Ba ngày sau, bệnh viện Thánh Hữu.
12h30 trưa, Lệ Thừa Tú vừa kết thúc tư vấn vào buổi sáng.
Khi anh trở lại văn phòng, ông phó viện trưởng không mời mà đến.
"Tiểu Lệ à, cậu khỏe không? Buổi tư vấn sáng nay vất vả quá!"
Lệ Thừa Tú chậm rãi đứng lên, hướng đến phó viện trưởng mà gật đầu: "Cũng không vất vả lắm, viện trưởng đến tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Tiểu Lệ, đúng là tôi tới tìm cậu, tôi có chuyện muốn cùng cậu thương lượng đây, nhưng cuối cùng vẫn phải xem thái độ của cậu đã!"
Phó viện trưởng thăm dò nhìn Lệ Thừa Tú rồi ngồi xuống đối diện anh.
"Viện trưởng cứ nói đi ạ!"
Phó viện trưởng gật đầu, ánh mắt ông ấy nhìn thân hình tuấn mỹ của anh, nhất thời lại thở dài, người nhà họ Lệ quả nhiên không đơn giản.
Tuy còn trẻ nhưng tính tình điềm tĩnh, có năng lực, dường như bị bào mòn theo năm tháng.
Phó viện trưởng đưa mắt lên, khoanh tay trước ngực: "Về phần tôi, hôm nay tôi nhận được văn kiện từ cấp trên, liên quan đến bác sĩ nội trú."
"Bác si nội trú?"
Phó viện trưởng gật đầu, "Đúng vậy, trong văn kiện không có giải thích cụ thể lý do, chỉ mô tả ngắn gọn yêu cầu. Tôi hy vọng bệnh viện chúng ta có thể cử những bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất đến một trại quân sự nào đó trong nửa năm!"
“Vậy viện trưởng muốn tôi tới đó đúng không?”
Lệ Thừa Tú dùng ánh mắt sắc bén nhìn phó viện trưởng, trên môi mỏng nở nụ cười thản nhiên. "Ừ... tất nhiên, nhưng đi hay không vẫn là do cậu quyết định."
Nói xong, phó viện trưởng có chút khẩn trương nhìn anh, không khí yên tĩnh xung quanh khiến viện trưởng càng cảm thấy bất an.
"Nhân tiện, cậu không cần phải lo lắng về đánh giá của mình! Bây giờ cậu là bác sĩ trưởng, tôi nghĩ sẽ đến lúc đánh giá chuyên môn khi cậu trở về từ nhà trại tập huấn. Cậu ... nghĩ sao? "
Lệ Thừa Tú vẫn không trả lời, nhưng ánh mắt lại trở nên sâu hơn, sắc bén hơn.
Ngay khi phó viện trưởng dần dần thất vọng, anh hơi nhếch khóe môi, nhướng mày thở dài: "Không thành vấn đề!"
"Cậu..., cậu thật sự đồng ý sao?".
Lệ Thừa Tú vỗ cằm, "Vâng, phó viện trưởng đã xuống tận đây xem xét, tôi cũng không có lý do gì từ chối. Khi nào thì chúng ta xuất phát vậy?"
"Cái này... ước chừng một tuần, về phần những bệnh nhân cậu đang thăm khám hiện tại, tôi sẽ sắp xếp thêm người cùng cậu làm một bàn giao đơn giản. Tiểu Lệ à, lần này được làm bác sĩ nội trú thật vinh dự, tôi cũng thấy thật tuyệt vời khi có một người như cậu ở bệnh viện của chúng ta. Thật may mắn!”
Niềm vui sướиɠ của phó viện trưởng quá rõ ràng, trên mặt ông ấy tràn ngập nụ cười nhẹ nhõm nhưng lại có chút xảo quyệt.
Lệ Thừa Tú chào hỏi ngắn gọn với ông ấy rồi nhìn ông ấy rời đi.
Anh nghĩ rằng nếu suy đoán của mình là đúng thì bác sĩ cùng anh giải quyết số bệnh nhân còn lại chắc hẳn lại là cháu trai của phó viện trưởng.
Số lượng bác sĩ trưởng của bệnh viện còn hạn chế.
Nhưng từ năm ngoái đến năm nay số lượng bác sĩ đã kín chỗ.
Và việc đưa anh vào trại tập huấn tương đương với việc bỏ trống chức vụ bác sĩ trưởng.
Lệ Thừa Tú chế nhạo, trong giây tiếp theo, anh bắt đầu sắp xếp thông tin của những bệnh nhân cần bàn giao.
Đối với anh, việc anh ở đâu không quan trọng.
Chẳng qua là anh cũng có thể nhân khoảng thời gian lúc này tạm thời rời khỏi nhà họ Lệ.
Nó cũng để cho anh trai tốt bụng của anh thả lỏng phần nào cảnh giác.
…
Lại qua ba ngày nữa, Tô Niệm Nhi chuẩn bị tiến vào trại tập huấn.
Sáng sớm, cô nhận được thông báo của trợ lý hiện trường, yêu cầu cô bắt xe buýt đến ga xe lửa thật nhanh, không thể chờ thêm.
Những lời nói lạnh lùng và thô lỗ trong điện thoại hoàn toàn chứng minh rằng thế giới rừng rậm này vẫn còn những loại đạo đức giả như vậy.
Tô Niệm Nhi lãnh đạm nhún vai, kéo vali ra, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Nghiêm Lập Ngân và Lãnh Du.
"Ê? Các cậu đang làm gì ở đây thế?"
Dù Lãnh Du đeo kính gọng đen nhưng quầng thăm dưới mắt vẫn không thể che được.
Cô ấy ngáp một cái, chỉ tay: "Ông chủ Nghiêm của cậu, sống chết bắt tôi đi cùng cậu ấy để tiễn cậu đi đấy!"
Tô Niệm Nhi nhăn mặt nói: "Nhìn mặt hai người các cậu đi, ai nhìn vào chắc tưởng các cậu đến đem tôi đi hỏa táng đấy!"
Nghiêm Lập Ngân: "..."
Đây mà là tiếng người sao?