Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Hoàng Hôn Nhân Ẩn Giấu: Thiếu Gia, Xin Đừng Tán Tỉnh Tôi!

Chương 26: Cậu thích cô ấy sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Tâm Oánh háo hức nhìn Lệ Thừa Tú, tuy mới chỉ gặp một lần trong bữa tối của nhà họ Lệ nhưng cô ta tin rằng mình sẽ được anh nhớ đến.

Lông mày Lệ Thừa Tú hơi nheo lại, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Bạch Tâm Oánh, mím môi không nói gì.

Sự lạnh lùng và thờ ơ của anh khiến khuôn mặt Bạch Tâm Oánh trở nên cứng đờ và xấu hổ, thậm chí cô ta còn quên mất việc tiếp tục trò chuyện.

“Ai đã biết bác sĩ Lệ chắc hẳn cũng biết chúng tôi rất coi trọng việc mọi người tham gia trại huấn luyện này. Bắt đầu từ ngày mai, mọi người sẽ dậy lúc 5h30 sáng để chạy bộ. Lịch trình sẽ được lính cần vụ giao cho mọi người sau nhé!”

"Hả? Sao sớm vậy?"

Kiều Diệp Bách thấp giọng phàn nàn, sờ sờ gò má của anh ta.

Có thể hình dung rằng nếu anh ta tham gia tập luyện theo lịch trình của trại tập huấn hàng ngày thì e rằng làn da trắng trẻo của anh ta sẽ...

"Có thắc mắc gì thì có thể hỏi ngay bây giờ. Xe buýt vừa đón cậu vẫn chưa rời đi, giờ cậu quay về cũng không muộn!"

Im lặng như tờ!

Liêu Tiêu sớm đã mất kiên nhẫn với họ, anh ta liếc xéo Kiều Diệp Bách, không có thiện cảm.

Một người đàn ông to lớn lại đi cư xử như một cô gái, không có chút nam tính nào cả.

Sự chính nghĩa của những người lính và lòng dũng cảm tiến lên phía trước thực sự không thể sánh ngang với những bông hoa nằm trong nhà kính này.

Sau khi giới thiệu ngắn gọn, Liêu Tiêu ra lệnh cho mọi người ra ngoài, rẽ trái vào căng tin ăn tối.

Nhóm người chậm rãi bước ra ngoài, mới phát hiện tất cả tân binh rời đi trước đó đều đang xếp hàng chờ ở cửa.

Sau khi vào hàng, các nam tân binh xếp thành đội hình, các nữ binh xếp thành đội hình, giữa tiếng chuông của Liêu Tiêu vang lên, họ chỉnh tề bước vào phòng ăn.

"Đoàn kết là sức mạnh...hát!"

Kể từ giờ phút này, mọi hành động của mỗi người trong số họ sẽ chính thức bắt đầu phải tuân theo mọi quy định của quân đội.

Trước bữa ăn một bài hát vang lên đầy khí thế, tuy đều chỉ là tân binh mới nhập ngũ nhưng vẻ mặt ai cũng vô cùng kiên định.

Tô Niệm Nhi há miệng nhỏ nhắn, ngâm nga theo từng câu hát.

Tuy nhiên, cô không thể kiểm soát được nhìn Lệ Thừa Tú, người đang ở phía trước của đội.

Anh là người dễ thấy nhất trong đám đông.

Trong số những tân binh có chiều cao chung là 178cm, anh vẫn nổi bật giữa đám đông với sự phong nhã và điềm tĩnh.

Tô Niệm Nhi mím môi, ngơ ngác lắc đầu, tự hỏi tại sao gần đây cô lại nhớ đến anh.

Thật kỳ lạ!



Bữa ăn diễn ra ngắn gọn và buồn hơn là không ai nói gì trong suốt bữa ăn.

Chỉ có tiếng bát đĩa và tiếng đũa va chạm vào nhau.

Điều này thực sự khiến các diễn viên ngồi cùng bàn thất vọng.

Bên trái Mạc Hiểu Văn là Tô Niệm Nhi, bởi vì cô không quen biết cô ta nên cơ bản không biết nên giao tiếp như thế nào.

Nhưng cuộc trò chuyện giữa cô ta và Trì Nhan rõ ràng đã bị Tô Niệm Nhi nắm bắt rõ ràng.

"Nhan Nhan, cậu nói vừa rồi bác sĩ Lệ thật sự là con trai thứ của nhà họ Lệ sao?"

Trì Nhan nuốt đồ ăn xuống, hạ giọng, nghiêm túc trả lời: “Chắc chắn là vậy! Tôi nghe nói bữa tiệc gần đây nhất của nhà họ Lệ là vào nửa năm trước. Tin tức giải trí lúc đó có đưa tin rằng Bạch Tâm Oánh tham dự yến tiệc của nhà họ Lệ. Chắc cậu quên mất rồi, khi đó trong giới chúng ta rất nhiều người còn đang suy đoán liệu cô ta có đi lấy một ông chồng giàu có khác hay không! Cô ta chỉ mở miệng là nhất định sẽ không thừa nhận lỗi lầm của cô ta đâu!"

"Này! Sao lại có thể như thế nhỉ? Cứ nghĩ mình là nữ hoàng điện ảnh, nhưng lỗ mũi lại cao ngất trời! Nhà họ Lệ rốt cuộc có địa vị như thế nào ở Bắc Kinh vậy? Cho dù cô ta có là nữ hoàng điện ảnh đi chăng nữa, nói thẳng ra thì cô ta chỉ là một diễn viên mà thôi! Bộ cậu không thấy vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi trên mặt bác sĩ Lệ sao, Bạch Tâm Oánh chắc chắn là rất xấu hổ! Đáng lắm!”

