Thái độ chán ghét rõ ràng của Liêu Tiêu không khỏi khiến Lệ Thừa Tú phải kiềm chế bản thân bằng mọi cách.
Trên môi nở nụ cười, anh đặt bát đũa xuống rồi lấy ra một điếu thuốc: “Ba cậu muốn cậu nghỉ công việc ở đây để có thể về kế thừa sự nghiệp của gia đình! Điều tôi muốn nói với cậu là, chỉ cần cậu sẵn sàng quay lại, ông ấy sẽ không ngăn cản cậu làm bất cứ điều gì cậu muốn!
Lệ Thừa Tú nhìn thật sâu vào Liêu Tiêu. Hai người họ đều xuất thân từ những gia đình giàu có trong nhiều năm từ khi họ còn nhỏ, nhưng sau khi họ mười lăm tuổi, họ đã chọn những con đường khác nhau.
Ba đời nhà Liêu Tiêu đều khởi nghiệp kinh doanh, ngành công nghiệp hiện tại không thể so sánh với ngành của gia đình họ Lệ, họ có cả hàng trăm nghìn nhân viên trên toàn thế giới.
Nhưng thằng nhóc này không thích vest hay âu phục. Khi tốt nghiệp cấp 3, anh ta đi đăng ký nhập ngũ mà không báo trước cho gia đình biết.
Quay đi ngoảnh lại, anh ta đã ở trong quân đội cũng được gần mười năm.
Liêu Tiêu khác với anh. Anh ta là con trai cả và cháu trai độc tôn của gia đình họ Liêu, theo địa vị ấy thì anh ta phải là người thừa kế chính.
Mấy năm qua, lão gia nhà họ Liêu đã cố gắng rất nhiều để để anh ta về nhà, nhưng Liêu Tiêu dường như đã hạ quyết tâm và không bao giờ buông bỏ.
Lệ Thừa Tú hút một điếu thuốc, thở ra một vòng sương trắng, nhìn vẻ mặt trầm tư của Liêu Tiêu, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Nhưng Liêu Tiêu cười khẩy, lấy ra hai chai bia màu xanh lá dưới gầm bàn, mở nắp rồi liền uống.
Uống xong nửa chai, mắt anh ta cụp xuống, cười khổ: “Bạn tôi ơi, giờ tôi mà nói điều này, nếu là cậu thì cậu có tin không? Ông già ấy đã gây ra bao nhiêu trở ngại cho tôi cậu cũng biết điều đó mà. Cái cách tôi ở lại quân ngũ cả chục năm nay thể hiện rất rõ ràng rồi, đáng lẽ cậu nên nhận ra điều đó mới phải!
“Ông ấy muốn cậu về nhà!”
"Hừ!" Liêu Liêu khinh thường nói: "Ý tôi là, nếu Lệ Trạch Tú để cậu về nhà kế thừa gia nghiệp, cậu có làm không?"
Lệ Thừa Tú:......
Cái này mà cũng có thể so sánh được sao?!
"Đấy nhìn xem, nếu là cậu, cậu cũng sẽ không làm như vậy, còn lên mặt thuyết phục tôi nữa? Nào, uống cạn chai này trước đi! Đừng nói nhảm nữa!"
Tính khí của Liêu Tiêu, đặc biệt là trước mặt Lệ Thừa Tú, không hề có vỏ bọc nào.
Một tay cầm điếu thuốc, Lệ Thừa Tú đáp lại với mặt lạnh lùng: " Dù sao ba cậu cũng không giống Lệ Trạch Tú!"
"Thôi đi, những người đó, tất cả đều dựa trên lợi nhuận! Tú Tử, nếu tôi nói với cậu rằng ông già đấy muốn ép tôi quay lại, thì đứa trẻ trong bụng người phụ nữ của tôi sẽ bị đe dọa, cậu có tin không?"
Lệ Thừa Tú cau mày một lát: "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Ha, gần hai năm rồi! Nếu đứa bé đó còn sống, bây giờ tôi cũng đã có một đứa con trai!"
Lệ Thừa Tú thực sự không biết về điều này.
Anh mím môi mỏng, không ngờ, khuôn mặt quỷ dị của Tô Niệm Nhi hiện lên trong đầu anh.
