St. James’s Palace
Chapel Royal
8 September 1761
Bartholomew Brimsley sắp mất công việc của mình.
Hoặc họ sẽ treo cổ anh ta.
Hoặc cả hai. Thành thật mà nói, điều đó có vẻ khả thi. Anh sắp bị đuổi khỏi vị trí của mình ở cung điện hoàng gia và sau đó sẽ là treo cổ, vì anh ta làm việc cho Hoàng gia Hanover, và họ sở hữu nửa thế giới, họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, họ có thể thuê một đoàn nghệ sĩ lang thang từ Italia tới để giẫm nát xác anh ta.
Sẽ chẳng còn gì sót lại ngoài vài mảnh tóc và ruột, đó là điều anh ta xứng đáng được nhận.
“Mày có một nhiệm vụ,” anh tự nói với chính mình. “Một. Nhiệm. Vụ.”
Thật không may cho Brimsley, nhiệm vụ đó là đưa Công chúa Sophia Charlotte xứ Mecklenburg-Strelitz tới Nhà thờ hoàng gia ở cung điện St.James, nơi mà nàng sẽ tổ chức đám cưới với Đức vua George III của Vương quốc Anh và Ireland.
Ngay lúc này.
Anh ta đã để lạc mất nàng.
Anh ta đã nghĩ mình được thăng chức. Sophronia Pratt, trưởng thị nữ của Công nương Augusta đã kéo anh sang một bên vào tuần trước và nói, “Anh được trao vinh dự phục vụ nữ hoàng mới của chúng ta.”
Và trong khi Brimsley đang tiếp thu những thông tin đáng kinh ngạc đó, Pratt nói, “Nàng ấy được biết đến là Công chúa Charlotte, không phải Công chúa Sophia. Đó là điều đầu tiên mà anh cần biết.”
“Vậy thì tên hoàng gia của nàng ấy sẽ là Charlotte sao?”
“Chúng ta không biết. Chúng ta chỉ có thể suy đoán, và tốt nhất là đừng bao giờ suy đoán những gì đến từ hoàng gia.”
“Vâng thưa bà,” Brimsley nói. Anh tự hỏi về bộ đồng phục sắp tới mà mình sẽ được nhận. Không phải màu đỏ sáng của những người hầu và người đánh xe, chắc chắn anh sẽ được nhận thứ gì đó đặc biệt hơn, phù hợp với vị trí cao hơn của anh. Thân cận của Đức vua mặc màu xanh hải quân, nhưng Brimsley thích màu đỏ chói lọi.
“Nàng ấy sẽ đến vào tuần sau,” Pratt tiếp tục. “Chúng ta không biết chính xác là ngày nào, nhưng chúng ta được thông bảo rằng đám cưới sẽ được tổ chức ngay lập tức.”
“Ngay lập tức sao, thưa bà?” Brimsley lặp lại một lần nữa.
“Chỉ trong vài giờ. Chính là hôm đó. Chắc chắn.”
“Phải có lý do nào đó cho sự gấp rút này chứ, thưa bà?”
Pratt nhìn anh chằm chằm và gắt lên. “Nếu có, anh cũng không được biết.”
“Tất nhiên là vật, thưa bà,” Brimsley nói, nhưng trong thâm tâm, anh ta đang tự trách mình. Pratt có thể thu hồi việc thăng chức của anh dễ dàng như việc bà ấy trao nó cho anh. Vậy nên anh cúi đầu ở một độ cao đúng mực: “Tôi sẽ sẵn sàng cho điều đó, thưa bà.”
“Tốt lắm, bây giờ, anh sẽ đi sau nàng năm bước. Luôn luôn như vậy. Và anh sẽ trả lời những câu hỏi của nàng—”
“Luôn luôn sao?” Brimsley hỏi.
“Thường xuyên.” Pratt nhìn anh ta bằng ánh mắt nghiêm khắc cùng khinh miệt: “Anh sẽ thường xuyên trả lời câu hỏi của nàng”
Brimsley không chắc rằng về cách anh hiểu điều đó.
