"Cô tò mò về nhà họ Lệ?"
Tô Niệm Nhi cảm nhận được sự thay đổi đột ngột của khí thế và giọng điệu của Lệ Thừa Tú.
Cô cười khổ nói: "Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ tò mò quá nên muốn biết một chút thôi. Nếu anh được nhà họ Lệ hậu thuẫn, lại là bác sĩ nên về hoạt động của công ty, có lẽ anh không biết nhiều!"
Đổi phương pháp đối với Lệ Thừa Tú, Tô Niệm Nhi một mặt không muốn anh hiểu lầm, mặt khác cũng tập trung chủ đề vào Lệ Thừa Tú.
Nếu có thể, kiếp này cô sẽ không bao giờ muốn liên quan gì đến nhà họ Lệ.
"Tôi tốt nghiệp trường kinh doanh với bằng MBA và bằng thạc sĩ y khoa."
Câu trả lời này lập tức khiến Tô Niệm Nhi mở to mắt.
Người học y khoa cũng có thể học cùng lúc MBA?
Có thể tuyệt vời đến thế sao?
Dù có khó đến đâu để lấy được bằng thạc sĩ y khoa thì ngay cả tấm bằng MBA cũng không phải là thứ bạn có thể dễ dàng có được!
"Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi? Đã bốn mươi rồi à?"
Tô Niệm Nhi ngạc nhiên và không coi trọng lời nói của anh.
Làm sao một người bình thường có thể có được sự “tu luyện” như vậy ở độ tuổi của mình?
Điều này giống như trong tiểu thuyết giả tưởng, sinh ra đã là đỉnh cao, thật khó tin.
Lệ Thừa Tú liếc nhìn Tô Niệm Nhi, bất đắc dĩ thở dài lắc đầu: "Rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì? Nói cho tôi biết nhanh lên, sắp tời giờ tắt đèn rồi!"
"Ồ, tôi chỉ muốn hỏi anh, anh đã bao giờ thực hiện giao dịch nội gián nào trong tài sản của nhà họ Lệ chưa?"
Bầu không khí yên bình vừa rồi lại trở nên lạnh lẽo và trang nghiêm vì lời nói của Tô Niệm Nhi.
Anh lạnh lùng nheo mắt lại: "Cô đã biết cái gì rồi?"
"Ôi, sao nói chuyện với anh khó quá vậy? Nhà họ Lệ của anh có cả cơ nghiệp trăm năm, sẽ sống lâu hơn lũ khốn nạn cả trăm năm. Tôi có thể biết được cái gì chứ? Tôi chỉ muốn hỏi anh, liệu có giao dịch nội gián nào xảy ra ở đó không? Một công ty, có người nắm giữ chứng cứ rồi mang đi báo cáo, chuyện này có nghiêm trọng không?"
Trong lúc tuyệt vọng, Tô Niệm Nhi lười biếng nói chuyện vô nghĩa với Lệ Thừa Tú.
Phải chăng những người thuộc gia đình giàu có như họ vốn đã cảnh giác?
“Là công ty của Nghiêm Lập Ngân phải không?”
Tô Niệm Nhi:...
Khốn kiếp!
Anh đánh trúng tim đen của cô, có vẻ như anh không phải là không biết gì về những gì đang diễn ra bên ngoài!
"Ùm!"
“Có liên quan gì đến cô không?”
Lệ Thừa Tú nhìn Tô Niệm Nhi một lát, tựa hồ đang cân nhắc điều gì.
Lắc đầu, Tô Niệm Nhi thở dài một hơi: "Nếu như có liên quan tới tôi, tôi đã đi uống trà từ lâu rồi! Anh cũng đã biết, tôi sẽ không giấu diếm. Nếu anh có kinh nghiệm quản lý công ty, anh có thể cho tôi biết, tôi nên làm gì để xoay chuyển tinh thể không?"
"Cô muốn giúp cậu ấy sao?"
Tô Niệm Nhi trịnh trọng gật đầu: "Đúng, chúng tôi nhất định phải giúp!"
"Thật là chân thành!"
Tại sao những lời này… lại chua chát như vậy?
Tô Niệm Nhi nhìn anh như kẻ ngốc, "Cậu ấy vì tôi mà làm nhiều chuyện như vậy, tôi vì cậu ấy mà giúp chút việc nhỏ này có gì là sai?"
“Giúp một việc nhỏ?”
