Chương 3: George (1)

St. James’s Palace

London

Ngày 8 tháng 9 năm 1761

Phần lớn thời gian, George không cảm thấy phiền lòng khi làm vua.

Việc làm vua rõ ràng có rất nhiều lợi ích. Ngài có nhiều tiền hơn bất cứ người nào, nhiều cung điện mà ngài có thể gọi là nhà, và một đội ngũ thần dân và cố vấn đông không đếm xuể, tất cả đều vội vã làm hài lòng mọi nguyện vọng của ngài.

Socola vào sáng sớm với chính xác ba muỗng đường và một chút sữa ư? Ngay tại đây, Hoàng đế của chúng ta, trên một cái đĩa viền bạc.

Một bản sao của cuốn ”The History of Succulent Plants của Richard Bradley”? Đừng lo lắng, việc nó được xuất bản vào năm 1739 chẳng quan trọng, chúng ta sẽ tìm được nó ngay lập tức cho ngài!

Một con voi nhỏ? Có thể mất vài tháng để có được, nhưng chúng ta sẽ làm ngay lập tức.

Để cho rõ ràng, George không yêu cầu một con voi. Bất kỳ kích thước nào. Nhưng điều đó làm ngài cảm thấy vui vẻ vì ngài biết ngài có thể làm được điều đó.

Vậy nên, làm vua thường rất thú vị. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy, và ngài không thể phàn nàn về điều đó. Phàn nàn về việc làm vua ư? Điều đó làm người ta cảm thấy thật ngu ngốc biết nhường nào.

Nhưng cũng có khá nhiều điểm bất tiện. Ngài không thể tận hưởng dù chỉ một chút sự riêng tư. Ví dụ như ngay lúc này. Một người đàn ông bình thường có thể tận hưởng một lần được cạo râu bởi người hầu của gã mà không có bất cứ thứ gì làm phiền đến đôi tai của gã ngoài tiếng chim hót líu lo bên ngoài cửa sổ. Nhưng phòng thay đồ của George lúc này đang bị chiếm đóng bởi mẹ và những cố vấn của ngài.

Không một ai trong số họ có ý định im lặng.

“Nàng đang được thử váy khi ta rời khỏi đó”, Công nương Augusta nói.

“Mọi thứ nên như thế” Ngài Bute lầm bầm trong miệng.

“Nàng ấy muốn mặc thứ gì đó đến từ Paris! Thứ gì đó quái dị đến từ Paris!”

Ngài Bute gật đầu, đó rõ ràng là một cử chỉ ngoại giao không hơn không kém, một cử chỉ không hề bày tỏ rõ sự đồng tình hay phản đối. “Tôi tin rằng thủ đô của Pháp được biết đến như trung tâm của thời trang”.

George khép đôi mắt lại. Thật quái lạ, thật sự quái lạ, nhưng họ dường như đang nói một cách tự do hơn với sự hiện diện của ngài, khi ngài đang nhắm đôi mắt của mình, như thể là ngài không nghe thấy bất cứ điều gì mà họ nói.

Đó không phải là một thủ thuật mà George có thể sử dụng thường xuyên; ví dụ như nhắm mắt trong khi ngồi trên ngai vàng hoặc gặp gỡ những nhà lãnh đạo quốc gia, đó không phải là điều tốt. Nhưng trong những lúc như thế này, nằm nghỉ ngơi với một chiếc khăn ấm trên má và cổ, chờ đợi người hầu tới với bọt và dao cạo, thật tuyệt vời và đáng để suy ngẫm.

Cuộc tranh luận giữa mẹ của ngài và Ngài Bute đều xoay quanh vị hôn thê của ngài, điều này chẳng đáng để chú ý tới, trừ khi, George chưa từng gặp vị hôn thê của ngài và đám cưới sẽ diễn ra trong sáu giờ nữa.

Và đó là cuộc sống của một vị vua. Người ta có thể nghĩ rằng phước lành từ Chúa sẽ trao cho người ta cái quyền được nhìn thấy cô dâu trước ngày cưới. Nhưng không. Một vị vua phải kết hôn vì đất nước chứ không phải vì trái tim hay vì cảnh giới sinh lý. Việc ngài không nhìn thấy Sophia Charlotte xứ Mecklenburg-Strelitz trước khi họ lập lời thề hôn nhân không phải là một vấn đề quá quan trọng. Trên thực tế, có lẽ điều đó sẽ tốt hơn, khi mà mọi việc đều được xem xét kỹ lưỡng.

