nó!

Tô Niệm Nhi nói xong, đang định quay người lại, Chu Sanh đón nhận ánh mắt của Bạch Tâm Oánh, lập tức lo lắng ngăn cản cô: "Cô đi đâu vậy? Chị Oánh đã đợi cô ở đây rất lâu để hẹn gặp với cô. Giờ cô nói đi là đi, làm như vậy thật là không hiểu chuyện!”

Con chó săn này sủa chưa đủ sao?

Vẻ mặt Tô Niệm Nhi tối sầm lại. Cô từ từ ngước mắt lên, nói với giọng điệu không khách sáo: "Tôi đã bắt cô ta phải đợi sao? Cô muốn hẹn gặp tôi mà thậm chí còn không biết chào hỏi sao? Bây giờ cô lại trách tôi không hiểu chuyện, đầu óc cô có vấn đề à? Tránh ra!”

Đẩy Chu Sanh sang một bên, Tô Niệm Nhi không quay đầu lại đi ra khỏi ký túc xá.

So với Bạch Tâm Oánh và những người khác, cô thà đi chơi với Lệ Thừa Tú còn hơn.

Trong nháy mắt, Tô Niệm Nhi đi ra khỏi cổng, phòng của cô cách cổng rất gần, Bạch Tâm Oánh cùng Chu Sanh nhìn nhau, vội vàng đi theo.

Trước tòa nhà ký túc xá, một chiếc Jeep địa hình hầm hố xuất hiện.

Tô Niệm Nhi vẻ mặt kinh ngạc liếc nhìn dọc theo cửa sổ xe, hơi giật mình.

Lệ Thừa Tú!

“Trễ tám phút."

Sắc mặt anh lạnh lùng, mím môi, giữa hai lông mày không hài lòng thốt ra vài lời.

Tô Niệm Nhi cười ha hả “Anh cho rằng bị đám người xấu chặn đường còn có thể tới đúng giờ được sao?”

“Lên xe!"

Trong tầm mắt của Lệ Thừa Tú, anh đã có thể nhìn thấy Bạch Tâm Oánh và Chu Sanh đang bước ra lại gần

Tô Niệm Nhi nghe được tiếng bước chân phía sau, hơi ngước mắt lên: "Anh yêu à, hôm nay chúng ta đi đâu vậy?"

Lệ Thừa Tú:?

Leo lên ghế ô tô, Tô Niệm Nhi cố ý đóng cửa xe chậm lại.

Động thái này khiến Bạch Tâm Oánh nhìn rõ người lái xe chính là Lệ Thừa Tú.

Khi cô ta bước nhanh đến, dường như muốn nói chuyện, Tô Niệm Nhi đóng sầm của xe lại, nói với Lệ Thùa Tú: “Mau lái xe đi!”

"Cô có gan ném cát, mà lại không có gan đối mặt à?”

Xe Jeep hoạt động tốt và khởi động nhanh chóng.

Phía sau xe và phía trước tòa nhà là Bạch Tâm Oánh với vẻ mặt không thể tin nổi, còn Chu Sanh thì mặt bám đầy bụi.

Tô Niệm Nhi quay đầu lại nhìn, lạnh lùng cười lạnh: "Ném cát đã là gì, tôi chưa đâm bọn họ là được rồi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »