Chương 12
Sắc mặt Tống tử khâm nhợt nhạt
"Đồng Nhan, cô rất ghét tôi phải không?"
Đồng Nhan bật cười
"Chẳng lẽ cô nghĩ tôi thích cô sao?”
Tống Tử Khâm im lặng hồi lâu, mới lên tiếng
"Trước kia chúng ta từng là bạn bè...."
Dây thần kinh của Đồng Nhan co rút vì những lời này của cô ta, cô dựa vào tường
"Tôi không hề nhớ có người bạn như cô, Tống gia là gia đình giàu có, không phải là chỗ mà người bình thường như tôi có thể trèo cao"
Tống Tử Khâm cười
"Xem ra cô thật sự rất hận tôi"
Đồng Nhan cũng khẽ cười, nhìn cô ta
"Cô đừng tự mình đa tình, phải có tình cảm, tâm tư mới có thể hận, đối với cô, tôi chẳng còn đủ sức để suy nghĩ điều này nữa"
Tống Tử Khâm cúi đầu, khuôn mặt tối đi vài phần, sau đó cô ta lại ngẩng đầu lên, đôi mắt thoáng qua vẻ lương thiện, hiền lành
"Đồng Nhan, tôi biết bây giờ cô sống không dễ dàng gì, nếu cô cần gì có thể tới tìm tôi. Đúng rồi, con trai cô có muốn vào được trường tiểu học trọng điểm không, tôi có thể giúp nó"
Trong mắt Đồng Nhan thoáng qua tia khôi hài
"Cô nhiệt tình muốn giúp đỡ tôi như thế, có phải cô sợ nếu tôi gặp khó khăn sẽ tới tìm người đàn ông của cô không?"
Tống Tử Khâm cười với cô
"Dĩ nhiên không phải, tôi biết cô không thích tôi, nhưng dù sao chúng ta cũng cùng lớn lên từ nhỏ, tôi vẫn luôn coi cô là chị"
"Không cần, con trai tôi rất thông minh lanh lợi, dù nó không vào trường trọng điểm, thì thành tích học tập của nó vẫn đứng đầu, nhân tình này của cô tôi không nhận nổi"
Nói tới đây, Đồng Nhan dừng lại, liếc nhìn người dứng phía sau Tống Tử Khâm
"Thể diện có thể ném đi, nhưng người thân thì không thể nhận bừa, cô không sợ người đàn ông đằng sau kia không vui sao?"
Theo phản xạ, Tống Tử Khâm quay lại, trông thấy Tần Nhiên đang nắm tay , lạnh lùng nhìn một màn kịch này
"Tần Nhiên..."
Tần Nhiên đi tới, khoác tay lên vai Tống Tử Khâm, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười với cô
"Tử Khâm không hiểu chuyện khiến cho Cô Đồng mất hứng rồi, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô"
"Tần Nhiên..."
Tống Tử Khâm ngẩng đầu, cảm động nhìn anh, khẽ gọi.
Đồng Nhan cười, vẻ mặt lười biếng
"Nào dám..."
-
Đồng Nhan quay lại phòng, cô phát hiện trong phòng đã có thêm một đám ‘oanh oanh yến yến’, ngay cả quản lý Lương tướng mạo đàng hoàng như thế mà cũng kéo theo một cô nàng tươi ngon mọng nước vào trong lòng.
Đồng Nhan ngồi trong phòng một lúc, liếc nhìn chiếc đồng hồ to trên tường, sắp mười giờ rồi, tuy cô bảo Cách Lạp ngủ sớm nhưng trong lòng cô hiểu rõ, đứa trẻ Cách Lạp kia nhất định sẽ chờ cô về nhà rồi mới chịu ngủ.
Đồng Nhan cảm thấy cô ở đây cũng chẳng còn giá trị gì, vì vậy liều chết đi tới chỗ Quản lý Lương, cúi người hỏi anh ta
"Quản lý Lương, tôi có việc gấp muốn về nhà sớm, anh xem bây giờ tôi cũng không có chuyện gì....."
Quản lý Lương sửa sang lại chiếc cà vạt bị cô nàng kia gặm cắn xuống, hắng giọng nói với cô
"Tự cô nói với Tần tổng một câu đi, anh ta mời chúng ta tới, cô đi cũng phải chào anh ta một câu chứ?"
Đồng Nhan hít một hơi thật sâu, đúng lúc thấy Tần Nhiên và Tống Tử Khâm vào, cô tiến lên nói
"Tần tổng, tôi có việc phải về sớm, ngại quá..."
Tần Nhiên nhìn cô rồi ngẩng đầu nhìn đồng hồ
"Đúng là không còn sớm, tôi tiễn cô về..."