“Nàng ấy sẽ không biết chúng ta làm việc ở đây như thế nào,” Pratt giải thích, sự khinh thường giờ đây đã lấn át cái nghiêm túc. “Quan trọng nhất là anh có nghĩa vụ phải giúp nàng học hỏi.”
“Điều đó nghĩa là tôi phải trả lời những câu hỏi của nàng ấy sao?”
Ánh nhìn của Pratt như lơ lửng trên thiên đường, và Brimsley, mặc dù anh không phải là một người giỏi trong việc đoán khẩu hình, nhưng anh chắc chắn bà ấy đang nói
Lạy chúa, hãy giúp con. Chúa giúp họ. cả hai. Thành thật mà nói, anh ta đang bị ném vào hang sói, cả hai người họ đều biết điều đó.
“Công chúa người Đức phải học sống như chúng ta,” Praat nói.
Brimsley gật đầu liên tục. “Tôi hiểu rồi, thưa bà.”
“Trong cung triều đình.”
“Tất nhiên rồi thưa bà.”
“Triều đình của công nương Augusta”
Brimsley há hốc mồm. Chắc chắn nó là triều đình của nữ hoàng mới, chứ không phải của công nương Augusta.
Pratt nhếch hàng lông mày hoàng gia một cách ngạc nhiên. “Sao?”
Brimsley không ngu ngốc. Có thể tự phụ chứ không ngu ngốc. “Tôi hoàn toàn hiểu, thưa bà,” anh nói.
“Ta nghĩ anh có thể,” Pratt đáp lại. “Đó là lý do tại sao ta đề cử anh cho vị trí này.”
“Cảm ơn bà, thưa bà.”
Pratt liếc nhìn Brimsley bằng ánh mắt khinh bi, như thể lời cảm ơn của anh ta không xứng với bà. “Anh có muốn biết thêm một lí do khác mà ta đề cử anh không?”
Brimsley không chắc về việc anh có muốn biết hay không.
“Đó là bởi vì khuôn mặt của anh,” Pratt nói. “Nó có chút giống một con cá.”
“Cảm ơn?” anh khẽ ho. “Thưa bà.”
“Ồ đó cũng là một lí do đấy, ta chắc là vậy. Ta vừa xỉa xói anh, và anh cảm ơn ta. Anh sẽ gặp nhiều chuyện như vậy từ Nữ hoàng”
Brimsley không thể vui nổi bởi những câu nói của Pratt. “Bà chắc đã nghe nhiều thông tin về nàng ây.”
“Ồ không một từ nào,” Pratt nói khá nhanh, “Các thành viên trong hoàng gia cũng vậy. Dù sao đi nữa, gương mặt giống con cá của anh sẽ mang đến cho anh sự khinh bỉ vĩnh viễn. Anh thật tự mãn, trong khi chúng ta đều biết anh chẳng có bât cứ điều gì để tự mãn.”
Brimsley không chắc anh đã từng bị xỉa xói đến mức này, nếu anh không phải là nạn nhân, anh có thể sẽ ngưỡng mộ Pratt vì điều đó. Thật tài tình.
“Điều cuối cùng,” Pratt nói. “Những câu hỏi của nữ hoàng mới có thể sẽ chẳng thích hợp với việc học cách sống ở đây theo cách của chúng ta. Ta đã nói rõ rồi chứ?”
“Vâng, thưa bà,” Brimsley đáp lại, vì thành thật mà nói, người phụ nữ này thật đáng sợ.
Và anh muốn công việc này. Đây là công việc mà anh cho rằng nó sẽ mang lại một khoản đãi ngộ cao hơn.
Nên anh cúi đầu và nịnh bợ trước Công chúa Charlotte, người mà, để nói một cách thật lòng, không giống với những gì anh tưởng tượng và anh bắt đầu những gì anh cho là đã được sắp đặt trong cuộc đời mình – đó là cách năm bước sau bóng lưng hoàng gia của nàng.
