Chương 15: Thương mà không giúp được gì!

Nhà hàng nghệ thuật Hoa Tinh Xá.

Tô Niệm Nhi ngồi đối diện Lệ Thừa Tú, cô tháo kính râm xuống, dùng đôi mắt phủ đầy phấn nhìn anh.

"Để tránh rắc rối không cần thiết, tôi đã đậu xe của anh trước của bệnh viện rồi."

"Cảm ơn."

Vậy thôi hả?

Tô Niệm Nhi hơi giật mình, tức giận cong môi.

Bầu không khí này không hề có chút khó xử nào.

"Cô sợ Tô Vân Hữu nhận ra cô sao?"

"Hả? Anh nói vậy là có ý gì?"

Tô Niệm Nhi nhất thời không hiểu được ý đồ của Lệ Thừa Tú.

Nghĩ lại, cô cười ngượng nói: "Không, tôi đã nói rồi, tôi chỉ là không muốn gây ra phiền toái không đáng có mà thôi!"

“Gần đây cô không phải đi quay phim à?”

Vậy mà cũng hỏi được!

Lông mi mảnh mai của Tô Niệm Nhi chớp động hai cái, cô nhún vai nói: "Tôi cũng cần nghỉ ngơi, có cảnh quay thì tôi quay, không có thì tôi đi đâu cũng được, như vậy cũng khá tốt."

Lệ Thừa Tú chú ý tới thái độ của cô, mặc dù anh cố ý tỏ ra không quan tâm, nhưng động tác và ánh mắt vẫn có chút xa cách.

Đặc biệt... Lông mi của cô, không biết cô đã chuốt bao nhiêu mascara, nhìn từ xa trông giống như vô số cái chân ruồi.

Là một bác sĩ, Lệ Thừa Tú mắc chứng sạch sẽ và tính tự giác nghiêm trọng.

Anh nhìn chằm chằm vào lông mi của Tô Niệm Nhi nửa phút, đột nhiên nói: “Cô luôn trang điểm đậm như vậy à?”

"Sao vậy?" Tô Niệm Nhi cảm thấy lớp trang điểm của mình bị nhòe, cô có chút lo lắng lấy một chiếc gương nhỏ ra soi, nhìn xung quanh rồi hài lòng chải tóc: "Cũng khá ổn mà!"

Lệ Thừa Tú:......

Chưa đầy mười phút, tất cả các món ăn đã được dọn ra.

Tô Niệm Nhi không ăn gì mấy, cơ bản là cô cũng không có đói chút nào, cô nhấp một ngụm nhỏ cà phê, không ngừng liếc nhìn Lệ Thừa Tú đang ăn tối một cách tao nhã.

"Sao anh lại muốn trở thành bác sĩ?"

Cuối cùng, sự tò mò đã đánh bại sự dè dặt.

Tô Niệm Nhi vẫn hỏi.

Theo nhà họ Lệ, anh thực sự không cần thiết phải làm cái nghề vất vả và nguy hiểm đến tính mạng như này.

"Thích!"

Tin được nghẻo liền á!

Tô Niệm Nhi mặc dù không biết rõ Lệ Thừa Tú, nhưng từ giọng điệu cùng thái độ của anh, theo bản năng cô cảm thấy đây là một cái cớ.

"Này, này, tôi nghe nói nhà họ Lệ mấy người và nhà họ Tô đã tổ chức tiệc cưới cách đây nửa năm đúng không? Đã nửa năm rồi mà vẫn không có thêm động tĩnh gì nữa là sao?"

Tô Niệm Nhi tùy ý cắt một miếng bít tết nhỏ, giả vờ hỏi một cách vô thức.

Lệ Thừa Tú cau mày nói: "Không biết!"

"Không thể nào. Khi tin tức đính hôn của anh trai Lệ Trạch Tú của anh truyền ra, toàn bộ cái thành phố này đều chấn động mà. Sao anh có thể không biết được?"

"Xem ra cô rất tò mò chuyện của nhà họ Lệ?"

Lệ Thừa Tú cầm dao nĩa dừng lại, trong đôi mắt lạnh lùng của anh hiện lên một tia sáng lạnh lùng.

“Tất nhiên, ai lại không tò mò về một chuyện đã gây chấn động cả thành phố như thế chứ?”

"Đừng tò mò nữa. Biết nhiều quá cũng không tốt đâu!"

Vẻ mặt Lệ Thừa Tú đột nhiên thay đổi, giọng nói gay gắt giống như bầu trời trong xanh đột nhiên bị mây đen che phủ, không biết từ đâu truyền đến.

Tô Niệm Nhi nhếch khóe miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ

"Nhất định có chuyện gì đáng xấu hổ nên không muốn nói"

"Muốn biết chi tiết thì nên hỏi người bạn luật sư của cô đi!".