Nhưng, ngài thật sự cảm thấy tò mò.

“Nàng sẽ cưới một vị vua Anh”, mẹ ngài nói. “Nàng phải mặc chiếc váy của người Anh. Ông có thấy nàng đã mặc thứ gì vào buổi diện kiến ta sáng nay không?”

“Tôi lo rằng tôi đã không chú ý, thưa Đức Bà”

"Thật rườm rà và rối mắt. Nó quá nhiều chi tiết cho một cuộc ghé thăm vào sáng sớm. Sapphire. Giữa ban ngày. Và ren được làm bởi các nữ tu sĩ. Các nữ tu sĩ! Liệu nàng ta có nghĩ rằng chúng ta là người Công giáo không?"

"Tôi chắc rằng nàng chỉ muốn tạo ấn tượng tốt với mẹ chồng tương lai của mình," Ngài Bute lảng tránh trả lời.

Công nương Augusta bật cười khúc khích “Những kẻ đến từ Châu Âu này, họ quá đề cao bản thân.”

George không nhịn được cười. Mẹ của ngài từng là Công chúa Augusta xứ Saxe-Gotha-Altenburg. Không có ai sinh ra ở trung tâm châu lục hơn Gotha.

Nhưng Augusta đã là Công nương của hoàng gia Anh hơn hai mươi lăm năm. Nhiều hơn nửa cuộc đời của bà. Bà đã được chọn cho vị trí Nữ hoàng nhưng danh dự ấy bị chối bỏ khi cha của George, khi ấy là Hoàng tử xứ Wales bị một trái bóng bầu dục đập trúng ngực và Ngài qua đời ngay sau đó. Vương miện đã bỏ qua một thế hệ, nó được truyền từ ông nội sang cháu trai, và với một người chồng không thể trở thành Hoàng đế, Augusta không thể là một Nữ hoàng.

Tuy nhiên, bà ấy đã cống hiến cả đời cho đất nước này. Công nương Augusta đã sinh được chín hoàng tử và công chúa, tất cả họ đều nói tiếng Anh như tiếng mẹ để. Nếu bây giờ bà xem bản thân là một người Anh, George hoàn toàn hiểu được điều đó.

“Dù vậy, nàng ấy trông thật cuốn hút”, Ngài Bute nói. “Gương mặt của nàng rất hài lòng và nàng kiểm soát bản thân rất tốt. Người ta có thể tán thưởng rằng tư thế của nàng quá đỗi tráng lệ.”

“Tất nhiên là vậy,” Augusta đồng ý với điều này. “Nhưng da của nàng quá nâu.”

George mở bừng đôi mắt. Thật ngoài sức tưởng tượng, “Đất cũng có màu nâu,” ngài nói

Mẹ ngài quay lại nhìn ngài, bà chớp đôi mắt. “Bất cứ thứ gì trên tr—” Bà ngừng lại trước khi quyết định trêu đùa, điều này làm cho George cảm thấy buồn. Ngài khá thích chơi chữ, cho dù việc đó là việc làm có chủ đích, hoặc không. Ngài thích cách từ ngữ liên kết với nhau, nếu điều ấy xảy ra, rất có thể một câu của ngài sẽ dài đến 463 từ, chẳng sao cả, đó là vấn đề của người khác.

Ngài là Vua. Sử dụng những câu dài là quyền mà ngài có từ khi ngài được sinh ra.

”Thì sao nào? Có liên quan đến điều gì sao?” mẹ ngài lên tiếng sau khi dừng lại một vài khắc, quãng thời gian chẳng đủ để chất chứa hết những suy nghĩ của George.

“Con yêu Trái đất,” George nói, ngài nghĩ thế là quá đủ cho một lời giải thích.

“Tất cả chúng ta đều yêu Trái đất” Ngài Bute lẩm bẩm.

George ngó lơ ông ta. Ngài không quan tâm đến Bute, đôi khi ông ta khá hữu ích, ngài và ông ta thường chia sẻ những điểm chung như tình yêu với triết học tự nhiên và những vấn đề khoa học. Nhưng ông ta cũng thường là nỗi phiền toái.

“Đất có màu nâu,” George nhắc lại. “Đó là nguồn sống, là hy vọng. Nó màu nâu. Nó đáng yêu tuyệt vời.”

