Chương 5: Kiếp trước (1)

Edit: Phong Nguyệt

“Cố tổng thật quá đáng! Cư nhiên dẫn Đặng Vi tới cướp nhân vật của ngươi!”

“Đặng Vi này thật không đơn giản a, cư nhiên âm thầm thông đồng với Cố tổng, ta tưởng cô ta bị thiệt thòi nên trong lòng cảm thấy áy náy, ta nhổ vào——”

Mễ Na bởi vì lo lắng cho cô nên tức giận hết nửa ngày, mới phát hiện bạn tốt của mình tựa hồ cũng không có nghe chính mình nói chuyện, ngược lại lại lộ ra

vẻ mặt hốt hoảng.

“Mạnh Mạnh, ngươi bị làm sao vậy? Đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì ——” lời tuy nói như vậy, nhưng tâm trí của Mạnh Tiêu Thần kỳ thật đã sớm bay về phía phương trời xa.

Một năm kia, Tây Việt quốc binh hùng tướng mạnh yêu cầu Đại Ân quốc phái một người công chúa qua làm con tin. diendanlequydon

Lúc ấy, Đại Ân quốc có hai vị công chúa, trưởng công chúa Mạnh Tiêu Thần 10 tuổi cùng tiểu công chúa Mạnh Tiêu Ngọc 3 tuổi.

Căn bản hoàng đế các quốc gia sẽ không phái trưởng tử hoặc trưởng nữ đến quốc gia khác làm con tin, nhưng tiểu công chúa tuổi tác thật sự quá nhỏ, lại bệnh tật ốm yếu, Mạnh Tiêu Thần đau lòng cho muội muội, chủ động thỉnh cầu đi Tây Việt quốc.

Nữ hoàng rưng rưng đáp ứng.

Đúng vào ngày đi Tây Việt quốc, Mạnh Tiêu Thần gặp Sở Tiêu.

Năm ấy Sở Tiêu 13 tuổi, là con trai độc nhất của Đại tướng quân Sở Vân, văn võ song toàn, tuổi còn nhỏ nhưng tiếng tăm vang vọng cả nước.

Thiếu niên 13 tuổi, đã có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thon dài.

Liền ở trước cửa cung dưới tàng cây Mộc Cận (hoa da^ʍ bụt), hắn từ trong lòng ngực lấy ra miếng ngọc bội có khắc hoa Mộc Cận, sau đó quỳ gối trước mặt Mạnh Tiêu Thần, hai tay mang ngọc bội dâng lên.

“Trưởng công chúa điện hạ, thời điểm nhớ nhà, liền mời người nhìn ngọc bội có khắc hoa Mộc Cận này, thần dân, vĩnh viễn chờ người trở về!”

Hoa Mộc Cận(hoa da^ʍ bụt), là loài hoa tượng trưng cho Đại Ân quốc.

Từ đây, cái người thiếu niên quỳ gối dưới tàng cây Mộc Cận vì nàng dâng lên ngọc bội, khắc thật sâu ở trong đầu nàng.

Vài năm sau, Đại Ân quốc dần dần mạnh lên, Mạnh Tiêu Thần về nước.

Vào ngày Tiết nguyên tiêu, nữ hoàng đặc biệt cho phép Mạnh Tiêu Thần lúc đó 15 tuổi ra cung du ngoạn.

Trên đường cái mọi người đều mang theo các loại mặt nạ, Mạnh Tiêu Thần cảm thấy chơi vui cực kỳ.

Đối diện đυ.ng phải một nam tử cao lớn mang mặt nạ xấu xí, Mạnh Tiêu Thần cũng không biết chính mình làm sao, cư nhiên ma xui quỷ khiến mà nhón mũi chân duỗi tay gở mặt nạ của đối phương xuống.

Giây tiếp theo, nàng liền thấy được một đôi mắt thâm thúy đen kịt u ám cùng khuôn mặt hoàn mỹ xinh đẹp.

Một khắc kia, Mạnh Tiêu Thần cảm giác chính mình nghe được âm thanh của loài hoa Mộc Cận.

Mặt nạ được gở xuống, nam tử cũng không có bực, ngược lại dường như đối với Mạnh Tiêu Thần cười một chút. diendanlequydon

Tiếng cười này, thế gian đều tươi đẹp.

