Chương 30: Chó sủa không cắn!

Trong phòng y tế, Tô Niệm Nhi ngồi ở trên giường cạnh cửa sổ, hai chân đung đưa trong không trung.

Cô tò mò nhìn Lệ Thừa Tú đặt Bạch Tâm Oánh lên giường, cùng với sự giúp đỡ của trợ lý phòng y tế, họ đã tiêm cho cô ta một mũi.

"Cô ra ngoài trước đi!"

Lệ Thừa Tú nói với trợ lý trong phòng y tế xong, trợ lý gật đầu hiểu lời: "Anh Tú, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi!"

"Ừm!"

Lúc trợ lý rời đi, cô ấy nhìn Lệ Thừa Tú thật sâu, Tô Niệm Nhi mơ hồ cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn anh tràn đầy sự quan tâm.

Chẳng phải sức hấp dẫn này có hơi quá lớn sao?

"Đến trợ lý y tế cũng không tha?"

Lệ Thừa Tú liếc mắt nhìn Tô Niệm Nhi đang châm chọc bất lực, vẫn giải thích: "Cô ấy là em gái của Liêu Tiêu!"

Tô Niệm Nhi kinh ngạc nhìn anh. Tại sao cô càng ngày càng cảm thấy trại tập huấn này chỉ có những mối quan hệ?!

“Anh tiêm cho cô ta cái gì vậy?”

Không muốn chú ý quá nhiều chuyện linh tinh, Tô Niệm Nhi đổi chủ đề, nhảy xuống giường rồi lại gần cúi người nhìn Bạch Tâm Oánh, tựa như đang ngủ say!

"An thần!"

"Này nha, anh mờ ám quá! Rõ ràng cô ta đâu có ngất. Giờ lại còn tiêm thuốc an thần thì đến bao giờ cô ta mới tỉnh chứ?”

Lệ Thừa Tú kéo chiếc ghế trước bàn làm việc ra, sau khi ngồi xuống liền nhìn Tô Niệm Nhi: “Đây chính là điều cô ấy muốn mà, không phải sao?"

"Anh đã biết chuyện là như vậy rồi mà còn kêu tôi đến? Anh đang làm gì vậy? Muốn tôi trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận phải không?"

"Cô nghĩ nhiều quá rồi!"

"Phi!" Tô Niệm Nhi không vui nhổ nước bọt, "Anh chỉ là một cái hố đen ma quỷ. Vừa rồi anh không nhìn thấy ánh mắt của Chu Sanh sao? Suýt chút nữa cô ta đã muốn ăn tươi nuốt sống tôi rồi.”

Lệ Thừa Tú lấy ra một hộp thuốc lá tinh xảo, châm một điếu thuốc trước vẻ mặt ngơ ngác của Tô Niệm Nhi: "Cô và cô ấy có thể tận hưởng kỳ nghỉ này một lần nữa!"

Tô Niệm Nhi:...

Cô nhận thấy sau khi anh rời bệnh viện, lời nói của anh ngày càng trở nên khó chịu.

"Ở kia có nước, nếu cô không muốn da mặt dị ứng, tốt nhất nên đem nó xuống đi!"

Đôi mắt đen của Lệ Thừa Tú dán chặt vào khuôn mặt Tô Niệm Nhi.

Trái tim của tô Niệm Nhi run lên khi anh nói những lời như vậy một cách vô ích.

"Anh đang nói về cái gì vậy? Chẳng hiểu gì!"

Lệ Thừa Tú nheo mắt lại: "Cô hiểu, trừ khi cô không có da mặt thôi!"

Tô Niệm Nhi hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lệ Thừa Tú: “Sao anh lại nói như vậy, có ai mà trên mặt không có da đâu?”

“...”

Gần như không thể giao tiếp bình thường với tên lưu manh nhỏ bé này.

Lệ Thừa Tú rơi vào im lặng. Anh cầm điều thuốc trong tay, thỉnh thoảng rít một hơi. Động tác của anh chậm rãi và ổn định.