Lúc này, giọng điệu của Lệ Thừa Tú rất thấp, đôi má góc cạnh trong nháy mắt trở nên u ám.

Tô Niệm Nhi hơi há miệng, quên trả lời.

"Bị dọa tới sợ rồi à?"

Có lẽ cảm nhận được tâm tình của mình dao động quá cao, Lệ Thừa Tú dịu dàng biểu tình, nửa cười nhìn Tô Niệm Nhi.

“Không phải vậy, tôi trải qua nhiều chuyện hơn cô, cô không cần nghĩ tới đâu.”



Sau khi ăn xong và rời khỏi nhà hàng nghệ thuật, Tô Niệm Nhi và Lệ Thừa Tú nói vài câu rồi chia tay.

Lời nói bất đồng, cũng không mang tính suy đoán.

Suy nghĩ sâu xa của vị bác sĩ xui xẻo này khiến cô sợ hãi.

Cũng đúng!

Nhà họ Lệ đâu có mấy cái đèn nào cạn dầu đâu.

Buổi tối, Tô Niệm Nhi không có việc gì đi thẳng đến căn hộ của Lãnh Du.

Trong khu dân cư giản dị, có rất nhiều người trò chuyện về cuộc sống gia đình, hoặc dắt chó đi dạo vào buổi tối.

Tô Niệm Nhi như thói quen leo lên tầng ba, vỗ nhẹ vào cửa rồi thở hổn hển: "Mở cửa, kiểm tra đồng hồ nước đây!"

Đợi được hai phút, khi cửa an ninh suýt bị Tô Niệm Nhi phá vỡ, Lãnh Du dựa vào tường, mở cửa ra.

"Tiểu thư, có biết mấy giờ rồi không? Sao còn đến đây vậy!"

Tô Niệm Nhi vừa thay dép vào nhà vừa phàn nàn: "Bộ cậu sống theo giờ sao Hỏa à? Mới sáu rưỡi chiều thôi đã ngủ là thế nào?"

Lãnh Du thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi thức cả đêm qua để nghiên cứu vụ án đó, mãi đến trưa mới xong!"

"Sao phải liều mạng làm việc chăm chỉ như vậy làm gì? Tôi chỉ đang buồn bực. Trước mặt cậu là một đại gia hàng đầu. Sao cậu lại cố chấp không muốn thỏa hiệp? Chẳng lẽ anh ta đã ăn trộm bắp cải của cậu à?"

Lãnh Du trông có vẻ buồn ngủ, khẽ thở dài và ngồi trên chiếc ghế sofa chất đầy quần áo cùng với Tô Niệm Nhi.

"Vậy thì người đàn ông giàu có và đẹp trai kia cũng được đặt trước mặt cậu, sao cậu không chọn đi!”

"Nói nhảm, lợn của người khác dù tốt đến đâu cũng là của người khác, thà thiếu bắp cải ngon còn có đầy bắp cải thối, đây là nguyên tắc!".

Lãnh Du bĩu môi không trả lời.

Dường như cả thành phố không ai biết rằng Lãnh Du và Lệ Trạch Tú từng là người yêu của nhau...

"Nói đi, cậu đến tìm tôi làm gì?"

Tô Niệm Nhi suy nghĩ một chút, sau đó lại gần Lãnh Du, "Cậu biết không? Hôm nay tôi phát hiện ra một chuyện!"

"Chuyện gì vậy? Nghiêm Lập Ngân lại ngủ với ai à?"

"Chậc, đứng đắn một xíu đi! Buổi chiều tôi đến bệnh viện đưa xe cho Lệ Thừa Tú và ăn tối với anh ta, cậu biết không? Trên bàn ăn, tôi cố ý nhắc đến lễ đính hôn của anh trai anh ta nửa năm trước, nhưng xét theo phản ứng đấy thì xem ra anh ta cùng anh trai, thậm chí cả nhà họ Lệ đều không hòa hợp.”

"Điều đó không phải là bình thường sao! Hai anh em họ cùng cha khác mẹ. Hơn nữa, anh ta cứ ở trong bệnh viện suốt, có rất nhiều chuyện chúng ta không biết được đâu!"

Tô Niệm Nhi bỗng ngừng lại nghi ngờ, cô nheo mắt lại: "Tiểu Du Du, còn có chuyện gì cậu quên chưa nói với tôi đúng không?"

"KHÔNG!"

Lãnh Du trả lời đơn giản, gọn gàng nhưng chưa đủ thuyết phục.

Tô Niệm Nhi nhìn cô ấy thật sâu, bởi vì cô hiểu, cô có thể hiểu nhà họ Lệ nhất định phải có mâu thuẫn gì đó.

Cô ấy lặng lẽ thở dài, bất lực. Thương mà không giúp được gì.