Sau đó lại nói thêm một câu
"Là chủ ý của Tử Khâm"
Đồng Nhan bị lời nói của Tần Nhiên dọa sợ, theo bản năng nhìn Tống Tử Khâm đứng bên cạnh anh ta, Tống Tử Khâm cười khan
"Một mình cô về không an toàn, để Tần Nhiên đưa cô về đi"
Đồng Nhan lắc đầu,
"Không cần, không dám làm phiền"
Nói xong cô cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế salong nói
"Hẹn gặp lại"
Đồng Nhan ra ngoài cửa, mặc áo khoác vào, cô đang định đi thì cổ tay bị ai đó bắt lấy. Đồng Nhan quay đầu, cau mày nhìn Tần Nhiên
"Anh làm gì đấy?"
Tần Nhiên giống như làm một chuyện đương nhiên, dường như anh ta cho rằng người anh ta đang cầm tay là Tống Tử Khâm chứ không phải cô vậy
"Tôi chỉ muốn nói với cô một tiếng, ngày mai tôi tới thăm Cách Lạp"
Đồng Nhan
"Cách Lạp không muốn gặp anh"
"Tôi là ba nó, tôi có quyền đi thăm nó"
Đôi mắt Tần Nhiên rất lãnh đạm.
"Xin lỗi..."
Đồng Nhan cười tươi với Tần Nhiên
"Trên sổ hộ khẩu của Cách Lạp viết rõ ràng ba chữ ' Không có ba' "
Sắc mặt Tần Nhiên trong nháy mắt tái đi, tăng thêm lực trên cổ tay cô, Đồng Nhan khẽ kêu một tiếng, đau đớn giãy dụa.
Sau đó, Tần Nhiên đột nhiên cầm lấy tay cô, nhìn chăm chú vào vết sẹo nơi cổ tay cô, rồi anh ta nhìn gương mặt cô, ánh mắt rất dọa người
"Đây là cái gì?"
Đồng Nhan ngẩn người, hóa ra cái vòng bình thường đeo ở cổ tay cô đã bị kéo xuống, trên cổ tay trắng ngọc ngà có một vết sẹo mờ, xấu xí hiện ra.
"Không có gì..."
Giọng nói Đồng Nhan nói rất nhẹ, sau đó nhìn Tần Nhiên
"Buông tay, anh không sợ bạn gái anh thấy cảnh anh dây dưa với vợ cũ sao?”
Tần Nhiên không thèm quan tâm tới lời nói của cô, bây giờ anh giống như một dã thú, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát thú tính, anh chộp lên cổ tay cô , run rẩy
"Tại sao làm như vậy?"
Đồng Nhan im lặng.
"Tại sao?"
Tần Nhiên lặp lại câu hỏi, giọng nói của anh kìm nén, hơi khàn khàn. Đồng Nhan chưa từng trông thấy bộ dạng Tần Nhiên như vậy, lúc nào anh cũng bình thản, xa cách. Lúc nào, anh cũng có thể khống chế tâm trạng một cách hoàn hảo, bình tĩnh đối diện với mọi chuyện.
Giống như đêm ly hôn năm ấy, câu cuối cùng anh nói với cô
"Trước khi ly dị, phá thai đi"
Giọng điệu rất thản nhiên, không hề xen chút tình cảm nào.
"Chẳng vì sao cả..."
Đồng Nhan nở nụ cười
"Dù anh nhìn thấy thì sao, con người ta luôn có những lúc nghĩ quẩn, anh cho rằng ai cũng có thể giống như anh tiền đồ rộng mở ư? Ba tôi bị con rể của ông tống vào tù, sau lần cuối gặp tôi, ông đã tự vẫn trong tù, có lẽ anh nghĩ rằng có chết, ông vẫn chưa thể đền hết tội, nhưng dù sao, ông cũng là người cha mà tôi yêu thương, xảy ra chuyện như thế, trong lòng ai chẳng có gút mắc. Do tôi quá ngu ngốc nên mới bị chồng mình lợi dụng, bị người mà tôi yêu nhiều năm đâm một dao vào sau lưng, lúc con dao đâm vào thì màu trắng.... lúc rút dao ra thì màu đỏ....Thời gian ấy, tôi đã nghĩ quẩn, tôi nghĩ rằng, tôi là nguyên nhân dẫn tới cái chết của ba, vì thế sau khi ông đi, tôi chỉ muốn được đi theo ông mà thôi...."
Đồng Nhan nói rất hờ hững, giọng cô càng lúc càng nhẹ, sắc mặt Tần Nhiên cũng càng trắng bệch, anh nhìn cô, đôi môi ngọ nguậy nhưng không nói nên lời, bàn tay chộp trên cổ tay cô từ từ buông lỏng rồi rũ xuống.