"Lệ Thừa Tú, anh đã biết cô ta với Chu Sanh đang nghĩ gì mà, sao lại còn làm vậy? Anh thích vậy lắm hả?".

“Thì sao!"

Lệ Thừa Tú nói ra hai chữ, dường như chứng minh một cách hoàn hảo về ấn tượng mà Tô Niệm Nhi dành cho anh.

Cô cau mày, hừ lạnh nói: "Nếu không phải vậy, sao lại để một giám đốc phẫu thuật giỏi như anh ở đây chứ. Sao anh lại đến đây?"

"Nếu cô chỉ muốn hỏi vì sao tôi tới đây, cô có thể hỏi thẳng!"

Tô Niệm Nhi:...

Con dao phóng lợn dài bốn mươi mét của cô đâu rồi?

"Nói chuyện mâu thuẫn vậy! Được rồi. Nếu chuyện này còn xảy ra lần nữa, xin đừng dùng tôi làm bia đỡ đạn như vậy!"

Tô Niệm Nhi đang muốn rời đi, Lệ Thừa Tú nhìn điếu thuốc trong tay, thấp giọng nói: "Cô biết anh trai tôi à?"

Trong lúc nhất thời, bước chân Tố Niệm Nhi run rẩy, lông mày nhướn nhẹ lên.

"Anh trai của anh? Là ai? Anh ta có nổi tiếng không?"

Cô không quay đầu lại nhìn nhưng lời nói lại như có cái gì đó nghẹn ở cổ họng.

Anh đã tìm hiểu được chuyện gì? Hay anh chỉ đang thử lòng cô?

Bây giờ sắc mặt của cô đã hoàn toàn thay đổi, chưa kể trong bữa tối nửa năm trước, cô chỉ nhìn thấy Lệ Thừa Tú từ xa.

Cô không tin anh có thể nhận ra cô.

Sau khi nhìn chằm chằm vài giây, phía sau vẫn không có âm thanh nào.

Tô Niệm Nhi nghiến răng nghiến lợi, mở cửa rời đi.

Phía sau cô, ánh mắt Lệ Thừa Tú trở nên lạnh lùng, gương mặt cũng tối đen như mực.



Trên đường đến căng tin, Tô Niệm Nhi có chút lơ đãng.

Lời nói của Lệ Thừa Tú khiến cô rất bất an.

Vô thức sờ lên mặt minh, cô cảm nhận được gương mặt mình đã cứng đờ, cô thực sự không nghĩ rằng anh sẽ phát hiện được gì.

Nhưng…

Chết tiệt, bực bội thật!

Đến nhà ăn sau buổi tập hồi sáng đã kết thúc, tất cả tân binh đều đang đứng ở cửa chờ tập hợp.

"Tiêu Tiêu, Bạch Tâm Oánh thế nào rồi?

Trình Thiển chạy tới trước, ánh mắt lo lắng nhìn Tô Niệm Nhi, ngập ngừng hỏi.

"À, cô ta không sao đâu, chỉ bị mất nước thôi, nghỉ ngơi một lát là tỉnh lại ngay mà!"

Tô Niệm Nhi nói dối không chớp mắt, kỹ năng thuộc hạng nhất.

Khi Chu Sanh ở cách đó không xa nhìn thấy cô, hàm răng bạc nghiến chặt lại, muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.

"Vừa rồi sau khi cô rời đi, Chu Sanh có nói cái gì đó về cô đấy, sau này nếu có nghe được thì cũng đừng để trong lòng!"

Tô Niệm Nhi nhìn theo ánh mắt của Trình Thiển, rồi nhìn Chu Sanh.

“Không sao đâu! Con chó này chỉ sủa thôi chứ không cắn!"

Trình Thiển giật mình, sau đó đưa tay vỗ vỗ vai cô, "Đúng vậy, đi thôi, cơm đang được dọn lên rồi!”