Lúc hồi cung, Mạnh Tiêu Thần đi đến tẩm cung của nữ hoàng, quỳ gối trước mặt nữ hoàng thỉnh cầu nói, “Mẫu hoàng, ta thích một người nam tử, ta đời này không phải hắn không gả!”

Thân hình của nữ hoàng ngồi xổm xuống, tha thiết ôm trưởng công chúa vào trong ngực.

“Tâm nguyện của con, mẫu hoàng chắc chắn toàn lực mà hoàn thành!”

Không lâu, nữ hoàng nói cho nàng, tiết nguyên tiêu ngày đó người nam tử bị nàng gở mặt mặt nạ xuống chính là năm đó ở ngoài cung dưới tàng cây Mộc Cận người đó là Sở Tiêu vì đưa tiễn nàng.

Trong lòng của Mạnh Tiêu Thần đối với hắn yêu càng sâu, nàng cảm thấy đây là duyên phận, nàng và Sở Tiêu có duyên phận.

Một năm sau, Mạnh Tiêu Thần 16 tuổi như nguyện gả cho Sở Tiêu 18 tuổi.

Một khắc kia khi khăn quàng vai được kéo xuống, rốt cuộc nàng thấy được mặt người kia giống như ở trong mộng xuất hiện vô số lần.

Trong lòng của Mạnh Tiêu Thần vui sướиɠ quả thực không thể miêu tả.

Chỉ là rất nhanh, nàng liền phát hiện có điểm không thích hợp.

Cặp mắt đen kịt kia nhìn nàng thật sâu, không có ôn nhu, nếu có chỉ là vô tận phiền chán.

Khuôn mặt tuấn tú kia khắc thật sâu trong lòng nàng, không có nụ cười, nếu có chỉ là tràn đầy hận ý. diendanlequydon

Tại sao lại như vậy? Mạnh Tiêu Thần kinh hãi.

Đầy mặt khó hiểu hỏi hắn, “Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, nhưng dáng vẻ của chàng là như thế nào?”

Giọng nói của Sở Tiêu lạnh lùng nói, “Bởi vì ta không quên được những oan hồn chết oan kia! Trưởng công chúa điện hạ, ta Sở Tiêu hôm nay ở chỗ này thề với trời, đời này, không thể thích ngươi!”

Nói xong, liền phất tay áo bỏ đi, để lại khuôn mặt mờ mịt không biết làm sao của Mạnh Tiêu Thần.

Ngày hôm sau, Mạnh Tiêu Thần liền đi tới tẩm cung của nữ hoàng hỏi cho ra lẽ.

Nữ hoàng căn bản không nói cái gì hết, nhưng nàng truy vấn mãi, cuối cùng vẫn nói ra chân tướng.

Hóa ra, Sở Tiêu sớm có hôn ước, đối phương là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên là biểu muội của hắn, Mộ Dung Lan nữ nhi của đại học sĩ Mộ Dung Thiên.

Chỉ là, đối mặt với vương quyền thúc ép, Sở Tiêu cùng Mộ Dung Lan không thể không giải trừ hôn ước.

Vì phải trừ hậu hoạ

về sau, nữ hoàng lại tìm cớ, giáng chức Mộ Dung Thiên đưa đến cái tiểu thành xa xôi.

Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, Mộ Dung Lan biết được việc này, thế nhưng ở trong nhà thắt cổ tự sát. Nàng cho rằng chỉ cần nàng chết, nữ hoàng sẽ không nhằm vào Mộ Dung gia.

Mộ Dung Lan tự cho thông minh, lại không biết cuộc đời nữ hoàng hận nhất bị người khác uy hϊếp, trải qua chuyện này,một nhà Mộ Dung gia bị đày đi biên cương.

Đi biên cương đường xá xa xôi, phu thê Mộ Dung Thiên đã quen sống sung sướиɠ an nhàn, lại vừa mới trải qua thống khổ vì mất nữ nhi, làm sao chịu được đường xa lặn lội? Phu thê Mộ Dung nửa đường không chịu nổi.

Mạnh Tiêu Thần nghe được chân tướng của việc này, cả người đều choáng váng.

Nàng không có cách nào trách cứ mẫu hoàng, bởi vì người làm hết thảychuyện này đều là vì nàng.