"Được rồi, chuyện gì nên biết anh cũng đều biết cả rồi, anh có thể cho tôi đi chưa"
"Đồng Nhan..."
"Anh xong chưa..."
Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn anh
"Xin cho tôi qua..."
Đồng Nhan đi ngang qua Tần Nhiên, cô đạp trên đôi giày 8cm mượn của Lý Mạt Lỵ, lộc cộc đi về phía thang máy.
"Đồng Nhan, chuyện của chúng ta có lẽ chưa thể kết thúc đâu"
Tần Nhiên khẽ nói, Đồng Nhan làm như không nghe thấy, tiếp tục bước đi. - Nhân viên phục vụ tiễn cô ra tận cửa, bên ngoài rất lạnh, bộ váy trên người cô căn bản không thể chống rét, theo phản xạ, cô túm chặt áo khoác, đi tới đầu đường. Giờ này, không còn xe bu nên cô đứng ở ven đường đợi khoảng 10 phút, rốt cục cũng gọi được một chiếc taxi.
Đồng Nhan ngồi trên xe taxi, đầu đau nhức, thoáng nhớ lại chuyện xưa, cô lấy tay xoa xoa trán, cuộn tròn cơ thể ở ghế sau xe. Cô đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện, những ký ức được phủi bụi nay gợi nhớ lại khiến cô cảm thấy thời giam trôi nhanh quá.
Không biết người nào đó đã nói câu này : Năm tháng là thứ rất vô tình.
Có lẽ, yêu càng sâu thì hận càng đậm, nhưng có yêu mấy, có hận mấy rồi cũng nhạt nhòa theo thời gian. Nhưng dù bây giờ, chẳng có yêu, cũng chẳng có hận, vẫn rất khó từ bỏ hy vọng.
Hoàn cảnh hiện tại của cô : Chưa buông xuống được, không thể buông xuống được, cô không chấp nhận được việc Tần Nhiên tiền đồ rộng mở, cô càng không thể quên được cái chết của ba.
-
Khi Đồng Nhan rời Tần gia, cô bắt đầu chạy vạy khắp nơi vì chuyện của cha, ông từng nói ông đáng bị trừng phạt, nhưng dù cho ông có phạm phải bao nhiêu tội lỗi đi chăng nữa, cô cũng không thể bỏ mặc ông được.
Cô chẳng còn thứ gì, cô chỉ còn mỗi mình ba mà thôi.
Cô đã đi tìm những chú bác có giao tình tốt với ba ngày xưa, nhưng tình người bạc bẽo, dù họ có gặp nhưng họ cũng sẽ tìm lý do đuổi khéo cô đi. Trác Chính Dương, bạn thân của cô khi ấy lại đang đi du học, cô không còn ai để dựa dẫm nữa.
Lúc ấy, chỉ có mỗi ba của Trác Chính Dương đồng ý giúp cô.
Cô tìm ông Trác, cô đã cầu xin ông rất lâu, cuối cùng, ông nói với cô
"Nhan Nhan, không phải ba Trác không muốn giúp con, chuyện này đã kinh động đến chính quyền trung ương rồi, ta có muốn giúp cũng đành bất lực thôi"
"Con không hy vọng quá lớn lao rằng ba sẽ được phóng thích vô tội, nhưng liệu có thể xử nhẹ được không ạ?"
"Lão Đồng là chiến hữu cũ của ta, ta cũng không hy vọng ông ấy xảy ra chuyện gì, nào có ai ngờ năm ấy ba con lại phạm phải sai lầm chính trị như thế chứ, giờ Tống gia đã gán cho ông ấy tội danh tham nhũng, thằng nhóc Tần gia kia cũng chuẩn bị hết cả rồi. Tội danh đã được xác lập, ta không thể nhúng tay vào vụ này được nữa, nhưng ta có thể biện luận giúp cha con, giúp được tí nào hay tí nấy thôi?"
Đồng Nhan khóc hết nước mắt trước mặt ông Trác, không ngừng cảm ơn ông, sau mấy ngày dài đằng đẵng, cuối cùng, cô cũng nắm được một tia hy vọng, một chút tình người ấm áp.
-
Hôm sau, nhờ quan hệ của ông Trác mà cô được gặp cha một lần. Nhưng ai mà ngờ được, đây lại là lần gặp cuối cùng của hai cha con.
Chỉ mới vài ngày, Đồng Kiến Quốc như già đi 10 tuổi, ông nắm lấy tay cô, không ngừng nói
"Nhan Nhan, là ba có lỗi với con..."