Trong giờ nghỉ trưa, Tô Niệm Nhi trở lại ký túc xá, lúc cô đang đóng cửa lại thì từ bên ngoài có người đẩy cửa vào.

"Cô có ý gì đây!"

Tô Niệm Nhi đang quẫn trí vừa nghe được thanh âm này, trong đôi mắt rũ xuống của cô bỗng dâng trào lên vô số cảm xúc chán ghét.

Cô không trả lời, chỉ ngồi xuống bàn, đan chéo tay bóp chặt vai cô, hoàn toàn không để ý đến đối phương.

"Cô điếc rồi à, tôi đang hỏi cô đấy!"

Chu Sanh bước tới đứng sau lưng cô, đá vào chân ghế một cách rất thô lỗ.

Tô Niệm Nhi sửng sốt, nhàn nhạt quay đầu lại: "Chó nhà ai để xổng chuồng vậy?"

"Cô......"

"Đừng nghĩ rằng chỉ vì quen biết bác sĩ Lệ nên muốn làm gì thì làm. Đây không phải nhà của cô!"

Tô Niệm Nhi mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào cô ta, chậm rãi đứng dậy, lấy chiều cao làm ưu thế nhìn cô ta, "Vậy cô có biết đây cũng không phải là nhà của cô sao? Muốn làm gì thì làm, ra cửa rẽ trái, cút!"

“Cô... cô dám mắng tôi?"

Chu Sanh chỉ vào mũi mình, khó có thể tin nhìn Tô Niệm Nhi.

Cô ta đã ở trong ngành này lâu như vậy, thân là một cô bé nổi tiếng, có trời mới biết có bao nhiêu người trong làng giải trí khi nhìn thấy cô ta đều phải nhượng bộ.

Tô Niệm Nhi nhìn về phía sau, nhếch môi cười: "Trong phòng này còn có người khác nữa sao? Tôi không mắng cô thì chẳng lẽ mắng ma à?"

“Các cô đang tranh cãi cái gì đây?"

Tô Niệm Nhi thở phào nhẹ nhõm khi Trình Thiển đến.

Cô ấy đứng ở cửa nhìn Chu Sanh và Tô Niệm Nhi với vẻ mặt lạnh lùng. Cô ấy xuất hiện vào thời điểm hoàn hảo.

"Buổi trưa là giờ nghỉ trưa của mọi người, nếu không tuân thủ nội quy sẽ bị phạt chạy năm vòng theo quy định. Hai người có muốn thử không?"

Trong mắt mang theo nụ cười, Tô Niệm Nhi nhìn vào mắt Trình Thiển, cô biết cô ấy đến đây là vì muốn giải vây cho cô.

Chắc chắn rồi, thật dễ dàng để tận hưởng bóng mát khi tựa lưng vào một cái cây lớn.

Mặc dù Trình Thiển cũng là tân binh, nhưng khí chất và địa vị đội trưởng nữ quân nhân của cô ấy cũng đủ để đánh bại cô ta, cho dù trong lòng cô ta có bao nhiêu oán hận, khi nghe được lời nói của cô ấy là "chạy phạt năm vòng" Chu Sanh cũng chỉ có thể liếc nhìn Tô Niệm Nhi một cách sắc bén rồi bước đi với bộ dạng xám xịt.

Trình Thiển đóng cửa lại, thở dài: “Tôi biết cô ta nhất định sẽ đến gây phiền phức cho cô mà!”

"Đội trưởng à, cảm ơn cô nhiều!

"Không có gì, nhanh ngủ đi, buổi chiều chúng ta còn có huấn luyện nữa đấy!"

"Gặp lại cô sau!"

Sau khi chào hỏi vài câu đơn giản rồi tiễn Trình Thiển đi, Tô Niệm Nhi liền khóa cửa trốn vào phòng tắm.

Sau khi đeo chiếc mặt nạ không dấu vết suốt buổi sáng, cô cảm thấy mặt mình như muốn nổ tung...