Chương 35: Chó săn!

Trở lại ký túc xá, Tô Niệm Nhi càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng.

Cô cảm thấy như mình bị Lệ Thừa Tú lừa vậy.

Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, cô không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào.

Ngày hôm sau, thứ bảy.

Tô Niệm Nhi nhìn thời gian, mới có tám giờ sáng.

Có ôm chăn ngồi ở đầu giường, ngơ ngác nhìn trại tập huấn, là một nơi không có đường phố hay cửa hàng, dường như chỉ có thể ở trong trại tập huấn vào cuối tuần.

"Đùng đùng---"

Có tiếng gõ cửa, Tô Niệm Nhi mặc vào chiếc áo ngủ, Trình Thiển đứng ở ngoài cửa.

"Cô dậy chưa?".

Sau một tuần tiếp xúc, Tô Niệm Nhi và Trình Thiển đã trở nên thân thiết với nhau.

Cô hơi nhướng mày, cười toe toét: "Cho dù tôi chưa dậy thì cũng bị cô đánh thức rồi, gõ cửa ồn như vậy cơ mà!"

Trình Thiển tựa người vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt thanh tú hồng hào: “Làm như đang oán hận tôi vậy, nếu không có chuyện thì tôi cũng không thèm đến tìm cô! Nhưng có người nhờ tôi đưa cái này cho cô!"

Trong lúc Tô Niệm Nhi mừng rỡ tối qua đi ngủ không rửa mặt, cô nhìn tờ giấy A4 được gấp làm đôi trong tay mình:

“Đây là cái gì?”

“Chỉ cần nhìn là biết ngay mà!”

Trình Thiển nhét vào tay cô, xoay người lại, nói đùa: “Không ngờ hai người tiến triển khá nhanh đấy!”

"Ơ, mới sáng sớm mà cô đã nói nhảm cái gì vậy? Tôi tiến triển với ai cơ? Nói rõ ràng lại đi! Này..."

Trình Thiển vội vã đến rồi đi, cô nói rất nhiều lời nhưng cô ấy không quay người lại.

Tô Niệm Nhi đóng cửa lại, dựa vào cửa rồi mở tờ giấy ra đọc: Lệnh sơ tán.

Cô đọc nhanh nội dung mà không biết nên cười hay khóc.

Lệnh sơ tán được Trình Thiển ký tên phê duyệt, còn một người nữa nhưng không thể phân biệt được là ai, chữ như rồng bay phượng múa vậy.

Nếu cô không nhìn nhầm, là chữ "Liêu" sao?

Tô Niệm Nhi nhận lệnh đi ra ngoài, trong lòng khó hiểu anh ta đang làm gì vậy?

"Buzz-"

“Đã nhận được lệnh sơ tán chưa?”

Lệ Thừa Tú gọi điện thoại đến rất đúng lúc, dường như anh đã tính toán được chính xác.

"Là anh bảo Trình Thiển đưa cái này cho tôi à?"

Tô Niệm Nhi chợt nhận ra, lẽ ra cô nên nghĩ rằng chính anh đã làm nhiều thủ đoạn như vậy.

"Ừm, tôi cho cô nửa tiếng, lát nữa gặp ở dưới lầu ký túc xá!

"Anh đang làm gì vậy? Định đi đâu?

Tô Niệm Nhi còn chưa nói xong, điện thoại đã cúp máy.

Cô cười nhếch miệng, nhìn chằm chằm vào điện thoại, ước gì đó là khuôn mặt của Lệ Thừa Tú.

"Làm cái gì vậy, cứ giấu giấu giếm giếm."

Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhờ anh giúp đỡ, cô có lệnh phải ra ngoài nên cô không muốn lãng phí ngày cuối tuần đẹp trời của mình trong trại tập huấn đầy rẫy thiết bị huấn luyện.



Hai mươi phút sau, Tô Niệm Nhi thu dọn xong, mở cửa ra thì giật mình.

"Có chuyện gì à?".

Ngoài cửa, Bạch Tâm Oánh và Chu Sanh đứng hai bên trái phải như thần giữ cửa.

Sắc mặt Bạch Tâm Oánh rất khó coi. Cô ta nhìn bộ quần áo đơn giản của Tô Niệm Nhi, càng cảm thấy tức giận hơn.

Cô ta luôn cảm thấy Tô Niệm Nhi thua kém mình về ngoại hình và khí chất, khó có thể hơn cô ta được.

Nhưng tất cả điều này đã hoàn toàn thay đổi kể từ khi đến trại tập huấn.

Không chỉ có nữ đội trưởng có quan hệ tốt với cô mà nhiều nam quân nhân cũng khen ngợi cô.

Cô ta chỉ không thể hiểu được. Rõ ràng cô ta là một nữ diễn viên hạng ba và luôn là trung tâm của sự chú ý ở bất cứ nơi nào mà cô ta đến.

Cô, Tô Niệm Nhi, chỉ là một người dựa vào những quy tắc ngầm để lêи đỉиɦ. Làm sao cô lại dám cạnh tranh với cô ta?

"Không muốn nói, tránh ra đi, đừng có cản đường tôi!"

Tô Niệm Nhi chưa bao giờ có nhiều kiên nhẫn với những người như Bạch Tâm Oánh và Chu Sanh.

Cô hiểu được sự khinh thường trong mắt của đối phương khi họ nhìn cô.

Chết tiệt, cô tiếp tục chịu đựng nó.

"Này, cô ăn mặc đẹp quá đấy, định hẹn hò với ai à?"

Tô Niệm Nhi rũ mắt xuống nhìn bộ đồ mình đang mặc, một chiếc quần jean trắng đã giặt, một chiếc áo vest bó sát và một chiếc áo khoác dệt kim màu ấm. Chúng không thể bình thường hơn được nữa, mặc như vậy mà đi hẹn hò sao?

"Cái này mà gọi là đẹp? Cô Chu đây chưa từng thấy qua quần áo đẹp là như thế nào sao?"

Tô Niệm Nhi cười lạnh một tiếng, đóng cửa lại, tiến lên hai bước, đẩy vai Chu Sanh ra, "Tôi còn có việc phải làm, không thể tiếp hai người! Tự về phòng của mình đi!"

"Tiêu Tiêu, cô đứng lại!"

Chu Sanh không nhịn được tức giận, thậm chí còn bênh vực Bạch Tâm Oánh.

Cô ta nắm lấy cổ tay Tô Niệm Nhi, kéo cô lại, "Chị Oánh Oánh đây còn chưa nói gì, cô là cái thá gì mà dám đuổi chị ấy đi!"

Xì xì--

Tô Niệm Nhi hít một hơi, cổ tay có chút đau, cô đứng yên, "Cô ta là mẹ của cô sao? Con gái đang đứng ra bảo vệ mẹ à?".

Một câu hai ý nghĩa.

Ấn tượng của Tô Niệm Nhi về Chu Sanh là một con chó săn! Có thể sủa bất cứ lúc nào.

Vậy mà cô ta dường như chưa bao giờ nhận ra rằng Bạch Tâm Oánh chỉ đang lợi dụng cô ta...