Nàng càng không có cách nào trách cứ Sở Tiêu, bởi vì đứng ở góc độ của hắn hận nàng là đương nhiên. diendanlequydon

Nàng có thể làm, chỉ có thể liều mạng mà đối tối gấp bội cho Sở Tiêu.

Chỉ là, Sở Tiêu không cảm kích.

Bốn năm sau, nữ hoàng bệnh nặng, thời điểm hấp hối, nói với Mạnh Tiêu Thần, “Vì đền bù khi còn nhỏ con thay thế Ngọc nhi đi Tây Việt quốc, mẫu hoàng vẫn luôn cảm thấy chỉ cần con muốn, mẫu hoàng sẽ dùng hết toàn lực vì con mà tranh thủ. Lại chưa từng nghĩ như vậy sẽ hại con! Đời này của Mẫu hoàng chỉ làm sai một việc, chính là buộc Sở Tiêu cưới con! Thần Nhi, mẫu hoàng thực xin lỗi con ——”

Nói xong lời này, nữ hoàng nắm chặt tay của Mạnh Tiêu Thần, chậm rãi rũ xuống.

“Mẫu hoàng ——” Mạnh Tiêu Thần rơi nước mắt như mưa, nàng chỉ nghĩ nói cho mẫu hoàng, chính mình trước nay liền không có trách người.

Nữ hoàng của Đại Ân quốc băng hà, trưởng công chúa Mạnh Tiêu Thần kế vị, sửa quốc hiệu mà lên ngôi.

Lên ngôi được ba năm, Man Quốc dũng mãnh tới xâm lược.

Đại Ân quốc liền bại trận, Mạnh Tiêu Thần quyết định ngự giá thân chinh.

Xuất chinh trước một đêm, Sở Tiêu yết kiến, thỉnh cầu cùng đi.

Mạnh Tiêu Thần vui mừng.

Trên chiến trường, hai người vô số lần sóng vai gϊếŧ địch, phối hợp ăn ý.

Có một lần, Sở Tiêu vì cứu nàng mà bị thương.

Mạnh Tiêu Thần cho rằng có thể làm lại từ đầu.

Nhưng mà, Sở Tiêu lại lắc đầu nói, “Trong lòng ta, ngươi là nữ hoàng, tướng quân, chiến hữu, thậm chí huynh đệ, nhưng duy nhất

không có khả năng là thê tử! Ta vĩnh viễn đều không có biện pháp quên ngươi cùng tiên hoàng đối với Mộ Dung gia làm hết thảy chuyện này!”

Tâm của Mạnh Tiêu Thần, đau đến tột đỉnh, lại bất lực.

Bất quá, trải qua trận chiến tranh này, quan hệ của bọn họ so với trước kia tốt lên rất nhiều.

Mạnh Tiêu Thần vốn tưởng rằng chính mình có thể chờ đến một ngày kia Sở Tiêu sẽ hồi tâm chuyển ý.diendanlequydon

Nhưng mà, sự tình phát triển lại thường thường làm người khác khó có thể đoán trước.

Lên ngôi tám năm, Đại Ân quốc phát sinh phản loạn, phản tặc hung mãnh, trong cung có người cùng với nội ứng ngoại hợp(trong ngoài phối hợp), cho nên một đường tiến sát cung.

Một nữ nhân che mặt cầm chủy thủ trong tay thẳng tắp hướng ngực của nàng đâm tới, Mạnh Tiêu Thần phát hiện chính mình thế nhưng không biết khi nào bị người hạ dược, sức lực phản kháng đều không có.

Nàng vốn tưởng rằng chính mình sẽ cứ như vậy chết đi, nhưng trong dự đoán đau đớn lại chưa

tới.

Bởi vì, có người, chắn cho nàng một đao.

“Ngọc nhi ——”

Mạnh Tiêu Thần trơ mắt nhìn người thân duy nhất của mình, muội muội Mạnh Tiêu Ngọc ngã xuống trong vũng máu.

Lúc này, đại quân cứu giá rốt cuộc đuổi tới.

Phản quân bị tiêu diệt, nữ nhân che mặt dám can đảm ám sát nữ hoàng thân đều bị trọng thương.

Một khắc kia gỡ khăn che mặt của nữ tử kia xuống, Sở Tiêu lập tức ngẩn ngơ.