Giọng nói của hai người rất nhỏ nhưng lại gần đến mức Tô Niệm Nhi có thể nghe rõ.

Bạch Tâm Oánh, một nữ diễn viên hạng ba, có vẻ như không mấy nổi tiếng trong ngành!

Cô ta thực sự có thể lợi dụng hai diễn viên trẻ gần như hạng hai này!

"Này, tên của cô là Tiêu Tiêu phải không?"

Tô Niệm Nhi giả vờ vô tình chạm vào cánh tay của Mạc Hiểu Văn.

Khi sự chú ý của cô bị thu hút, Tô Niệm Nhi nhẹ nhàng mỉm cười: "Ừ, tôi là Tiêu Tiêu!"

"Đúng rồi! Tôi nhớ rồi, cách đây không lâu cô đã đến bệnh viện để phá thai vào lúc nửa đêm..."

Lời còn chưa dứt, Mạc Hiểu Văn lập tức ngừng nói.

Cô ta có chút kinh ngạc nhìn Tô Niệm Nhi, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

"Ừ, là tôi! Nhưng đó không phải là phá thai!"

Tô Niệm Nhi lè lưỡi cười đùa, mặc dù trang điểm và làm tóc đã đậm, nhưng nụ cười không có vẻ âm mưu gì, khiến Mạc Hiểu Văn buông lỏng cảnh giác đối với cô.

"Bác sĩ đã điều trị cho cô là..."

"Đúng, là Lệ Thừa Tú!"

"Ôi trời!" Mạc Hiểu Văn kinh ngạc hét lên, nhận ra xung quanh mọi người đều đang nhìn mình, cô ta không khỏi rụt cổ lại, tiếp tục hỏi: "Vậy... cô có quen biết với bác sĩ Lệ không?"

Tô Niệm Nhi cắn một miếng trứng tráng, khẽ gật đầu: "Đúng vậy, dù sao anh ấy cũng là bác sĩ điều trị cho tôi, chúng tôi đã trao đổi mấy lần rồi!"

"Tốt quá! Vậy cô có biết, bề ngoài anh ta tuy là bác sĩ, nhưng gia thế cũng có thể coi là giàu có cả thế kỷ"

Một gia đình giàu có thế kỷ!

Haha!

Tô Niệm Nhi tựa hồ có chút kinh ngạc, dừng lại: "Thật sao? Trước đây tôi còn chưa tìm hiểu! Dù gì với địa vị cùng với xuất thân của tôi thì tôi cũng không có cơ hội nhìn thấy loại cảnh tượng đấy!"

"Đúng vậy!" Mạc Hiểu Văn như tự nhiên liếc nhìn cô mấy cái, "Đã quen biết anh ta rồi sao nãy không chào hỏi lấy một tiếng?"

"Đến nữ hoàng điện ảnh cũng nói biết anh ta, nhưng cô cũng thấy được kết quả của việc chào hỏi hồi nãy rồi đó!"

Tô Niệm Nhi trả lời rất thẳng thắn, trong khi Trì Nhan nghiêng đầu nhìn cô: "Tiêu Tiêu, không ngờ cô kinh nghiệm không nhiều nhưng lại có thể nhìn xa trông rộng đến vậy!"

"Không không không, thời gian tôi vào ngành quá ngắn, về sau nhất định cần thêm hai người giúp đỡ tôi nhiều!"

Một lúc sau, Tô Niệm Nhi và Mạc Hiểu Văn bắt đầu trò chuyện.

Trò chuyện trong bàn ăn quá hạn chế nên ba người liền phối hợp, ăn thật nhanh rồi đặt bát đĩa và đũa vào bồn rửa rồi cùng nhau rời khỏi căng tin.

Bạch Tâm Oánh và Chu Sanh, những người đang dùng bữa với Kiều Diệp Bách và Quý Nhiêu, nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt khinh thường.

Nửa giờ sau, đa số mọi người trong căng tin đều đã rời đi, chỉ có Liêu Tiêu cùng Lệ Thừa Tú ngồi ở một cái bàn trong góc.

"Tôi hỏi này, cậu làm sao vậy? Kể từ khi vào đây, ánh mắt cậu đều nhìn về phía cô gái kia. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Bộ cậu bị cô ta hấp dẫn rồi phải không?"

Liêu Tiêu rất tinh mắt, từ lâu anh ta đã nhận ra ánh mắt của Lệ Thừa Tú luôn nhìn Tiêu Tiêu với ánh mắt mơ hồ.

So với mấy diễn viên khác, anh ta cũng cảm thấy Tiêu Tiêu rất nhạy cảm, nhưng cô sẽ không để mình bị mê hoặc phải không?

"Đừng có nói nhảm!"

Lệ Thừa Tú lạnh lùng liếc nhìn Liêu Tiêu, cầm đũa tiếp tục tao nhã gắp đồ ăn.

"Mẹ kiếp! Tôi đang nói bậy phải không? Trong lòng cậu như thế nào cậu còn không rõ sao?"

Lệ Thừa Tú nhướng mày nhìn Liêu Tiêu, nhếch khóe miệng: "Trước khi tôi tới, ba của anh bảo tôi dặn anh một số điều!"

"Dừng lại, tôi không muốn nghe!"

Đôi mắt lảng tránh của Liêu Tiêu và vẻ khó chịu thoảng qua trên lông mày của anh ta đã tăng thêm sát khí cho đôi má kiên quyết của anh ta.
« Chương TrướcChương Tiếp »