Lệ Thừa Tú nửa cười, đôi mắt tối sầm dưới ánh trăng, “Nếu giao dịch nội gián được xác nhận, thì số phận duy nhất của Nghiêm Lập Ngân là sẽ bị bỏ tù. Có vẻ sẽ rất nghiêm trọng đấy?
"Rất nghiêm trọng?".
Tô Niệm Nhi cố ý không để ý tới Lệ Thừa Tú đang nói với cái giọng điệu châm chọc, cô nghiêm túc hỏi: "Có xoay chuyển được đường sống không?"
"Vậy nói cho tôi biết, cô có thể vì Nghiêm Lập Ngân mà làm tất cả sao?"
Tô Niệm Nhi không chút suy nghĩ liền gật đầu: "Ừ, có thể nói như vậy!"
"Chuyện đã như vậy rồi, cô còn để cho cậu ta cùng nghệ sĩ làm chuyện mờ ám. Tôi nghe nói lần này xảy ra chuyện như vậy là có một ngôi sao trẻ cố ý muốn gây sự với cậu ta đấy."
Lạc đề à?!
Tô Niệm Nhi sửng sốt hai giây, do dự hết lần này đến lần khác, dùng ánh mắt xuyên thấu nhìn Lệ Thừa Tú, "Tôi không có quyền kiểm soát đời tư của cậu ấy. Còn mối quan hệ của tôi với cậu ấy như thế nào, từ trước đến nay chưa bao giờ xấu, chỉ là lười giải thích mà thôi, có thể diễn tả bằng một câu, trong cuộc đời của một người luôn có một hoặc hai người, bất kể lãng mạn đến mức nào, cũng khiến mình sẵn sàng vì họ mà đi qua lửa và nước!
Vừa nói xong, Tô Niệm Nhi liền nổi da gà.
Có trữ tình quá không?
Cô nhìn Lệ Thừa Tú, thấy anh không có nhiều phản ứng, thở phào nhẹ nhõm.
"Thật là một điều bất ngờ!"
Tô Niệm Nhi nghe không rõ Lệ Thừa Tú lẩm bẩm:"Cái gì?"
"Không có gì! Chuyện xảy ra vừa rồi, muốn nghịch chuyển cũng không khó!"
"Thật sao?" Tô Niệm Nhi hai mắt sáng lên, ngay cả khuôn mặt cứng ngắc cũng tựa hồ tràn đầy sức sống, "Vậy anh nói cho tôi biết đi, tôi nên làm như thế nào?"
"Phương pháp đơn giản nhất chính là để tiểu minh tinh đó tự thú."
"Hở?"
Lệ Thừa Tú nhướng mày, trên mặt hiện lên vẻ thâm trầm hiếm thấy: "Nhưng sao tiểu minh tinh này lại muốn gây sự với Nghiêm Lập Ngân? Chuyện này cô đã nghĩ tới chưa?"
Thấy Tô Niệm Nhi lắc đầu, anh tiếp tục nói: “Nếu chỉ là vì bị tình yêu làm tổn thương, có lẽ tôi sẽ không kiên quyết như vậy.”
"Ý anh là......"
"Cô muốn tôi giúp đúng chứ?"
Khi Tô Niệm Nhi hỏi, Lệ Thừa Tú đổi chủ đề.
Anh đột nhiên đi tới trước mặt cô, hơi thở của họ đan xen nhau ở khoảng cách gần đến mức không khí gần như trở nên méo mó.
Tô Niệm Nhi hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau, trong cơn hoảng loạn, cô giẫm phải một viên sỏi, không có chút phòng bị nào mà ngã về phía sau.
Cô bất lực nhìn Lệ Thừa Tú vươn tay ôm lấy cô, cứu cô khỏi ngã xuống đất.
Nhưng......
Làm sao bầu không khí này có thể trở nên vi diệu đến như vậy!
Đêm tối, dải ngân hà treo trên ngọn cây gần đó, một người đàn ông đẹp trai, cao ráo, lạnh lùng và kiêu ngạo ôm cô gái vào lòng dù khoảng cách rất gần nhưng anh vẫn giữ khoảng cách của một quý ông.
"Ahem...tôi có làm phiền hai người không?"
Chết tiệt!
Sự xuất hiện của Liêu Tiêu ngay lập tức khiến đầu óc Tô Niệm Nhi rối như mây mù.
Thế giới này thật không thân thiện.