Đồng Nhan khóc không thành tiếng, rồi cô lau qua loa nước mắt, nói với Đồng Kiến Quốc:
"Ba, con chờ ba, Ba Trác nói sẽ giúp chúng ta, con tin ba sẽ được ra ngoài sớm thôi....Đến lúc ấy, hai cha con ta sẽ ở bên nhau....vui vẻ như xưa. Nhất định chúng ta có thể đợi được....Ngày mai con đi tìm việc, chờ ba ra tù, con có thể hiếu thuận với ba rồi....ba...ba ơi....."
Ông Đồng kéo tay Đồng Nhan
"Nhan Nhan, ba không sao, hối hận lớn nhất đời này của ba đó là đã làm liên lụy tới con, chỉ vì sai lầm của ba.”
Đồng Nhan liều mạng lắc đầu
"Do con có lỗi với ba....là con có lỗi với ba.....Nếu con không ở bên Tần Nhiên thì sao ba có thể xảy ra chuyện được chứ...."
"Ngốc, ba có lỗi với nhà họ, ba đáng bị trừng phạt, nhưng thằng bé Tần Nhiên đúng là tàn nhẫn, trước đây, ba cứ nghĩ rằng nó sẽ không đối xử như thế với con....."
Đồng Nhan lau nước mắt
"Ba, chúng ta đừng nhắc tới anh ta nữa được không...Bây giờ, con chỉ cần mỗi ba mà thôi, vì vậy, ba phải sống tốt để có thể ra ngoài, con sẽ chờ ba....."
"..."
"Ba đồng ý với con đi.....Đồng ý với con đi mà....."
"Được..."
Nhưng cuối cùng, ông vẫn gạt cô, ông để lại cho cô một bức thư, chỉ vỏn vẹn hai câu
"Ba xin lỗi, hãy sống thật tốt con nhé "
Không ngờ, ba cô lại nghĩ quẩn, ông thà chết cũng không thể chấp nhận ánh mắt dò xét của người đời.
-
Đi thăm mộ cha về, cô tìm một tiệm cơm, gọi một tô cháo gà. Ăn xong, cô đi thẳng tới một bệnh viện nhỏ. Cô nằm trên bàn mổ, đập vào mắt là trần nhà trắng toát, bác sĩ mặc áo blouse trắng đang chuẩn bị, dao phẫu thuật được khử trùng lóe lên ánh sáng, phát ra tiếng vang lách cách, tiếng động vô cùng lạnh lẽo cộng với trần nhà trắng toát càng khiến lòng cô càng rét run.
"Tần Nhiên, sau này chúng ta sinh con trai hay con gái..."
"Giống nhau cả...."
"Vậy anh thích trai hay gái?"
"Thế nào cũng được"
"Chắc chắn anh phải thích gì hơn chứ?"
"Con gái, con gái dễ nuôi, gả đi còn có tiền mừng nữa"
"..."
Trong lúc đợi bác sĩ tiêm thuốc gây mê, Đồng Nhan đột nhiên ngồi dậy, sau đó cô nói
"Tôi không làm phẫu thuật nữa..."
Cô đi trên đường cái, đi từ trung tâm thành phố phồn hoa tới ngoại ô Tây khu. Lúc đến ngoại ô trời đã chạng vạng tối, nắng chiều đỏ như máu.
Cô ngồi trên sân cỏ vùng ngoại ô, suy nghĩ rất nhiều chuyện, bỗng nhiên cô cảm thấy cô chẳng còn thứ gì để lưu luyến nữa, ngoài đứa trẻ trong bụng, cô chẳng còn gì.
Cô yêu anh, nhưng chính anh đã hại cô hai bàn tay trắng. Trong đầu cô chợt có một ý niệm: Nếu cô đã không nỡ bỏ đứa bé này, vậy cô đi theo nó là được.
Cô nghĩ tới rất nhiều cách chết, bỗng nhiên cô thấy cắt mạch máu khá tiết kiệm, thực tế, bảo vệ môi trường. Nhảy lầu chết quá khó coi, nhảy sông thì làm ô nhiễm nguồn nước, uống thuốc ngủ thì phí tiền thuốc, lại còn rất khó để mua được thuốc.
Vì vậy cách tốt nhất là cắt mạch máu , sạch sẽ nhanh gọn, vừa tiết kiệm lại vừa bảo vệ môi trường -- một lưỡi dao lam chỉ tốn 1 tệ.
Cô không có thân thích, nên cô định đem chút ít tài sản còn lại để cho Trình Mai Mai, sau khi ba cô xảy ra chuyện, cô vẫn luôn ở nhà cô ấy, cũng nên trả lại cho cô ấy chứ nhỉ. Đã muốn chết như vậy, thì cô cũng chẳng muốn thiếu nợ ai, nếu không có chết cũng không an lòng.
Cô nhắm mắt lại, rồi cứa một đường lên cổ tay.