Chương 29: Cố tình đào hố cho cô ta!

Chạy xung quanh ba vòng, Tô Niệm Nhi cùng hai mươi nữ quân nhân khác đi tới căng tin.

Bạch Tâm Oánh, Chu Sanh và bốn người khác tiếp tục chạy chậm trên sân.

"Thật là ghê tởm, không ngờ Tiêu Tiêu lại đáng ghét đến như vậy! Chúng ta đều đến cùng nhau, vậy mà cô ta lại tự mình ra ngoài trước, cũng không có nhắc gì chúng ta cả!"

Mặc Hiểu Văn thẳng thắn nói ra, mặc dù đêm hôm trước cô ta cùng Tô Niệm Nhi đã nói chuyện rất nhiệt tình, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bản năng vẫn là trách móc cô trước.

Chu Sanh hai má đỏ bừng, thở hổn hển, giọng điệu run rẩy nói: “Mấy người tin cô ta lại còn không biết cô ta là người như thế nào sao! Nếu không dùng tới thủ đoạn nào, mấy người cho rằng cô ta có thể được nhận vào vai nữ chính thứ hai trong bộ phim này ư?".

Trì Nhan kéo vạt áo Mặc Hiểu Văn ra hiệu cho cô ta đừng nói nữa.

Nhưng Mặc Hiểu Văn hoàn toàn không để ý tới, "Hừ, tôi coi cô ta như bằng hữu, cô ta lại dám coi tôi như người qua đường! Tiêu Tiêu, sau này tôi nhất định sẽ không để cô sống dễ dàng!"

Chu Sanh khóe miệng co giật, trong mắt hiện lên một tia căm thù.

Mặc dù còn trẻ nhưng cô ta rất thông thạo các cách đối nhân xử thế.

Chuyện giữa cô ta và Tiêu Tiêu còn chưa tính sổ xong, bây giờ Mạc Hiểu Văn và những người khác cũng có hiềm khích với cô, thật không thể tốt hơn nữa rồi.



Trong căng tin, khi nữ quân nhân bước vào thì đã vắng người.

Sau khi các nam quân nhân ăn xong, họ đã đến bãi tập để tham gia huấn luyện.

Sau khi ngồi xuống, Tô Niệm Nhi nhìn nữ đội trưởng bên cạnh, cười ngọt ngào: "Xin chào đội trưởng, tôi là Tiêu Tiêu, tôi là người mới đến, sau này nếu có gì không hiểu, xin hãy cho tôi một ít "khuyên bảo!"

Nữ đại úy quân nhân coi thường những nữ diễn viên này từ tận đáy lòng.

Vốn tưởng rằng bọn họ đều là những người kiêu ngạo, nhưng lại rất ngạc nhiên khi nhìn thấy nụ cười chân thành có chút quái đản trên mặt Tô Niệm Nhi, cô ấy nhẹ nhàng gật đầu: "Cô quá khách sáo, tôi là Trình Thiển!"

Ngày đầu tiên tập huấn, đối với Tô Niệm Nhi, thể lực dường như đã đạt đến đỉnh cao.

Sau khi ăn sáng, đứng ở tư thế quân sự trong nửa giờ sau khi nghỉ ngơi mười phút, thực hiện năm mươi lần nhảy ếch, năm mươi lần ngồi xổm...

Các nam quân nhân thì ổn, nhưng các nữ quân nhân gần như kiệt sức.

Sau khi tập luyện xong thì đã 11h30 trưa.

Tô Niệm Nhi ngồi trên sân rồi cởi mũ ra, những sợi tóc gãy trên trán đều dính sang hai bên, cái miệng nhỏ nhắn thậm chí còn đỏ bừng.

Cô nhấp một ngụm nước, Trình Thiển ngồi cách cô không xa kinh ngạc nhìn cô: "Tiêu Tiêu, thể lực của cô cũng tốt quá! Luyện tập căng thẳng như vậy cũng không thay đổi nhiều!"

Tô Niệm Nhi sửng sốt một chút, sau đó cô nghĩ rằng, bởi vì trên mặt cô đã được xử lý đặc biệt nên xem ra hiện tại cô vẫn ổn.

Cảm thấy có chút căng thẳng, cô nhếch môi: "Tôi từng học thể dục!"

Thở đi!

Cô có thể làm gì đây? Cô đã quên mất rằng sau khi tập luyện, mặt cô sẽ hồng hào quá mức.

Ngu ngốc, ngu ngốc!

"Huấn luyện viên, huấn luyện viên, mau tới đây, có người ngất!"