"Xem ra cậu thật sự không biết rồi!” Liêu Tiêu hiểu được trong mắt Lệ Thừa Tú dường như cũng kinh hãi, sau khi uống hết bia, anh ta điên cuồng lau khóe miệng, "Cậu biết không? Ba tôi đã có thể chấp nhận. Khi đó tôi lại không thể trở về, làm quân nhân khổ cực, lại không nỡ bỏ cô ấy làm góa phụ khi vẫn đang còn có chồng! Đáng tiếc … Tôi thân là một người cha, nhưng nhà họ Liêu lại là người cầm quyền, vì tức tôi nên họ tự mình mang cô ấy cùng thai nhi trong bụng đến bệnh viện phá thai, dù gì trong bụng cô ấy cũng là cháu đích tôn mà!
Liêu Tiêu chưa bao giờ nói với ai về nỗi đau trong lòng.
Đã lâu như vậy, anh ta thậm chí còn không dám nhìn vào ảnh của cô ấy.
Cảm giác xấu hổ và tội lỗi đã hành hạ anh ta ngày đêm.
Lệ Thừa Tú không hiểu vì sao, nhưng khi Liêu Tiêu nói nhiều hơn trong lúc say, anh càng nghĩ đến Tô Niệm Nhi nhiều hơn.
Có lẽ anh đã uống quá nhiều.
...
Sau khi Tô Niệm Nhi cùng Mặc Hiểu Văn và Trì Nhan trở về ký túc xá, ba người trốn vào phòng cô và bắt đầu bàn tán.
Hơn một giờ đồng hồ, gần một nửa số người trong giới giải trí đều từ trong miệng hai người tuôn ra.
Trong khoảng thời gian này, Trì Nhan tạm thời trở về ký túc xá vì đau bụng.
Mà kế tiếp lại là Mạc Hiểu Văn không ngừng phàn nàn về Trì Nhan.
Chắc chắn trong làng giải trí không có tình bạn thực sự.
Không có gì hơn ngoài những lợi ích liên quan.
Lúc tiễn Mặc Hiểu Văn rời đi cũng đã là gần mười giờ.
Tô Niệm Nhi tắm rửa xong, đứng trong phòng tắm nhìn mình trong gương.
Trang điểm đậm mỗi ngày, cô gần như quên mất mình thực sự trông như thế nào.
Làn da trắng ngần và trong suốt không cần bất kỳ loại kem che khuyết điểm nào. Da thịt trắng sứ được ngậm nước và đôi mắt màu hổ phách được tô điểm bằng cảm giác đa tình.
Tô Niệm Nhi không trang điểm cũng như trang điểm, vẫn xinh đẹp như một con búp bê sứ.
Khóe mắt hơi nhướng lên, ít bị che bởi phấn mắt và mascara nên đầy quyến rũ và xinh đẹp.
Cô đưa tay vuốt ve mặt mình, nhìn xuống chai lọ trên bồn rửa, xem ra ngày mai cô phải nghĩ ra cách khác để che mặt.
Có thể hình dung, nếu Lệ Thừa Tú nhìn thấy cô không trang điểm, anh nhất định sẽ nhận ra cô là ai.
May mắn thay, khi cô quyết định che giấu danh tính của mình, Nghiêm Lập Ngân đã sử dụng mối quan hệ của mình để lấy chứng minh thư Tiêu Tiêu cho cô.
Tất cả thông tin cá nhân của cô được hiển thị ra thế giới bên ngoài với tên gọi Tiêu Tiêu.
Trước khi đi ngủ, Tô Niệm Nhi gọi điện cho Nghiêm Lập Ngân.
"Này!"
Vừa mới kết nối, tiếng nhạc lớn phát ra từ máy thu đã chói tai.
"Gái à, đợi tôi chút!"
Nghiêm Lập Ngân cầm điện thoại di động bước ra nhanh khỏi cửa hộp đêm: "Ồ, cuối cùng cũng chịu gọi cho tôi rồi! Cả ngày không dám quấy rầy cậu, nói cho tôi biết bên đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tô Niệm Nhi dựa vào đầu giường, cầm nhật ký trong tay nói: "Không có gì, hôm nay là ngày đầu tiên đến đây, chúng tôi chỉ mới làm quen nhau một lát thôi!"
"Môi trường có tốt không?"
“Sâu trong núi non, nếu không cẩn thận, cậu có thể trở thành bữa trưa của sói.”
"Mẹ kiếp?"
Nghiêm Lập Ngân kinh ngạc chửi rủa, Tô Niệm Nhi lại mỉm cười, nói vài câu ngắn gọn rồi cúp điện thoại.
Trong ký túc xá một mình, xung quanh quá yên tĩnh, Tô Niệm Nhi mở một góc rèm rồi nhìn ra sân chơi yên tĩnh bên ngoài, suy nghĩ có chút mơ hồ.
Lệ Thừa Tú, anh thực sự ở đây!