Nhưng công chúa dường như không hiểu cách mọi thứ diễn ra, vì khi họ đang đi bộ dọc hành lang dẫn đến phòng của nàng, nàng dừng lại.
Vì thế, anh ta dừng lại.
Nàng đứng yên một lát, có thể nàng mong chờ anh ta sẽ đi cùng nàng, điều mà anh ta không thể, thế nên anh ta cũng đứng im tại chỗ trong sự đau đớn cho tới khi nàng tiếp tục bước đi, và rồi
Nàng lại dừng lại,
Anh ta cũng dừng lại.
Nàng không nhìn anh ta, nhưng anh ta có thể thấy nàng vai nàng đang trong trạng thái căng thẳng, nàng đang bực tức.
Nàng đi một bước. Chỉ một bước nhưng nàng chưa chuyển trọng tâm cơ thể. Sau đó nàng quay đầu lại, như thể nàng đang cố gắng bắt gặp xem anh đang làm gì… Gì cơ? Anh không biết. Hoàng gia toàn những kẻ quái dị, rất quái dị.
“Sao anh không di chuyển?” Nàng hỏi.
“Người mới không di chuyển,” anh đáp lại. “Thưa công nương.”
“Ta đã di chuyển.”
“Người không di chuyển chút nào về khoảng cách,” anh giải thích. “Người chỉ giả vờ như mình vừa bước một bước.”
Nàng nhìn anh ta chằm chằm một lúc lâu, điều này khiến Brimsley lo lắng, theo thời gian, có lẽ nàng sẽ còn đáng sợ hơn cả Công nương Augusta hay bà Pratt.
“Thưa công nương?” anh hỏi. Rất cẩn thận.
“Đi với ta”, nàng nói. “Ta có vài câu hỏi.”
Anh ta vẫn đứng im. “Đó là điều tôi không thể làm, thưa công nương.”
“Ý anh là gì?”
Anh không chỉ bằng ngón tay, chẳng có ai đi chỉ tay vào nữ hoàng tương lai cả, nhưng anh di chuyển ngón tay trong không trung một cách lịch thiệp và dừng lại ở gần bên chân của nàng. “Người đi ở đó, và tôi”- anh ta tiếp tục di chuyển, lần này cử chỉ của anh ta đã không còn tinh tế như trước và dừng lại ở đôi giày của mình –“đi phía sau người, thưa công nương.”
Đôi mắt đen sâu thẳm của nheo lại. “Anh không thể đi cùng ta à?”
“Tôi luôn ở cạnh người, thưa công nương.” Anh hắng giọng. “Sau năm bước”
“Sau năm bước?”
“Sau năm bước.” anh xác nhận.
“Luôn luôn.”
“Luôn luôn, thưa công nương.”
Tôi là cái bóng của người, anh ta nghĩ với một cảm giác hồi hộp đến ngút trời.
Nhưng tôi thấp bé và trắng bệch còn người thì cao lớn, sang trọng với làn da đẹp đẽ như cây sồi uy nghiêm. Nàng khác biệt, anh nhận ra điều đó. Không phải vì màu da hay kiểu tóc của nàng. Nàng khác biệt theo một cách khác. Nàng có một năng lực ma thuật, khiên cho a cũng muốn ở bên cạnh nàng. Nghe những lời nàng nói và hít thở chung một bầu không khí với nàng. Nếu Brimsley là một người đàn ông giàu tưởng tượng, anh sẽ nói rằng nàng thật lấp lánh.
Nhưng anh không phải là một người đàn ông giàu trí tưởng tượng. Nên anh ta sẽ miêu tả nàng là một người thông minh. Và điềm tĩnh. Và anh ta nhận ra rằng cả hai người bọn họ đều bị đẩy vào một cuộc sống xa lạ và khắc nghiệt.
“Anh luôn luôn ở đây,” nàng nói.
my ins: confused.203
my tiktok: Confused.203