Một tiếng kêu chói tai khiến mọi người giật mình.

Vì bãi tập huấn dành cho nữ quân nhân tách biệt với sân tập dành cho nam quân nhân nên Chu Sanh lo lắng nhảy cẫng lên khi Liêu Tiêu lao tới.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Giọng nói trầm và trầm lọt vào tai cô.

Tô Niệm Nhi ngước mắt lên và nhìn thấy Lệ Thừa Tú đang ngồi xổm bên cạnh Bạch Tâm Oánh.

"Có lẽ chị ấy mệt quá rồi, bác sĩ Lệ, mau chữa cho chị ấy đi! Chị Oánh Oánh bữa sáng chỉ ăn có một quả trứng, cộng thêm việc tập luyện cả buổi sáng, thế này thì ai mà chịu nổi chứ!"

Lệ Thừa Tú sờ sờ cái trán đầy mồ hôi của Bạch Tâm Oánh, nhíu mày, "Giúp tôi đưa cô ấy vào phòng y tế đi!"

"Có nghiêm trọng không?"

Liêu Tiêu nghiêm túc nhìn Lệ Thừa Tú, khóe miệng mím lại thành một đường thẳng, hiển nhiên là anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy.

"Có vẻ như cô ấy đã kiệt sức rồi!"

Câu trả lời của Lệ Thừa Tú khiến Liêu Tiêu càng cau mày hơn.

"Huấn luyện viên, chị Oánh Oánh là nữ chính trong bộ phim của chúng tôi. Nếu chị ấy xảy ra chuyện gì thì thật khó giải thích! Hãy nhanh chóng đưa chị ấy đến phòng y tế đi!"

Thấy Lệ Thừa Tú gật đầu, Liêu Tiêu định bế cô ta lên, nhưng...

"Huấn luyện viên, các nam quân nhân bên kia còn đang đợi anh, sao anh không để tôi và bác sĩ Lệ cùng đi?"

Nghe được những lời này, Tô Niệm Nhi vô thức nhướng mày.

Chu Sanh hôm nay có vẻ hơi quá nhiệt tình.

Mối quan hệ của cô ta với Bạch Tâm Oánh tốt đến vậy sao?!

Lệ Thừa Tú liếc nhìn Liêu Tiêu, đôi mắt họ đầy ý nghĩa sâu sắc.

Chu sanh đang muốn kiếm cơ lại gần anh đây mà, ánh mắt Lệ Thừa Tú đột nhiên gặp phải Tô Niệm Nhi, “Tiêu Tiêu, cô đi theo tôi!"

Hả! Cái gì?

Tô Niệm Nhi, người chỉ đang đứng gần đó xem náo nhiệt, không hiểu sao lại bị gọi ra.

Cô bối rối đến mức chưa kịp phản ứng thì Trình Thiển đã đẩy cô ra nói: "Tiêu Tiêu, cô đi trước đi. Buổi huấn luyện ở đây sắp kết thúc rồi, lát nữa gặp nhau ở căng tin nhé!"

"Hả..aa? À...vâng"

Cô cảm thấy Lệ Thừa Tú cố ý làm vậy.

Mọi người ở đó đều có thể thấy được khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ của Chu Sanh khi anh đột nhiên gọi Tô Niệm Nhi đi cùng.

Chết tiệt!

Anh cố tính đào hố để xúc phạm người khác phải không?

Trên đường đi, Tô Niệm Nhi đi theo Lệ Thừa Tú, tức giận trừng mắt nhìn anh.

Sẽ thật tuyệt nếu có thể thò tay ra đấm cho hai cái lỗ mui đấy đẫm máu!

"Lệ Thừa Tú, anh..."

Cô còn chưa nói xong, Lệ Thừa Tú đang ôm Bạch Tâm Oánh đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt dường như muốn ngăn cản cô nói.

Tô Niệm Nhi khó hiểu nhìn anh, đành đi theo ánh mắt của anh, sắc mặt phải thay đổi.

Mí mắt của Bạch Tâm Oánh có phải đang rung quá thường xuyên không?

Đây có phải là... giả vờ sao?!

Tô Niệm Nhi như đột nhiên ngộ ra, nhìn Bạch Tâm Oánh rồi lại nhìn Lệ Thừa Tú, khóe miệng lộ ra sự mỉa mai, tức giận mà ngậm miệng lại.

Chỉ với kỹ năng diễn xuất như vậy, cô ta vẫn có thể trở thành nữ hoàng điện ảnh hạng ba sao, có thể mua được bằng tiền phải không?!