Mẹ ngài nhìn ngài chằm chằm. Bute cũng nhìn ngài chằm chằm. George chỉ nhún vai.

“Dù sao đi nữa,” mẹ ngài khăng khăng, “Không một ai nói cho chúng ta biết nàng ấy có làn da nâu”

“Đó là vấn đề sao?” George hỏi. Ngài khép đôi mắt của mình lại thêm một lần nữa. Reynolds đã đến với cây dao cạo, và đó là điều khiến ngài thư giãn hơn. Mặc dù, nói một cách logic, không nên cảm thấy thoải mái khi có một con dao cạo kề sát vào cổ như vậy.

“Tất nhiên là không”, bà trả lời một cách nhanh chóng. “Ta chẳng quan tâm nàng ta có màu gì.”

“Bà sẽ quan tâm nếu nàng ấy có màu tím.”

Sự im lặng. George cười thầm trong bụng.

“Con khiến cho ta đau đầu,” cuối cùng mẹ của ngài cũng nói ra.

“Có rất nhiều bác sĩ trong cung điện,” George đã nói ra một điều hữu ích. Đó là sự thật. Cung điện có nhiều bác sĩ hơn bất cứ nơi nào.

Ngoại trừ một vị vua, có vẻ là thế. Một vị vua đòi hỏi quá nhiều bác sĩ, một vị vua đặc biệt.

“Con biết rằng mẹ không thật sự bị đau đầu,” mẹ ngài phàn nàn. “Nhưng thành thật mà nói, George, con có thể để ta kết thúc nó không?”

Ngài vẫy tay, đó là một cử chỉ hoàng gia. Ngài đã học nó khi ngài còn là một đứa trẻ và nó khá hữu ích.

“Chúng ta không có sự chuẩn bị trước cho việc nàng ấy có làn da nâu” mẹ ngài nói.

“Đúng vậy”. Ngài Bute nói thêm vào.

“Và màu nâu đó không thể gột rửa đi được.”

Đôi mắt của George đột ngột mở to. “Cái gì cơ?”

“Nó không thể gột rửa đi được, cái màu nâu đó”, mẹ của ngài lặp lại một lần nữa. “Ta đã chà vào má của nàng để có thể chắc chắn.”

“Lạy Chúa, Mẹ ơi,”, George thốt lên, ngài gần như bật dậy khỏi chiếc ghế. Reynolds nhảy ra sau, đủ nhanh để không cứa cổ George bằng cây dao cạo.

“Làm ơn hãy nói với con rằng mẹ không cố cọ bỏ lớp da trên người cô dâu của con,” George nói.

Bà cất lời đầy căng thẳng. “Ta không cố ý làm vậy.”

“Dẫu sao thì, mẹ --” Ngài dừng lại, ngài cảm giác được chóp mũi của mình đang căng cứng. Đừng hét lên, đừng hét lên. Điều quan trọng nhất là ngài phải giữ được bình tĩnh. Khi mất bình tĩnh đầu óc của ngài sẽ rối rắm hết cả lên và ngài cần giữ cho đầu óc của mình tỉnh táo – một cái đầu không rối rắm.

Bình tĩnh, bình tĩnh lại.

Ngài thở ra một hơi. “Mẹ không phải là một người phụ nữ thông minh mẹ à. Chắc chắn rằng mẹ phải nhận ra đó là một hành động thô lỗ đến nhường nào.”

Bộ dạng cứng nhắc của Công nương Augusta càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn. “Ta là mẹ của Đức vua. Con là người duy nhất ở trên ta. Do đó ta không thể thô lỗ với bất kỳ ai ngoại trừ con”

“Mẹ à, lập luận của mẹ không hề vững vàng một chút nào cả,” George nói với bà. “Có phải mẹ đã quên rằng nàng ấy sẽ trở thành Nữ hoàng trước lúc chạng vạng? Và khi đó, nàng ấy sẽ ở trên mẹ.”

“Về cấp bậc, có thể là thế.”

“Đó không phải là ý của mẹ sao?”

Nhưng người mẹ của ngài chẳng bao giờ là một người bạn của những lập luận logic. Có lẽ đó là lý do logic luôn phản bác những quan điểm của bà. “Nàng là một đứa trẻ,” bà nói.

“Nàng ấy mười bảy tuổi. Hay con phải nhắc cho mẹ nhớ rằng mẹ kết hôn với người cha quá cố của con khi mẹ mới mười sáu?”