Buổi chiều tập huấn cũng giống như buổi sáng, sau khi tích lũy được chút kinh nghiệm, Tô Niệm Nhi càng nghiêm túc hơn.
Năm giờ chiều, sau khi buổi tập huấn cuối cùng cũng kết thúc, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Liêu Tiêu đặc biệt cho bọn họ nửa giờ để trở về phòng tắm rửa.
Tô Niệm Nhi vừa đi tới của ký túc xá thì Mạc Hiểu Văn liền chạy tới, "Tiêu Tiêu, xin lỗi, sáng sớm đã hiều lầm cô rồi.”
"Không sao đâu, lúc đó tôi lo lắng quá nên cũng không kịp lên phòng gọi hai người!"
Thật ra, lúc bọn họ tập trung vào lúc sáng nay, Tô Niệm Nhi đã gửi tin nhắn nhắc nhở cho Mạc Hiểu Văn và Trì Nhan.
Cô vất vả mượn được thêm sức người, đương nhiên sẽ không để mối quan hệ này tan vỡ một lần nữa vì chuyện như thế này.
Trì Nhan đi bên cạnh Mạc Hiểu Văn có vẻ có lỗi nói: “Cho đến tận trưa chúng tôi mới về mới thấy tin nhắn của cô, chúng tôi phải luyện tập cả buổi chiều nên mới chưa kịp nói cho cô biết. Tiêu Tiêu à, cô đừng để bụng nha!”
"Sao có thể để bụng chứ? Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ tức giận mà!"
Ba người tiến vào ký túc xá trò chuyện cười nói. Cách đó không xa, Chu Sanh cùng Bạch Tâm Oánh để lộ bộ mặt khó coi.
"Cô ta đúng là giỏi mấy cái thủ đoạn đó thật. Nhanh như vậy đã thân thiết được với hai con nhỏ kia rồi!"
Chu Sanh vốn có mối hận thù lâu năm với Tô Niệm Nhi, dù cô có làm gì thì cô ta cũng luôn không ưa.
Bạch Tâm Oánh mím môi, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.
Cô ta và Chu Sanh rõ ràng đã bàn kế hoạch từ sáng sớm, họ giả vờ ngất xỉu để nhân cơ hội đến gần Lệ Thừa Tú.
Mà Chu Sanh cũng có nhân cơ hội đến phòng y tế lười biếng chút.
Không ngờ, tất cả những điều này đã bị Tô Niệm Nhi phá hỏng.
"Hừ, như chị đã nói rồi đấy, cho dù em có giở thủ đoạn gì hay không thì cũng không thể thắng được vở kịch này đâu!"
"Chị Oánh, chúng ta nên làm gì đây? Em luôn cảm thấy, bằng một cách cố ý hoặc vô tình nào đó, huấn luyện viên Liêu Tiêu kia hình như đang thiên vị Tô Niệm Nhi. Mới tới có một ngày thôi mà!"
Bạch Tâm Oánh liếc nhìn Chu Sanh, trong đáy mắt mơ hồ, “Ở đây có nhiều tai mắt như vậy, có chuyện gì xảy ra cũng không thể giấu được đâu. Yên tâm đi, còn tận ba tháng, vẫn còn rất nhiều thời gian!"
Ngay từ đầu, Bạch Tâm Oánh luôn giữ cho mình một thái độ lạnh lùng vì thân phận nữ hoàng điện ảnh.
Với sự xuất hiện của Lệ Thừa Tú, cô ta cũng có ý tưởng khác.
Nếu kiếp này cô ta có thể cưới một người như Lệ Thừa Tú thì sao phải xuất đầu lộ diện nữa?
Có vô số người nổi tiếng kết hôn với những gia đình giàu có và cô ta rất tự tin vào bản thân.
"Tiểu Sanh à, ăn tối xong hãy đến phòng chị rồi chúng ta sẽ bàn tiếp!"
Chu Sanh vội vàng gật đầu, cho đến bây giờ vẫn ôm chặt đùi Bạch Tâm Oánh.
…
Trong bữa tối, Tô Niệm Nhi vẫn ngồi cùng Trình Thiển, sau vài lần tiếp xúc, cảm tình của cô dành cho Trình Tiềm dần dần tăng lên.
Cô gái này có chiều cao tương đương cô, tính cách hiền lành nhưng cũng bộc lộ sự chính trực hiếm có.
"Đội trưởng, tại sao cô lại muốn trở thành một người lính vậy?"
Tô Niệm Nhi nhìn Trình Thiển, hỏi ra sự tò mò của cô.
Tuy không có ngoại hình sắc sảo nhưng cô ấy cũng là một người đẹp thanh tú.
Cộng với dáng người cao ráo, cô cảm thấy cô gái này sẽ có triển vọng tốt nếu trở thành người mẫu.
"Bởi vì học trường quân được miễn học phí!"
Vẻ mặt Tô Niệm Nhi cứng đờ: "Thật sao?"
Cô nhìn Trình Thiển, thành thật mà nói, nhìn cô ấy không giống người không đủ tiền đóng học phí.
"Đúng vậy, vừa hay tôi có thể trạng tốt nên việc nhập ngũ là đôi bên cùng có lợi!"
Tô Niệm Nhi không trả lời, có lẽ là đúng hoặc sai, cô cũng không hỏi thêm nữa.
Dù sao... từ nhỏ cô cũng chưa bao giờ nếm trải cảm giác thiếu tiền.
"Gần đây cô nên cẩn thận một chút, tôi nhìn thấy Bạch Tâm Oánh cùng Chu Sanh đang lén lút làm gì đấy!"
Trình Thiển ân cần nhắc nhở, khiến Tô Niệm Nhi bất đắc dĩ sờ sờ trán, "Làm sao bây giờ? Tôi phiền phức quá. Đúng là người đẹp luôn có quá nhiều kẻ thù!"
"Haha, ai đã cho cô tự tin như vậy!"
"Trời sinh."
Ăn tối xong, còn chưa đến bảy giờ, Tô Niệm Nhi dẫn Trình Thiển đi dạo sân tập.
Nửa tiếng nữa phải đến phòng sinh hoạt để xem tin tức. Đây là hoạt động bắt buộc hàng ngày.
Nghĩ lại, cuộc sống quân ngũ thật nhàm chán.
"Tiêu Tiêu, sao cô lại muốn làm diễn viên?"
Trình Thiển cầm một chiếc ấm nước trong tay, tò mò nhìn Tô Niệm Nhi ở bên cạnh. Nhìn bóng dáng cô trên bầu trời mờ mịt, cô ấy có cảm giác như không thể rời mắt khỏi cô.
“Diễn viên kiếm được rất nhiều tiền!”
Trình Thiển:......
Điều này có vẻ tương tự với câu trả lời của cô ấy rằng các trường quân sự được miễn học phí…